Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 304: Suy nghĩ chi nhãn (length: 8207)

Trên vùng hoang dã, ánh tà dương kéo dài bóng dáng Dilasha cùng vài người đưa tang gầy và cao.
Thực ra, nghi thức tang lễ đầy đủ có rất nhiều bước, nhưng sau khi lược bỏ những cái không cần thiết, cũng chỉ còn lại việc nhập quan, chôn cất và cầu nguyện, tính toán ra thì khâu tốn thời gian nhất có lẽ là làm bia mộ.
Người thợ săn bị Milo giết chết được chôn cất ở vùng đồng hoang phía đông ngoại ô.
Tiếng gió lạnh hiu hắt quanh quẩn điếu văn của Dilasha, vây quanh mảnh đất vắng vẻ này.
"Mong ngươi an nghỉ trên mảnh đất này, hỡi người tha hương."
Dilasha khép sách kinh, nhặt những nắm đất ẩm ướt vung lên quan tài.
...
Một đêm dài đằng đẵng buồn chán cuối cùng cũng đón ánh dương đầu tiên nơi chân trời.
Xung quanh những cây cối cổ quái vặn vẹo, bóng tối âm u rủ xuống mặt đất, nổi bật lên những đám cỏ cây tàn úa cùng đá vụn. Trước khi ánh mặt trời chiếu xuống hoàn toàn, trên bầu trời xám xịt vẫn còn rất nhiều bóng dáng dơi.
Không khí đêm vẫn còn vương lại mùi mục nát, Dilasha vội vàng kết thúc nghi thức tang lễ.
Trong một vài truyền thuyết cổ xưa, người tha hương không rõ thân thế khi được chôn cất ở khu vực Willow sẽ thu hút những con quỷ đất. Chúng đặc biệt thích những ngôi mộ dễ bị lãng quên, bởi vì sau này đến Tiết Vong Linh, không có ai quét dọn mộ phần này.
Đây cũng là lý do người dân Willow thường đốt nến tại những ngôi mộ hoang trên đỉnh núi vào đêm Vong Linh Tiết, cho thấy thành phố này không hề vô tình như lời đồn.
...
"Đi thông báo cho người kia ở Chấp Pháp Sở phía nam, nói cho hắn biết chuyện bên ta đã xong."
Dilasha ra lệnh cho thuộc hạ quay về thành báo tin.
Còn mình thì ôm kinh thư, bình thản ngắm nhìn những tầng mây đang dần sáng lên trên đường bờ biển xa xăm.
Hắn rất thích thứ cảm giác mà ánh bình minh mang lại, dù không thể xua tan hoàn toàn những lo âu của đêm tối, nhưng ít ra nó cũng mang đến cho người ta hy vọng.
Sau nhiều năm canh gác, Dilasha ngày càng cảm thấy mình không hiểu nổi thành phố này, một cảm giác bất lực khó hiểu tự nhiên nảy sinh.
Trước đây hắn không hiểu vì sao Mục sư Defoe thường thở dài, giờ thì hắn có thể cảm thông phần nào.
. . .
Rất nhanh, ánh bình minh chiếu rọi lên nóc nhà thờ.
Ô cửa sổ hình ngôi sao khổng lồ trên tháp chuông chia ánh mặt trời thành bảy sắc, phản chiếu vào hơi nước ngưng tụ trong sương mù.
Dilasha dừng mắt trước tháp chuông tựa ngón tay khổng lồ chọc thẳng vào mây kia, chìm vào suy tư.
. . .
...
Trên tháp chuông, tấm màn nặng nề đã chặn đứng ánh hào quang bảy màu chói lọi bên ngoài ô cửa sổ hình ngôi sao.
Ẩn sau tầng cao nhất, không nhìn thấy nửa phần trang hoàng sạch sẽ của nhà thờ.
U ám trở thành gam màu chủ đạo ở nơi này.
Nhưng nơi này vốn không phải như thế.
Tất cả là do cái ác ý truyền đến từ dưới chân Cầu lớn của Nhà thờ trước đó.
Cái Hỗn Độn đã vượt qua quy tắc thời gian và không gian kia đã khiến ngôi sao thật trên tháp chuông đánh mất ánh hào quang vốn có. Người từng đứng ở vị trí này, có thể thu toàn bộ Willow vào trong tầm mắt.
Nhưng sau ngày đó, con mắt của nó bị thương, phải trả một cái giá đắt vì đã nhìn thẳng vào một bóng hình nào đó, chính là nơi xuất phát của ác ý kia. Cái bóng đen đó, bất cứ ai đọc đúng tục danh của nó sẽ gặp tai họa...
Cái bóng đen kia đã khiến tất cả mọi người trên tháp chuông câm như hến.
Từ đó về sau, mỗi ngày bọn hắn đều phong tỏa những tấm màn trên tháp chuông hình ngôi sao, bất kể ngày đêm, đọc Hoàng Kim Luật, cầu chúc và van xin, để tìm kiếm sự an ủi và thanh lọc trong tâm hồn.
...
Đó là lý do vì sao mỗi lần Dilasha chỉ nhận được những lời chỉ dẫn rải rác trên một tờ giấy.
Con mắt thấu thị lẽ ra phải hiểu rõ mọi cội nguồn tai ương đã bị thương, nó rơi vào hôn mê trong không gian thời gian không xác định.
Những người ủng hộ nó chỉ có thể phỏng đoán ý đồ của nó thông qua vài câu lẩm bẩm trong lúc ngủ say rồi truyền đạt lại cho những người bên dưới.
Nhưng cách thức này vẫn quá chậm chạp.
...
"Quá chậm rồi, đến giờ chúng ta vẫn không thể hiểu được nguồn cơn của tất cả những xáo động này. Rốt cuộc thì cái sinh vật đầu tiên đã phá vỡ sự cân bằng kia là cái gì?"
"Không thể biết được, chúng ta vẫn luôn sống trong lo âu. Có thứ gì đó đang dò xét lo âu, một khi khiến cái tồn tại đáng sợ kia để mắt đến đây, nó sẽ đánh hơi thấy mùi ở chỗ này. Con mắt thấu thị đã bắt được một cái bóng mơ hồ, nó rất nhỏ, thậm chí chỉ to bằng bàn tay, có màu đen và dường như có đuôi. Trên khế ước tụ lại hình một biểu tượng, nó có thể là một con mèo..."
"Từ khi nào trong lịch sử lại xảy ra chuyện như vậy? Những hóa thân của thần linh tối cao tụ tập lại ở một thành trì tan hoang, và những kẻ chưa lộ chân thân lại bị truy sát."
"Hừ thần thánh gì, chỉ là những bóng dáng còn sót lại của thế giới cũ mà thôi. Những tên thợ săn ngu muội đó hoàn toàn không biết cái kết của việc xúc phạm đến chúng, lần này chỉ có thể coi là chúng chiếm được tiên cơ, những tồn tại đáng sợ thực sự đang ẩn mình sâu trong bóng tối, bọn chúng còn chưa đụng đến. Nhưng cánh cổng tai ương một khi mở ra thì không thể đóng lại được nữa, bọn chúng sẽ trở thành những tội nhân gánh chịu hậu quả của thời gian."
"Đây là cái gọi là định mệnh sao? Rốt cuộc chúng ta không thể tránh khỏi kiếp nạn này. Con mắt thấu thị quan sát đã lâu như vậy, chỉ vì một biến cố duy nhất mà rơi vào hôn mê, liền lập tức xuất hiện nhiều tai họa đến thế."
"Sao ngươi chắc chắn đó là biến cố? Có trách thì trách ngay từ đầu chúng ta đã nghĩ lầm rồi. Cái người mà chúng ta không thể nhìn thấu kia, Valrocan, hắn không phải nguồn gốc của tai họa, ít nhất là nhìn vào tình hình hiện tại thì hắn thậm chí không tính là một người tham dự, chỉ là một kẻ tiểu tử buồn bực ngoài ý muốn xâm nhập vào trận hạo kiếp này mà thôi."
"Sao ngươi chắc chắn đó là biến cố?" Một người trả lại đúng câu nói cho người phía trước.
"Hắn đánh lui Glaki."
"Là chúng ta kích động Glaki mà lui, hắn chỉ làm Glaki tức giận, và gián tiếp dẫn đến thảm án ở thung lũng Saiwen. Chẳng lẽ ngươi chưa nghe những lời đồn đại ở phía tây sao? Ở lưu vực đó, tên của hắn đã bị rất nhiều người nguyền rủa."
"Cần gì phải xoắn xuýt vào một kẻ ngoài cuộc? Đến cuối cùng hắn cũng phải trả giá cho hành động của mình. Trước mắt, tuy có người mặc áo đỏ đứng ra bảo đảm cho hắn, nhưng đến ngày cuối cùng, không ai có thể trốn tránh sự thanh toán. Đó mới là lời tiên tri bất di bất dịch từ xưa đến nay."
"Vậy thì thành Willow phải làm sao? Những người trong Khế ước của tổ chức vẫn cứ giữ im lặng sao? Để mặc lũ thợ săn hồ đồ làm loạn?"
"Cựu Thần sẽ không bao giờ quên những sinh linh hướng về Người cầu nguyện, không cần phải lo lắng, hãy nhớ lấy lời dạy của Hoàng Kim Luật."
"Nhưng bóng tối bao phủ trên đầu tường thực sự quá nhiều rồi... Cũng may là Hỗn Độn chi nguyên kia đã rời đi."
"Hãy tĩnh tâm cầu nguyện, tranh thủ khi chúng ta vẫn còn có thể."
. . .
Không lâu sau, mặt trời lên cao.
Milo đã đến vùng hoang dã.
Việc đầu tiên hắn làm là kiểm tra góc độ giữa bia mộ và mặt đất, sau khi xác nhận không sai liền quỳ một chân xuống, đưa tầm mắt mình vào thế giới của người chết.
...
Trong số tất cả những người đã cảm nhận được sự giáng lâm của bóng tối, Milo trở thành một trong số ít những người đang tận lực làm việc.
Còn những người mang theo tín ngưỡng của cả thành Willow thì lại tự nhốt mình trên đỉnh tháp cao, cẩn trọng hết sức...
Bạn cần đăng nhập để bình luận