Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Chương 368: Gần chết

**Chương 368: Gần đất xa trời**
Trong tiếng vỗ tay kéo dài, vẻ mặt khó xử của Enid dần biến thành một dạng khác.
Nhưng khóe miệng nàng vẫn không kìm nén nổi ý cười.
Chỉ có điều, giữa đám đông chấp pháp quan vây quanh, nàng không nhìn thấy thân ảnh mình mong đợi, ít nhiều có chút mất mát nho nhỏ.

Lúc này Milo đã đi bộ đến bên cạnh quảng trường.
Hắn đi trên hành lang, vách tường bên trái hiện ra bóng dáng Eric đồng bộ tiến lên.
Eric nghiêng người khoa tay múa chân với Milo—— "Nàng có thể trở thành một chấp pháp quan không tệ, nếu như không làm loạn đồ đạc của ta mỗi lần mở cửa thì càng tốt."
"Thật nực cười, ngay từ đầu, đám người ôm đoàn bài xích nàng, bây giờ vây quanh ven đường vỗ tay hoan hô cũng chính là đám người kia, xì..." Milo nhếch miệng, châm chọc một câu.
"Chỉ có ngươi, trước sau như một, mỗi lần đều chỉ nghĩ đến lừa nàng về nhà rửa chén." Hiện tại phong cách "nói chuyện" của Eric cũng có chút tương tự Milo.
"Cũng không phải, hiện tại Finn có thể đảm nhiệm việc rửa chén bát." Milo khoát tay.
"Ngươi xem, ngay cả Finn đều có công dụng rồi, ngươi có thể hay không giống những người khác, nghĩ biện pháp đi tìm cái gậy của tên lính gác ngục bị ném kia?" Milo vỗ vỗ cây chùy gỗ bên hông mình.
Lúc này, bên cạnh Milo chỉ còn lại một mình bóng dáng lưu đày của Eric, những người khác đã bị Milo đuổi đi nơi khác để điều tra.
"Quận trưởng mới lên nhậm chức, xé bỏ nhiều lính gác ngục như vậy, gậy đoản côn của lính gác ngục để không dùng chất đống…" Eric xưa nay không thích công việc mò kim đáy bể, việc này có lẽ có liên quan đến chứng ám ảnh cưỡng chế của hắn.
"Khai Đường Thủ, ba múi mắt, lính gác ngục, nhiều manh mối như vậy, tùy tiện chọn một cái đi nghiên cứu, mọi người đều bận, chỉ có mình ngươi nhàn rỗi, không thích hợp lắm." Milo liếc bóng dáng Eric một cái.
Người thứ hai khoa tay múa chân hỏi—— "Vậy ngươi tính đi đâu?"
"Giáo Hội." Milo không cần suy nghĩ trả lời.
"Tốt, hẹn gặp lại."
Eric khoát khoát tay, bóng dáng lập tức biến mất.

Nhóm bóng dáng lưu đày không thích Giáo Hội, chuyện này bắt đầu từ đêm săn bắn, đương nhiên, những thứ này khi còn là người bình thường cũng không thích Giáo Hội, mà bây giờ loại không thích này mang theo một chút kiêng kị, nguyên nhân rất đơn giản, tháp chuông Giáo Hội nhiều hơn một nhúm ánh mắt đến từ nhãn suy nghĩ, nhóm bóng dáng lưu đày dưới ánh mắt kia không chỗ che giấu.
Chính là Daisy.
Về phần Daisy làm thế nào từ "Sứ đồ tai ách" chuyển biến thành "Nhãn suy nghĩ", điểm này Milo không biết được, Dilasha có lẽ biết, nhưng hắn nhất định không thể nói cho Milo.
Theo lý mà nói, đêm săn bắn qua đi, trong thành Willow phát sinh vô số chuyện nhỏ nhặt, nhãn suy nghĩ đều có thể phát giác, mà Dilasha cũng bởi vậy cùng Milo đã có nhiều lần liên hệ, bao gồm trước đó xử lý việc nghĩa trang mua cùng Huyết tộc, mạch nước ngầm sinh vật ở ca kịch viện, các loại sự kiện.
Nhưng lúc này đây, từ sau sự kiện thị trấn Cách Luân, nhãn suy nghĩ không còn cho Milo bất luận chỉ dẫn gì.
Hơn nữa trong lời nói của Dilasha, cũng không chủ động đề cập nhãn suy nghĩ.
Nếu quả thật như Klaus, người Huyết tộc nói, xuất hiện một sinh vật đặc thù mạnh mẽ hơn hắn vô số lần, bất kể sinh vật kia thuộc loại phạm trù nào, nhãn suy nghĩ đều có lẽ có chỗ phát giác.
Kể cả Marty, người Linh Thị nhỏ tuổi này, hắn cũng có thể bị nhãn suy nghĩ chú ý tới.
Cho nên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Milo quyết định tự mình đến Giáo Hội một chuyến.

Ra khỏi thành, qua sông, lên cầu lớn Giáo Hội, tiến vào quảng trường cầu phúc.
Đây là lộ trình mà rất nhiều tín đồ Hoàng Kim Luật thành kính mỗi tuần đều lặp lại nhiều lần, nhưng đối với Milo, lần trước đó đi đường này giống như ngược dòng thời gian trở về hơn một trăm ngày trước.
Quảng trường cầu phúc vào ban ngày có thể xem như khu vực có cường độ chiếu sáng lớn nhất trong thành Willow.
Bối cảnh là tháp cao Giáo Hội thoạt nhìn như khảm nạm trên bầu trời, ngoài ra còn có thể chứng kiến cảnh tượng khu vực thành Willow có địa thế tương đối thấp.
Ở đây, gần như 24 giờ đều có thể chứng kiến thân ảnh tín đồ.
Trừ một bộ phận lớn người dân Willow, còn có số lượng lớn tín đồ nước ngoài không quản xa xôi ngàn vạn dặm, trèo non lội suối đi vào thánh địa quốc giáo cầu nguyện, mặt đất xây bằng đá xanh không nhiễm một hạt bụi, chung quanh không có người lớn tiếng ồn ào, tất cả mọi người biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nương theo giai điệu dương thánh ca lượn lờ trên quảng trường không dứt, tại đây so với khu vực thành Willow giống như một thế giới khác.
Phía trước một chút, có thể chứng kiến kiến trúc bích họa miêu tả dây leo, cành lá Hoàng Kim Thụ, nghe nói những thành phần nghệ thuật hội họa này có độ cao bằng mấy tầng lầu, bất quá Milo nhìn không ra, đoán chừng phải đợi ngày nào đó nhìn xem vị họa sĩ nào qua đời, sau đó mới có thể có đủ năng lực giám định và thưởng thức.

Bình thường mà nói, mỗi lần Milo tiến vào quảng trường cầu phúc Giáo Hội, Dilasha sẽ như một quỷ đồng dạng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng lúc này đây Milo đi vào tổng giáo đường, đi bộ một vòng rồi, thân ảnh áo bào xám có chút đáng ghét kia vẫn không xuất hiện.
Ngược lại là khuôn mặt xa lạ khác tiếp đãi Milo.
Phía sau điêu khắc Hoàng Kim Thụ trong giáo đường, một nữ tu sĩ toàn thân bị vải trắng bao bọc vô cùng chặt chẽ, hơn nữa đeo bịt mắt gọi Milo lại:
"Nước thánh tiếp ở cửa giáo đường, tiên sinh."
Có lẽ do không gian trong kiến trúc cao, trống trải, bố trí hiệu ứng vang, thanh âm nữ tu sĩ rất êm tai, đây là thanh âm nhu hòa, thanh tịnh nhất Milo từng nghe qua.
Milo vừa bắt đầu không biết nữ tu sĩ đang nói chuyện với hắn, bởi vì bịt mắt trên đầu đối phương hiển nhiên không thấu quang.
Nhưng nữ tu sĩ dừng chân cách Milo một mét phía sau, lẳng lặng "nhìn" Milo.
Milo vô thức nâng tay, đặt trước mặt nữ tu sĩ trong không khí.
Người thứ hai lần nữa dùng âm thanh nhu hòa đặt nghi vấn: "Chấp pháp quan tiên sinh?"
"A, ra là nhìn thấy được…" Milo nhỏ giọng nói thầm một câu, sau đó hắng giọng, dùng ngữ khí bình thường nói: "Ta không phải tới đón nước thánh, ta tìm Daisy."
Để ngừa nữ tu sĩ bởi vì chức vị quá thấp, không tiếp xúc đến sự tồn tại ở tháp chuông, Milo lại bổ sung một câu: "Hoặc là Dilasha."
Khóe miệng nữ tu sĩ lộ ra một nụ cười vô cùng ôn nhu.
Nụ cười kia cơ hồ giống hệt nụ cười Milo lần đầu tiên nhìn thấy Dilasha, hắn muốn hoài nghi nhân viên thần chức có giáo trình huấn luyện lễ nghi thống nhất hay không.
Bất quá cả hai vẫn còn chút khác biệt, có lẽ bởi vì bịt kín hai mắt, Milo không nhìn thấy toàn bộ thần thái của nữ tu sĩ, chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mắt đơn thuần hơn Dilasha rất nhiều, đương nhiên chỉ là cảm giác chủ quan thuần túy.
Mà điều làm Milo ngoài ý muốn chính là, nữ tu sĩ tựa hồ biết mục đích chuyến này của hắn.
Bởi vì nàng nói:
"Trước khi tiến vào tháp chuông, cần được tẩy trừ bằng nước thánh, tiên sinh."
Năm phút đồng hồ sau.
Dưới tích thủy thú cực lớn trước cửa giáo đường, Milo rất nhanh dùng nước thánh chà xát mặt, nếu như không phải các tín đồ xung quanh ném tới ánh mắt khác thường, hắn thậm chí định đem giày giẫm vào trong hồ kia, rửa một chút bùn trên đế giày.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của nữ tu sĩ, Milo đi vào trong thông đạo bên cạnh giáo đường.
Hắn vung vẩy vệt nước trên tay, làm bộ như không có việc gì hỏi:
"Một bước này là tất cả mọi người cần tuân thủ hay là nhằm vào chấp pháp quan dính máu trên tay như chúng ta?"
"Tháp chuông không mở cửa cho người ngoài, tiên sinh." Nữ tu sĩ vô cùng kiên nhẫn đối với tất cả vấn đề của Milo, thái độ không thể tìm ra tì vết.
Hai người bọn họ trong thông đạo hẹp dài, bảy lần quặt tám lần rẽ, đi một đoạn đường rất dài, thế cho nên cuối cùng Milo không phân rõ phương hướng đại khái.
Sắp tới tầng trệt thượng bộ tháp chuông, nữ tu sĩ đưa cho Milo một vật, vật này tương đối mà nói, không thể có khí tức tôn giáo.
Là một cái khẩu trang y tế màu trắng bình thường.
"Vì sức khỏe của ngài."
Nàng nói với Milo.
Milo gật đầu, liếc mắt nhìn đại môn trầm trọng phía sau nữ tu sĩ.
Giác quan nhạy cảm khiến Milo nhận ra khí tức âm u không ngừng tuôn ra ngoài từ khe cửa.
Hơn nữa tim hắn đập có vài phần gia tốc, nhưng tần suất này còn chưa đạt tới mức độ báo trước nguy cơ, Milo nhận lấy khẩu trang, đeo lên.

Sau khi mở rộng đại môn, đập vào mắt chính là một đại sảnh trang hoàng theo cách cổ điển.
Mà chính giữa đại sảnh là một bệ đá màu xám nhất thể với sàn nhà.
Xung quanh bệ đá, vây quanh một số người già lạ lẫm, trong bọn họ có mặc trang phục tôn giáo màu trắng, màu đỏ, có hoàn toàn ăn mặc theo cách bác sĩ ngoại khoa hiện đại, bên cạnh bệ đá, trên xe đẩy, trên kệ để rất nhiều dụng cụ chữa bệnh cùng bình dược tề.
Không phải tất cả mọi người đều mang khẩu trang.
Ví dụ như những lão nhân mặc trang phục Giáo Hội, còn có nữ tu sĩ đưa Milo tới, đều không mang khẩu trang, còn những nhân viên chữa bệnh bên cạnh, đều đeo khẩu trang.
Tất cả mọi người sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm bệ đá.
Mà nằm trên bệ đá chính là Daisy…

"Mục sư, chấp pháp quan tiên sinh đã đến."
Nữ tu sĩ nhẹ giọng nhắc nhở mọi người phía trước một câu.
Mà Milo đã nhanh chóng bước tới phía trước, chen đến trước mặt bệ đá.
Hắn phát hiện trạng thái của Daisy vô cùng tồi tệ.
Nàng đeo bịt mắt giống nữ tu sĩ, hai gò má lõm, khí tức yếu ớt.
Làn da không có một tia huyết sắc, cánh tay gầy guộc đặt ở bên ngoài chăn, thoạt nhìn dọa người hơn tay quỷ thực thi năm gần đây, phía trên cắm đầy kim tiêm, nhưng ống chích dường như không thể đưa dược tề vào mạch máu nàng.
"Xin đừng quấy nhiễu trị liệu, vị tiên sinh này."
Nhân viên chữa bệnh bên cạnh phát ra cảnh cáo.
Cùng lúc đó, nhiều bó ánh mắt bất thiện tập trung lên người Milo.
Milo hoàn toàn không phản ứng những người kia, chỉ là ánh mắt phức tạp quan sát khí tức sinh mệnh yếu ớt của Daisy.
Trầm giọng mắng thầm:
"Trách không được Dilasha phải ẩn trốn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận