Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 380: Lưu mèo (length: 11524)

"Ừ?"
Trên bệ đá, môi của Daisy thật ra không hề động đậy, nàng chỉ dùng một cách khác để truyền âm đến chỗ của Milo, nhưng âm thanh đó quá yếu ớt, đến mức Milo đầu tiên còn không nghe rõ.
Hắn nắm tay Daisy áp sát vào gần hơn một chút, hỏi:
"Cái gì...?"
"Imnar..."
Milo cảm nhận được giọng nói của Daisy yếu ớt đến cùng cực mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Nhưng không thể trách hắn được, cái tên Imnar này, Milo thật sự không có chút ấn tượng nào, trong rất nhiều điển tịch hắn đã từng đọc qua, chưa từng có văn bản nào đề cập đến tục danh khó đọc này.
Nhưng nếu đã biết chính xác cách phát âm cái tên cấm kỵ của nó, mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Milo nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Daisy, ghé sát tai nàng khẽ hỏi:
"Chính là nó đã nguyền rủa ngươi, đúng không?"
"Ừ..."
Lần này, Daisy lộ vẻ thống khổ trên mặt gian nan đáp lại.
...
Nói tóm lại, trừ Milo ra thì những người khác ở đây đều không nghe được giọng nói của Daisy, cả quá trình họ chỉ nghe được Milo đáp lại—— "Ừ."
"Ở đâu?"
"Được rồi, yên tâm, ngươi không sao rồi."
"Đừng sợ."
"Còn gì nữa không?"
"Ừ, ta biết rồi."
"Muốn gặp Rebecca không?"
"Cứ chờ ngươi khỏe lại đã rồi ta sẽ gọi nàng đến."
"Còn về thứ kia, ngươi có nhìn rõ nó không?"
"Không thấy sao, để ta xử lý."
"Nghỉ ngơi cho khỏe nhé."
...
Mục sư Defoe và các học giả của tổ chức khế ước đều nóng lòng muốn chết.
Họ còn muốn biết rõ nguồn gốc lời nguyền hơn Milo, nhưng rõ ràng là, Daisy chỉ thông báo tin tức này cho một mình Milo, chứ không có ý định báo cho những người khác.
Nghĩ lại cũng thật chua xót, các nhân viên thần chức trên tháp chuông đã dùng sinh mạng của mình để liên kết với Daisy, cùng nhau gánh chịu lời nguyền, nhưng lại không có quyền biết sự thật đằng sau đó.
Đương nhiên, các thần bộc giỏi nhất là một việc, đó là giải vây cho các bậc bề trên của mình, nói ngắn gọn —— Suy nghĩ của nàng cho rằng chuyện này không nên để nhiều người biết, chắc chắn là nàng có lo lắng, nàng nhất định là muốn tốt cho chúng ta.
Vân vân.
Trong suốt những năm tháng dài, tôn giáo luôn có một đặc điểm chung, đó là được giai cấp thống trị của loài người thừa nhận và lợi dụng, đó chính là dạy bảo mọi người phải nhẫn nhục chịu đựng.
Luật Vàng cũng không ngoại lệ.
Nếu không nó đã không thể trở thành cái gọi là quốc giáo.
Nếu không thì đám người theo trường phái Montsis cuồng vọng muốn tái tạo thân thể thần thánh cũng sẽ không bị trục xuất.
...
Trên tháp chuông, sau khi đã gửi hết mọi manh mối, Daisy đã rơi vào giấc ngủ sâu.
Tuy nàng đã thoát khỏi lời nguyền của Bóng tối, nhưng thân thể cũng đã gần như sốc phản vệ, cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn mới có thể hồi phục.
Milo không dừng lại quá lâu ở Giáo Hội.
Hắn tương đối lịch sự xin Mục sư Defoe chiếu cố tốt cho Daisy, rồi sau đó rời khỏi tháp chuông.
Lúc ra đi, Defoe do dự hồi lâu, nói với Milo:
"Dấu vết trên quảng trường cầu phúc đã bị mưa cuốn trôi, nhưng tội lỗi thí thần sẽ mãi khắc sâu trong linh hồn."
Trong lời nói ẩn chứa sự khích lệ thiện ý đã rất rõ ràng, chỉ tiếc Milo từ trước đến nay không thích những ngôn từ mơ hồ kiểu này, cũng lười tốn quá nhiều sức lực để phân tích.
Hắn biết rõ phong cách trước sau như một của Giáo Hội và tổ chức khế ước là như thế nào, tóm lại là "Rụt đầu rụt cổ".
Ý đại khái là, chỉ cần không làm gì cả, thì chắc chắn sẽ không làm sai.
Từ khi thành lập đến nay, dù trong lĩnh vực học thuật hay trong các lĩnh vực khác, việc "điên cuồng" nhất mà Giáo Hội từng làm có lẽ chỉ có thuật Huyết Liệu, mà cho đến tận ngày nay, họ vẫn đang trả giá cho vụ cứu thế năm xưa.
Trên thực tế, dù về chuyên môn trong lĩnh vực học thuật này hay về lịch sử, tổ chức khế ước đều hơn xa trường đại học Miskatonic, điểm này Milo không thể phủ nhận.
Nhưng những thứ liên quan đến học thuật một khi có dính dáng đến thần học, tín ngưỡng sẽ xuất hiện trạng thái sợ đầu sợ đuôi không tiến triển.
Milo chỉ đơn giản là không thích, nhưng cũng không có bình xét là đúng hay sai.
Bởi vì nhìn theo góc độ khác mà nói, Giáo Hội tuy không “Lý tính” “Sự thật” như trường Mật lớn, nhưng đồng thời Giáo Hội cũng không giống trường Mật lớn năm nào cũng phải có rất nhiều điều tra viên tử nạn, bất kể là học giả khế ước hay là những hội lại như Dilasha, sự hi sinh vì nhiệm vụ của bọn họ đều thấp hơn rất nhiều so với điều tra viên trường Mật lớn.
Ở một mức độ nào đó, thì đấy cũng là sự cẩn trọng đổi lấy lợi ích chăng.
...
Nhưng vấn đề là ở chỗ, dù họ làm việc cẩn trọng đến thế nào đi chăng nữa, tai họa sớm muộn cũng sẽ ập đến, đây là Willow thành trong lời tiên tri đã bị vô số ánh mắt ác ý theo dõi, và tổng bộ Giáo Hội cạnh nó cũng sớm muộn gì sẽ rơi vào tình cảnh tương tự.
Chỉ là, những Bóng tối trước đây vì đủ mọi nguyên nhân, chưa từng đưa móng vuốt sắc nhọn của chúng vào lãnh địa Giáo Hội.
Còn chuyện hôm nay, Bóng tối ngang nhiên xông vào thánh địa của Giáo Hội có lẽ là lần đầu tiên xảy ra.
Đây là lần đầu tiên, và nó cũng chỉ mới là một sự bắt đầu.
Có lẽ tháp chuông và tất cả mọi người trong Giáo Hội trên đó đều cảm nhận được áp lực vô hình này — có những nhân tố hỗn loạn khó kiểm soát đang rục rịch trong thành phố này.
...
Khi Milo rời đi, mưa bên ngoài vẫn không hề ngớt chút nào.
Nhưng nếu cả người đã ướt đẫm, cũng không cần bận tâm nhiều làm gì nữa.
Hắn đi xuyên qua quảng trường cầu phúc trở lại cầu lớn của Giáo Hội, nơi đây cũng đã bị “dọn dẹp sạch sẽ”.
Tay chân gãy lìa trên cầu đã không thấy tăm hơi, mà những phần thịt bầm nát còn lại đang bị mưa xối xuống kênh đào, cuối cùng sẽ bị cuốn trôi vào biển khơi mênh mông.
Ở trên phần cầu nghiêng gần Giáo Hội, mèo đen nhỏ Marshall đang ngồi ngay ngắn trên lan can.
Lông của nó đen nhánh và bóng mượt, dù trong mưa lớn cũng không bị ướt chút nào, mưa trượt trên lớp lông ngoài của nó.
Mèo cứ thế im lặng ngồi tại chỗ liếm láp móng vuốt, chờ Milo đến.
Khi nhìn thấy bóng dáng Milo xuất hiện, nó liền nhảy từ trên lan can xuống, bước những bước chân nhẹ nhàng đi đến bên chân Milo theo kịp bước chân của hắn.
Đồng thời mở miệng hỏi:
"Sao ngươi không giết nó? Hoặc là bị nó giết?"
"Nó?" Milo lắc đầu: "Nói một đống lời ngoan ngoãn xong thì chạy mất hút."
Thật tình mà nói Milo vẫn không quen được cái giọng điệu trung niên hút thuốc này của Marshall, nó quá đối lập với hình tượng mèo con đáng yêu, phải biết rằng trên cổ nó vẫn còn đeo chiếc chuông nhỏ xinh xắn của Rebecca nữa chứ.
Khí chất tổng thể đã không còn đơn giản có thể dùng từ “tương phản” để hình dung, mà là quái dị mới đúng.
"Ta thấy nó đã đi ra rồi, đáng tiếc."
Marshall đung đưa đuôi sang trái phải, móng vuốt nhỏ khẽ chạm vào những giọt nước trên thành cầu.
"Ngươi thấy mà không ngăn cản lại?" Milo nheo mắt liếc nhìn con bi đen nhỏ này.
Con vật ngẩng đầu phản bác:
"Nó đến từ một thế giới khác, thế giới của tộc ta, ta không thể để các tộc nhân của ta phải trả giá vì hành vi của ta được, bọn họ có biết gì đâu."
"Lần đầu nghe thấy có mèo mà đem sự kinh sợ nói được một cách nghĩa chính nghiêm nghị thế này đấy."
Milo chế nhạo Marshall một câu.
Nhưng Marshall có tính tình tốt hơn Milo nghĩ rất nhiều, dù bị trêu chọc như vậy cũng không nổi cáu, đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng nó không hiểu ý của Milo.
Nó chỉ khẽ giậm chân điệu mèo lẩm bẩm: "Chắc chắn không phải lần đầu tiên nghe thấy mèo nói chuyện sao?"
"Ta biết là mèo ở cõi ảo mộng các ngươi rất lợi hại à... nói thì cứ nói đi, đừng làm người khác sợ là được." Milo xua tay:
"Hôm nào ngươi mà bò lên ngực Rebecca rồi đột nhiên hát lên một bài xem, có lẽ ta sẽ thăng chức lên làm chấp pháp quan viên mất."
"Không đến mức thế đâu, nàng không yếu ớt như ngươi nghĩ đâu." Marshall lắc đầu, rồi đột ngột có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Milo: "Ra là ngươi biết về cõi ảo mộng."
"Ta còn biết toàn bộ những phiền toái này đều là do ngươi gây ra đấy, không có ngươi xé toạc những khe hở đi đến hai thế giới đó, thì Willow thành đã không xảy ra nhiều nhiễu loạn như thế này rồi."
Milo nheo mắt cười như không cười nhìn con mèo đen nhỏ dưới đất.
Con vật nhe răng ra: "Ngoài ý muốn, cái đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, nào có ai mà lại đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu một con mèo nhỏ chứ, con người thật là ti bỉ."
Ấn tượng mà Marshall để lại cho mọi người từ trước đến nay đều là kiểu mèo kiêu ngạo sinh ra để tránh né mọi người.
Nhưng rõ ràng, lời của Milo đã đâm trúng điểm đuối lý nhất của nó, mèo ta lắp bắp cả buổi, lời giải thích thốt ra mềm nhũn vô lực, cuối cùng nó chỉ có thể dùng móng vuốt chỉ vào những vệt máu nhạt nhòa trên mặt cầu mà nói:
"Ta chẳng phải đang cố gắng giúp đấy thôi..."
Nó không chỉ "giúp", theo cái chỉ tay đó, Milo phát hiện con ngựa mà mình đã buộc vào vị trí cổng lên cầu ban nãy giờ đã không thấy bóng dáng đâu, trên đất chỉ còn lại một sợi dây cương bị đứt có dính vết máu.
Milo nhặt sợi dây cương lên thở dài:
"Ai... Mưa lớn thế này, lại còn không có phương tiện giao thông nữa chứ."
Rốt cuộc là ngựa bị gió xoáy của Marshall nghiền nát hay là bị những con quái thú biến dị xé xác thì không còn quan trọng nữa, quan trọng là...không có thi thể thì cái khoản chi phí thiệt hại kia sẽ bị tính vào lương của Milo mất.
Tuy nhiên, điều mà Marshall nói thêm sau đó lại có vẻ hơi cố tình vẽ vời:
"Là tên kia, nhất định là nó, nó bị ngươi đánh bị thương rồi hổn hển, trên đường bỏ đi đã giết ngựa của ngươi, nhất định là như vậy."
Cái này về cơ bản chẳng khác nào thừa nhận con ngựa là do nó vô tình giết chết.
Nhưng Milo cũng lười so đo.
Trong miệng hắn lẩm bẩm:
"Đi thôi, khoản sổ sách này quay đầu lại lại cùng nó tính một thể, Imnar đúng không cái tên quỷ quái gì, chờ đấy..."
"Imnar?"
Marshall đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía Milo, đôi mắt màu lam ngọc bích trừng lớn, đồng tử co rút thành một đường thẳng đứng, thậm chí lông trên lưng cũng dựng lên.
Nó kinh hãi hỏi:
"Ngươi nói, vừa rồi ở trên quảng trường xuất hiện chính là Imnar? Imnar đến từ vực sâu hư không?"
"Ừm..." Milo thì thầm một tiếng, bình tĩnh nhún vai: "Ta không hỏi hắn từ đâu tới, bất quá đại khái là Imnar mà ngươi nói đấy."
Hắn lắc lắc mái tóc ướt sũng nói: "Ta nghĩ mình phải trở về tra cứu tài liệu liên quan."
"Ngươi tra không ra bất cứ ghi chép nào liên quan đến nó đâu."
Marshall lắc đầu.
"Nó từ trước đến nay chưa từng dùng chân thân xuất hiện trong lịch sử, cho nên không thể nào có ghi chép liên quan."
Bạn cần đăng nhập để bình luận