Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 372: Mộng du nữ (length: 11417)

Sau khi rời khỏi giáo hội để thực thi việc thanh trừng lũ quỷ ở hang động dưới lòng đất ngoại ô, thật ra khoảng cách rất gần, chỉ cần đi qua cây cầu lớn của Giáo hội rồi đi về phía đông chưa đến hai cây số là sẽ đến.
Việc này có lẽ cũng có thể xem như một sự thật mang ý nghĩa châm biếm, bộ lạc quỷ thực thi lại cắm rễ ngay dưới chân cầu lớn của Giáo hội không xa, điều này tuy có cách làm khác so với hình ảnh Klaus, người thuộc Huyết tộc bị treo lên trước đây nhưng kết quả lại giống nhau một cách kỳ lạ.
Milo phát hiện mình giờ rất khó tìm được niềm vui thú trong nhịp sống của người bình thường, ngược lại, những chân tướng vớ vẩn ẩn chứa trong bóng đêm này lại thường làm hắn bật cười.
Đương nhiên niềm vui thú này đoán chừng chẳng ai có thể chia sẻ, mà không thể chia sẻ niềm vui thú, thì nó cũng đã mất đi ý nghĩa của bản thân rồi.
...
Sự việc ngoài ý muốn lại xảy ra.
Khi Milo đến nghĩa trang quen thuộc, dùng xà beng đào phiến đá che cửa vào hang động dưới lòng đất của lũ quỷ thực thi lên, hắn phát hiện bên trong hang động có dấu vết bị lấp lại mới.
“Lại có chuyện gì thế này?” Hắn lẩm bẩm khó hiểu.
Đương nhiên, cửa hang không bị bịt kín hoàn toàn, Milo tìm được một khe hẹp chui vào.
Đây không phải lần đầu hắn vào hang quỷ thực thi, có thể coi như quen đường.
Có lẽ với người bình thường mà nói, cái hang ẩm ướt nằm sâu dưới nghĩa trang, đầy dấu chân của sinh vật lạ này là một nơi đáng sợ.
Không khí xung quanh nồng nặc mùi hôi thối như đang nhắc nhở kẻ xâm nhập — đây là đường thông đến địa ngục.
Nhưng thực ra với sinh vật nơi đây mà nói, Milo mới là tồn tại đáng sợ.
Thế nhưng, chủ nhân hang động hôm nay có vẻ không có nhà.
Chính xác hơn thì là chúng đã dọn nhà.
Sau khi xâm nhập hang, Milo phát hiện tộc quỷ thực thi đã hoàn toàn rút khỏi cái hang thông tứ phía dưới lòng đất này, những dấu chân mới nhất trên mặt đất ẩm ướt cũng đã cách đây ít nhất bốn năm ngày, hơn nữa, những dấu chân này khi đến một khe đá tự nhiên dưới mặt đất thì không còn dấu vết nào nữa.
Lũ quỷ thực thi đã rời khỏi thành Willow thông qua khe nứt của tầng đá dưới lòng đất.
Điều này làm Milo kinh ngạc.
Những đường hầm dưới lòng đất này là lũ quỷ thực thi đã tốn mấy tháng mới đào xong, chúng thậm chí dùng đá, cọc gỗ và các công cụ để xây dựng một cấu trúc chống đỡ vững chắc, biến những đường hầm phức tạp dưới lòng đất này thành nơi định cư.
Nhưng hôm nay, trong hang chỉ còn lại những hài cốt được gặm nhấm sạch sẽ đến mức bóng loáng.
Phải biết, trước đây Milo không phải là chưa từng nghĩ đến việc trục xuất lũ quỷ thực thi này.
Nhưng tộc trưởng của quỷ thực thi lại là một học giả hiểu rõ phải trái, ở hắn, Milo thậm chí còn cảm nhận được rất nhiều tố chất và tu dưỡng mà giới tinh anh loài người cấp cao còn chưa chắc có được. Tộc trưởng hứa với Milo rằng sẽ không cho phép bất kỳ chuyện làm người bị thương nào xảy ra trên lãnh địa của mình, tất cả người dân Willow đến nghĩa trang này để tế bái tổ tiên đều có thể có được thời gian thương tiếc an tĩnh nhất, lũ quỷ thực thi chỉ cần thức ăn.
Tộc trưởng nói, lời hứa không phải là đặc trưng của văn minh loài người, so ra thì, quỷ thực thi còn hiểu rõ hơn lũ người Willow ngu muội rằng Milo là dạng tồn tại nào. Chúng nguyện tuân theo quy tắc của Milo, sinh sôi phát triển dưới sự khống chế của hắn, đồng thời mong muốn có được tình hữu nghị, thậm chí là sự che chở của Milo bằng lời hứa của mình.
Thậm chí để gạt bỏ nghi ngờ của Milo, tộc trưởng quỷ thực thi không chút giấu giếm dâng lên cội nguồn nỗi sợ hãi sâu trong lòng, nói rằng nếu sau này quỷ thực thi có hành động gì khác thường thì Milo có thể tùy thời mộng dẫn nó, từ đó khống chế toàn bộ tộc quỷ thực thi.
Đó là lần đầu Milo cảm nhận được sức nặng của “học giả” trong tộc quỷ thực thi, bởi vì nó chưa từng chính thức tiếp xúc với Milo, mà đã biết Milo có năng lực mộng dẫn.
Vì vậy mới có chuyện ước pháp tam chương sau đó.
Học giả tộc trưởng có thể nói là hiểu điều bằng cảm, động điều bằng lý, đã tốn rất nhiều tâm tư cuối cùng mới giành được sự cho phép của Milo, có thể xây tổ ở dưới nghĩa trang ngoại ô thành Willow.
Nhưng bây giờ, tộc quỷ thực thi đã đi rồi, không một lời từ biệt rời khỏi thành Willow.
Thậm chí, từ dấu chân trên mặt đất có thể thấy, chúng rời đi rất vội vàng.
Milo không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến chúng phải chuyển cả tộc đi như thế.
Hắn ngồi xuống bàn ăn được làm bằng bia mộ người của lũ quỷ thực thi, chìm vào suy tư một hồi.
...
...
Cùng lúc đó, ở dưới tầng hầm của Sở Chấp Pháp khu nam thành Willow.
Nhà mỹ thực gia Rick đang gặp một chuyện hết sức đáng sợ và khó giải quyết.
Anh vừa lên lầu hỏi thăm tin tức về Milo, nhận được câu trả lời là không ai biết hướng đi của hắn. Vì vậy Rick đành phải quay lại tầng hầm, trở về vị trí của mình.
Nhưng lúc này, anh đã không còn sự bình tĩnh và trầm tĩnh như mấy giờ trước nữa.
Trên trán anh lần đầu đổ mồ hôi lạnh, những giọt mồ hôi theo đầu mũi chim ưng rơi xuống cuốn sổ tay, thấm ướt trang giấy. Bàn tay cầm bút máy hơi run, không chỉ tay, mà toàn bộ thân hình anh đều đang run rẩy, đồng tử thì đang không ngừng giãn nở rồi co lại.
Lúc đầu, Rick theo chỉ thị của Milo, yên lặng chờ đợi những đối thoại từ nội tâm của Marty xuất hiện bất cứ lúc nào trong tầng hầm.
Anh đeo mặt nạ bảo hộ, tinh thần mười phần, phản ứng cũng rất nhanh, mỗi khi tự mình thốt lên những câu nói kỳ quái khi so sánh với giọng nói trong đầu, anh lập tức ghi những lời đó vào sổ tay không bỏ sót một chữ.
Vào lúc bắt đầu, tần suất giọng lòng của Marty vang lên trong đầu anh không cao, nội dung cũng cơ bản chỉ là nguyền rủa, oán hận, hoặc là nhắm vào Kai, hoặc là nhắm vào cha mẹ của mình.
Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, Rick không còn nghe thấy những giọng nói đó nữa, miệng anh đã gần một tiếng không bị mất kiểm soát thốt ra những lời độc ác khó hiểu kia nữa.
Thế nhưng.
Ngay lúc anh cho rằng hiệu quả nghi thức của Milo đã biến mất, vừa mới bỏ tấm che mặt xuống, một câu nói với ngữ khí hoàn toàn khác biệt so với tất cả những giọng lòng trước đây đã thốt ra:
“A Minna cuối cùng cũng về với vị hôn phu của nàng rồi, nhưng không phải ai cũng tránh được lời nguyền trong mơ, phải không?” Sau khi vô thức nói lại những lời này, Rick ngơ ngác che miệng không nhúc nhích được, anh cảm thấy trên người mình nổi da gà như thủy triều trào lên từng đợt một, từ trên đỉnh đầu xuống lòng bàn chân.
Vì ngữ khí của câu này, giọng điệu này đều khác hẳn với những câu nói chỉ có thể sử dụng từ ngữ non nớt buồn cười để chửi rủa trước đây của Marty.
Những lời này rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, giống như một ông lão đang kể chuyện cũ vậy, thậm chí không xen lẫn quá nhiều cảm xúc.
Điều thực sự khiến Rick cảm nhận được nỗi sợ hãi thấu xương, là chính những lời này nghe không giống như tiếng lòng của Marty, mà giống như đang nói với chính mình.
“A... A Minna...” Hơi thở của Rick ngưng lại một nhịp.
Bởi vì anh nhớ rất rõ, tên nhân vật nữ chính trong vở ca kịch 《Mộng du nữ》 mà anh chưa kịp xem hết đêm qua chính là A Minna.
A Minna vì mộng du lạc vào phòng của người lạ, gây ra một loạt hiểu lầm với vị hôn phu, dẫn đến tình yêu tan vỡ.
Đây là nội dung cốt truyện mà Rick biết được trước khi bị Milo bắt đi từ nhà hát.
Anh không biết rõ A Minna cuối cùng có thành đôi với vị hôn phu hay không, nhưng qua câu vừa rồi, có vẻ như việc mộng du của A Minna sẽ được chứng minh là thật và do đó hóa giải hiểu lầm.
Mà câu nói đó...
Dường như cố ý dành cho Rick chưa kịp xem hết vở ca kịch để bù đắp tiếc nuối vậy.
Nửa sau của nó - "Không phải ai cũng tránh được lời nguyền trong mơ".
Thì lại khiến cho cả câu nói nghe lộ ra thái độ trêu tức cao cao tại thượng, cứ như là nó luôn biết Rick đang nghe trộm giọng lòng của Marty, cho nên dùng cách đặc biệt như vậy để đáp lại, trêu chọc Rick...
Rick không biết những lời này đến từ miệng của ai.
Nhưng đầu óc anh hoàn toàn rối loạn, không thể tỉnh táo lại để suy nghĩ nữa.
Anh run rẩy ghi nguyên vẹn những lời này xuống, sau đó nhanh chóng nhảy ra lấy rượu mạnh trong tủ, bật nắp bình, rót vào họng mấy ngụm lớn, dùng cách này để xoa dịu cảm xúc đang dao động của mình.
“San trị số sắp về không rồi, chết tiệt, Milo đâu, chết tiệt, trước đây cũng không nói với ta là sẽ có loại tình huống này mà.” “Cái gì mà A Minna, rốt cuộc là ai vậy, ai nói những lời này?!” “Sao lại như vậy...” Anh lẩm bẩm, tiếp tục ngửa cổ rót hai phần rượu mạnh vào bụng.
Mà lúc này, trong đầu của hắn lại lần nữa vang lên cái kia từng xuất hiện qua rất nhiều lần tiếng khóa sắt ma sát trong trẻo, kèm theo một ít tiếng vang kỳ quái mơ hồ không rõ.
Rick ra sức ôm đầu mình, làm cho mấy lọn tóc cổ phiếu hắn vô cùng chăm chút đều bị giật rối tung.
Tựa hồ là cảm giác đau đớn trong nháy mắt này đã kích thích thần kinh của hắn.
Hắn mạnh tay vỗ mạnh xuống bàn, con ngươi phiêu hốt bất định trong hốc mắt một lần nữa ổn định lại.
"Mộng du nữ, mộng du nữ. . . Chờ đã!"
"Tỉnh táo một chút, đây có thể là một manh mối."
"Ngàn vạn lần đừng suy nghĩ lung tung, đi theo sai lầm dẫn dắt suy nghĩ sâu xa thì sẽ phát điên mất, phải tỉnh táo lại."
"Bất kể là ai vừa rồi nói câu nói kia, nó khẳng định biết nội dung cốt truyện 'Mộng du nữ'."
"Nói rõ cái gì. . ."
"Nói rõ nó tối qua ở ngay trong nhà hát Garnier!"
"Đúng, chính là như vậy!"
. . .
Mạch suy nghĩ bỗng nhiên thông suốt khiến Rick không hề run rẩy.
Hắn cầm bút máy lên, dùng tốc độ cực nhanh viết xuống manh mối trên sổ ghi chép lưu cho Milo.
Sau đó đội mũ, mặc áo khoác, cân nhắc cái dao phẫu thuật thuận tay nhất của mình, chống dù che nắng rồi đi ra khỏi Trụ sở Chấp Pháp Thành Nam...
Bạn cần đăng nhập để bình luận