Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 125: Không nên tồn tại đối thoại (length: 9105)

Khi rời khỏi Caelid, một tình huống tồi tệ đã xảy ra.
Milo nhìn con ruồi trên mu bàn tay mình biến mất không dấu vết. Ngay lúc hắn chuẩn bị nhắc Rebecca coi chừng bản thân thì cảnh tượng trước mắt trở nên vô cùng mờ ảo. Thân thể bắt đầu cảm thấy cái lạnh thấu xương cùng với sự đau đớn sâu sắc. Milo phát hiện mình đang ngồi dựa lưng vào tường, gục ở góc một căn phòng tối om.
Thân thể của hắn đã thối rữa toàn bộ, hai chân bị gãy từ đầu gối, trên những vết rách da thịt ghê tởm mọc đầy nấm, lan rộng ra đến tận mặt đất. Một bên mắt của hắn cũng đã mất đi thị giác.
...
Hắn ngửi thấy mùi ngũ cốc lên men nồng nặc. Nơi đây dường như là một nhà máy rượu dưới lòng đất, xung quanh chất đầy những thùng gỗ kín. Milo không thể động đậy, thậm chí không thể ngẩng đầu lên, chỉ có thể xoay con mắt trái để nhìn những gì ở phía trước. Khác với mỗi lần rơi vào ký ức vong linh trước đây, lần này Milo không hoàn toàn thay thế vào góc nhìn của Carl. Hắn biết rằng mình thực sự đang ở trên tàu trở về Willow thành, còn những gì hắn đang thấy là góc nhìn của Carl lúc còn sống. Đây là một lần nhập vào ký ức tỉnh táo.
...
Nero đã từng nói rằng thi thể của Carl cuối cùng được phát hiện trong một xưởng rượu dưới lòng đất. Điều đó chứng tỏ hắn không chết trong hang động dưới lòng đất ở Ikem, còn về việc Carl đã rời khỏi nơi đó như thế nào thì Milo đến giờ vẫn chưa có được ký ức về đoạn đó, có lẽ chính Carl cũng không biết làm thế nào mình thoát ra được khỏi hang động dưới lòng đất. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng do Độ Nha gây ra.
Lúc này Carl còn tệ hơn cả khi ở trong hang động, thậm chí có thể nói là đang hấp hối. Milo có thể cảm giác được nhịp thở của "mình" vô cùng yếu ớt, có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Lồng ngực của hắn bị những sợi nấm chằng chịt xuyên qua, những sợi nấm này đã hoàn toàn trưởng thành, hút hết tinh hoa trong từng tấc huyết nhục của hắn. Đây chính là ý thức tỉnh táo cuối cùng của Carl trước khi chết. Milo thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng sinh mệnh lực trong tứ chi đang tàn lụi. Loại cảm giác cận kề cái chết này hắn chưa bao giờ trải qua, giống như ngọn nến sắp tàn chỉ còn lại một chút bấc, không thể chịu đựng bất cứ một cơn gió nhẹ nào.
...
"Rõ ràng vẫn có thể tỉnh lại."
Một giọng nói quen thuộc từ dưới ánh đèn phía trước vang lên.
Đồng tử của Milo đang dần tan rã bỗng nhiên co lại.
Bởi vì đó là giọng của Độ Nha.
Sau tiếng bước chân chậm chạp vang lên, hình ảnh trước mắt Milo bị bao phủ bởi bóng dáng của một người đàn ông cao gầy. Độ Nha ngồi xổm xuống trước mặt hắn. Hắn vẫn đeo khẩu trang. Đôi mắt xanh lam sâu thẳm trong hốc mắt lõm xuống nhìn Milo không rời.
"Ngươi lẽ ra nên nghe lời ta, làm theo những gì ta nói, thì đã không rơi vào kết cục như bây giờ."
Giọng của Độ Nha bị khẩu trang che khuất trở nên nặng nề.
Hắn không đến quá gần Milo, nhưng cũng không hề e sợ Milo đột nhiên nổi dậy, vì hắn biết rõ, thân xác của Milo lúc này không còn bất cứ cơ bắp nào có thể giúp hắn cử động, ngay cả các khớp ngón tay cũng đã mục nát, cái duy nhất có thể miễn cưỡng hoạt động được, chắc có lẽ chỉ còn bộ não mà thôi.
"Nhưng cũng không sao cả, đến đời này, dòng máu Ikem nguyên thủy đã rất mỏng manh, phương thức sinh sôi nảy nở hỗn chủng đã tạo ra tỷ lệ sinh mạng thể phù hợp để Cựu Thần nhập chủ rất thấp, có một số việc trong bóng tối đã được định đoạt, bao gồm cả sự lựa chọn của ngươi... Tất cả cũng chỉ là vô ích, nhưng trong lời tiên tri của lão sư dặn dò ta nhất định phải đến thị trấn nhỏ Ikem, hắn nói nơi này có cơ hội giúp ta thấy rõ thế giới, nhưng ta chỉ tìm thấy một cơ thể thần mục nát... Chẳng lẽ ta đã hiểu sai?"
Độ Nha vẫn lẩm bẩm như trước, những lời hắn nói vừa như nói với Milo, vừa như tự độc thoại, đầy mâu thuẫn và phân biệt.
"Vì sao?" Thanh âm khàn khàn phát ra từ cổ họng Milo.
"Cái gì vì sao?" Độ Nha tỏ ra ngạc nhiên khi Milo trong trạng thái này còn có thể lên tiếng.
Hắn tiến lên một bước nữa, để đảm bảo mình có thể nghe rõ tiếng của Milo.
"Tại sao lại làm như vậy?" Milo khó khăn lặp lại câu hỏi.
"Ta chẳng phải đã nói rồi sao?" Độ Nha lắc đầu nói:
"Đại ôn dịch đã che mờ mắt những kẻ theo đuổi danh lợi trong Giáo Hội, bọn chúng dùng danh nghĩa cứu thế, ngang nhiên tiêu xài tích lũy của Giáo Hội trong những năm tháng dài đằng đẵng. Huyết Liệu thuật có thể cứu sống rất nhiều người đúng là như vậy, nhưng lũ người dơ bẩn ngu muội này căn bản không xứng với những giọt máu tươi đắt giá ấy. Tổ chức khế ước, một đám tự xưng là học giả ngu xuẩn, bọn chúng đã làm Giáo Hội mất đi sự che chở của Cựu Thần, chúng ta cần một lần nữa giành lại được tín nhiệm của Cựu Thần, hiểu chưa? Ta muốn tạo thần! ... Nhưng việc tái tạo thân thể thần quá khó khăn, tất cả những kẻ thống trị cổ xưa đều đã bị các quy tắc làm phai mờ trong những năm tháng dài, máu của Cựu Thần là di tích thần thánh còn sót lại, lại bị bọn chúng tiêu xài hết."
"Những tên ngu ngốc của tổ chức khế ước cho rằng bọn chúng đã cứu sống đất nước này, nhưng căn bản không hiểu, thân thể con người căn bản không xứng với máu thần cao quý, bọn chúng đã quên cả những châm ngôn của Giáo Hội, quên đi sự kính sợ cơ bản nhất. Huyết Liệu thuật khiến đám người loại bỏ được ôn dịch, nhưng so với tai họa thật sự do hành vi phạm thượng này gây ra, thì ôn dịch căn bản không đáng nhắc đến, bọn chúng sẽ phải trả giá đắt."
"Những kẻ ngu xuẩn chết tiệt, sự nhận thức nông cạn của bọn chúng căn bản không thể hiểu được lời khuyên của lão sư, đáng chết... Đáng chết!!"
...
"Huyết Liệu thuật... Cho nên ngươi thực sự muốn tạo ra thân thể Cựu Thần, là vì Giáo Hội đã dùng hết máu của Cựu Thần sao?" Milo cố gắng hết sức để hiểu lời Độ Nha.
"Ban đầu đúng vậy." Độ Nha cười lạnh: "Nhưng lời tiên tri của lão sư đã nói rằng Huyết Liệu thuật sẽ mang đến tai họa, trong trận tận thế ấy, chỉ có sức mạnh của Cựu Thần mới có thể vãn hồi tất cả, đáng tiếc... Ta luôn cảm thấy, ngươi là người có thể vượt qua những gì ta nghĩ, có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai ngươi và ta có thể trở thành những vị cứu thế thực sự, nhưng cuối cùng ngươi vẫn không chịu buông bỏ những luân lý thế tục cổ hủ ấy, phải biết rằng, trước chân lý, sinh mạng của một hai người là không đáng nhắc đến."
"Hậu quả của Huyết Liệu thuật, trong Giáo Hội, thật sự có thần?" Tâm trí Milo rung động.
Nếu là vài tháng trước, Milo sẽ không thể chấp nhận khái niệm "Thần".
Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện khó tin như vậy, hắn đã dần dần chấp nhận được, ít nhất, hắn phải thừa nhận rằng thế giới này tồn tại một vài thứ mà hắn hoàn toàn không thể lý giải được bằng nhận thức ban đầu của mình.
"Thầy của ngươi, hắn đã để lại lời tiên tri gì? Ta là một người sắp chết, hãy để cho ta chết một cách minh bạch đi." Milo thở hổn hển nói.
"Lời tiên tri của lão sư, ngay cả ta cũng không thể hiểu hết được, ông ấy đã rời đi, để theo đuổi Linh Thị mà ông ấy tôn thờ." Độ Nha lắc đầu.
"Linh Thị?" Milo nắm bắt được từ khóa này.
Từ này, hắn đã từng nghe một lần từ miệng bà đồng áo bào đỏ.
"Lão sư theo đuổi học thuyết Linh Thị, ông ấy cho rằng việc con người có thể trở thành chúa tể thế giới ngày nay không phải là ngẫu nhiên, cơ thể con người tưởng như đơn giản này tồn tại một ý nghĩa nào đó, tăng cường Linh Thị, thì có thể nhìn trộm kiến thức của Cựu Thần, đọc được văn tự của chúng, nghe được ngôn ngữ của chúng... Tầm nhìn của lão sư cao hơn bất cứ ai, lý luận của ông ấy bị tổ chức khế ước của Giáo Hội cho là ngông cuồng tự đại, bởi vì ông ấy mưu toan lý giải Cựu Thần, mà không phải là thờ phụng chúng."
Khi nhắc đến "Lão sư" đó, đôi mắt của Độ Nha tràn đầy sự sùng kính và bi thương, lời nói của hắn cũng có chút run rẩy.
"Nhưng ông ấy đã sai, lịch sử tiến hóa của loài người chỉ chiếm một phần thời gian rất ngắn ngủi trong năm tháng dài đằng đẵng, loài người vĩnh viễn không thể đạt đến độ cao của Cựu Thần, cái gọi là Linh Thị, chỉ là một thứ hư vô mờ mịt hơn cả tín ngưỡng, tai họa mà Huyết Liệu thuật mang đến, chỉ có sức mạnh của Cựu Thần mới có thể vãn hồi được, con người quá ngu muội vô tri." Độ Nha chậm rãi nói xong.
"Ngươi cũng không biết tai họa thật sự là gì." Milo nói.
Độ Nha cười nhạo: "Không ai biết, ngay cả lão sư cũng không biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận