Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 508: Nhân quả quy luật (length: 8313)

Ngôi sao tháp chuông phía trước mặt là kiến trúc trông giống một quảng trường lớn với nhà thờ chính tòa làm chủ đạo, giáo đường thì thấp và rộng, còn tháp chuông thì nhỏ bé và cao vút, hai công trình kiến trúc này được liên kết bằng một hành lang giao nhau: những hành lang này không phải là những đường thẳng tắp mà lại uốn lượn thành những đường cong.
Chính giữa khu hành lang có một khoảng sân vườn hình tròn, trên nền đất lộ thiên là thảm thực vật xanh tươi làm tăng thêm sức sống cho khu kiến trúc.
Và lúc này Milo đang ngồi trên ban công ngôi sao tháp chuông, mắt không rời xuyên qua tấm kính tường của tháp chuông nhìn chằm chằm vào hành lang bao quanh sân vườn phía trước.
Đỉnh mỗi hành lang uốn lượn giao nhau, giống như rễ cây Hoàng Kim Thụ quấn quanh khu vực sân vườn.
Lúc này, bên trong ngôi sao tháp chuông một mảnh yên tĩnh, khiến tiếng khóc nỉ non của trẻ con bên tai Milo càng thêm chói tai khó chịu.
Đi cùng với tiếng khóc nỉ non càng lúc càng gần, Milo bỗng cảm giác mình như nhìn thấy thứ gì đó kỳ lạ.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn nhìn thấy trên mảng xanh mướt nhẵn nhụi trên trời lộ ra một đốm đen...
Nhưng một giây sau, khi hắn tập trung ánh mắt vào vị trí đốm đen kia, nó lại biến mất.
Tựa như chưa từng xuất hiện.
Dù là Ảm Ảnh danh sách Milo, vốn sở hữu năng lực giác quan cường đại, hắn cũng không thể xác định liệu vừa rồi mình có nhìn nhầm hay không.
Thêm vào đó, tiếng khóc nỉ non chưa từng ngừng bên tai.
Cảm giác thị giác và thính giác đều bị hỗn loạn như vậy, Milo đã rất lâu không gặp lại, từ sau khi vượt qua ác mộng, giác quan của hắn luôn rất rõ ràng minh xác, chưa từng rơi vào hỗn loạn ở thế giới tỉnh táo.
...
Rốt cuộc là cái gì, có thể khiến một sinh vật cấp bậc Ảm Ảnh như hắn nghi ngờ giác quan của mình?
Milo quay đầu nhìn thoáng qua, Daisy đang đi lại tìm kiếm giữa những hàng giá sách cao đến trần nhà, nàng tuy thân thể yếu ớt nhưng đối với nơi này tựa như rõ như lòng bàn tay, đi lại giữa những giá sách san sát như rừng mà không hề va chạm.
Rất nhanh, Daisy nhận ra ánh mắt của Milo, nàng mỉm cười với Milo, sau đó lại tiếp tục bận rộn...
Có lẽ vì biết những gì nàng từng trải qua, Milo luôn cảm thấy mỗi nụ cười của Daisy đều mang một chút mệt mỏi và bất đắc dĩ, một sự xót xa đến lạ.
Liên tưởng đến kết cục của tín đồ đầu tiên của mình, lời nguyền của Imnar...
Milo biết Daisy hoàn toàn có quyền tự chủ lựa chọn, nàng là đôi mắt của suy nghĩ, nàng vĩnh viễn không giống Grasso rơi vào trạng thái không thể tự kiềm chế, nhưng nàng vẫn chọn con đường nguy hiểm nhất, thậm chí về mức độ hung hiểm của con đường này, nàng còn rõ hơn cả Milo.
Dù vậy, nàng vẫn chọn đứng về phía Milo.
Phải biết rằng chỉ cần đưa ra quyết định này đã đồng nghĩa với việc đối mặt với thù hận của nhiều vị ngoại thần và ngày cũ, cùng với sự căm ghét của Hoàng Kim Thần Điện lẽ ra phải bảo vệ nàng.
Và khi Milo đưa ra ý muốn chơi xỏ Thần Điện một vố, nàng còn chủ động hỗ trợ lên kế hoạch.
Dường như với nàng, Luật Hoàng Kim, sự chở che của Hoàng Kim Thụ, những tín ngưỡng mà cha mẹ đã khuất để lại cho nàng đã sụp đổ và trở nên vô giá trị kể từ đêm kinh hoàng đó.
...
Lựa chọn là do Daisy đưa ra.
Nhưng tương lai sẽ ra sao, Milo không rõ, điều duy nhất khiến hắn lo lắng là hắn biết Daisy, dù có thể nhìn thấy lựa chọn này sẽ dẫn đến một kết cục không tốt, nàng vẫn không hề dao động.
Đôi mắt của suy nghĩ có lẽ mang lại cho nàng nhiều thông tin và quyền lựa chọn hơn, nhưng trên thực tế vốn không hề thay đổi gì, bản tính của nàng là vậy.
Và trong đầu Milo không thể dứt ra được, ngoài tiếng trẻ con khóc, còn có hình ảnh Daisy trong vực sâu, đôi mắt trống rỗng, những sinh vật dạng tiết trùng đang chiếm giữ hốc mắt...
"Thế giới vực sâu không bị phá hủy hoàn toàn sẽ từng bước ăn mòn sự thật, cuối cùng biến sự thật thành bộ dạng của vực sâu."
Nếu Hỗn Độn thật sự như Daisy nói, có thể thôn phệ tiêu hóa và lợi dụng cả nhân quả, thì nó nhất định biết trải nghiệm của Daisy sẽ khiến nàng mãi đứng về phía Milo.
Nhưng cuối cùng Daisy trong vực sâu vẫn mọc ra côn trùng.
"Chẳng lẽ một ngày nào đó ta sẽ quyết tuyệt với tín ngưỡng của nàng sao..."
Milo cau mày, sau đó lắc đầu:
"Vô nghĩa thật sự."
Hắn khoát tay với Daisy, quay người nhảy xuống ban công rồi đi ra khỏi đại môn tháp chuông.
Sau khi đi qua những hành lang hình vòng cung, Milo đã đến khoảng sân mà trước đó hắn thấy có đốm đen.
Trong ấn tượng, đốm đen đó không giống một bóng người, nó không có hình dáng con người, ít nhất là Milo nhìn thấy thì chưa.
...
Milo nhớ rất rõ, trước khi nhảy xuống từ ban công tháp chuông, bãi cỏ trong sân vườn trống không.
Nhưng khi hắn bước vào khu vực hành lang, hắn mơ hồ cảm thấy khi khoảng cách của mình với khu vực sân vườn càng lúc càng gần, thì tiếng khóc nỉ non của trẻ con càng trở nên chói tai.
Hơn nữa sau khi đi qua những cột đá che chắn của hành lang, Milo thấy một chiếc xe đẩy trẻ em đang đỗ trên bãi cỏ lộ thiên...
...
Khung xe màu nâu đen, kết hợp với mái che màu trắng xếp nếp có viền hoa cùng thú treo trang trí, trông sạch sẽ tinh tươm, đây là một chiếc xe đẩy trẻ em rất bình thường, thậm chí hơi tầm thường.
Nhưng thời điểm và địa điểm xuất hiện của nó đều sai lầm.
Một chiếc xe đẩy trẻ em không người trông nom xuất hiện trong khu nhà thờ, tự nó đã là một chuyện vô cùng kỳ quặc, thậm chí mang chút hơi hướng quỷ dị.
...
Tiếng khóc nỉ non của trẻ con vẫn chói tai như trước.
Nhưng Milo không hề cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu sự sống nào trong chiếc xe đẩy trẻ con không xa đó.
Đúng vậy, không hề có một chút dao động sự sống nào, càng không nói đến chuyện chiếc xe đẩy có chút rung lắc hay gì khác, nó giống như một bức tranh được cố định, mang chút u ám dưới ánh trời xám xịt.
Milo vững vàng tiến lại gần khu vực sân vườn.
Trong đầu hắn lúc này hiện lên cái tên mà Daisy đã nhắc tới, Mai Cao, thần tử không thể giáng sinh thành công trong kỷ nguyên Sumeru.
Và đó cũng là một trong ba "vật phẩm" quan trọng mà trường phái Montsis nhắm tới trong truyền thuyết.
...
"Chưa từng giáng sinh, đâu phải là chưa từng tồn tại nha..."
"Thứ không tồn tại tại sao lại đáng ghét như vậy."
Dù hiểu được một vài sự thật đáng ghê tởm, Milo cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, hắn bước sải chân về phía chiếc xe đẩy trẻ con đang im lìm trên bãi cỏ, chuẩn bị xem vị "Thần tử" này rốt cuộc có địa vị gì, có đáng yêu như Wendigo khi lớn lên không.
Nhưng khi chân trước của hắn vừa chạm vào bãi cỏ...
...
Cùng lúc đó, trong kho sách ở tầng trên ngôi sao tháp chuông, Daisy ôm lấy một quyển sách với vẻ hơi hưng phấn: "Cuối cùng cũng tìm được rồi!"
...
Vậy là chiếc xe đẩy trẻ con, cứ thế mà lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt của Milo.
Thậm chí không có lấy một gợn sóng.
Theo một cách mà Milo hoàn toàn không thể lý giải được, nó đã bốc hơi khỏi tầm mắt hắn.
"Vậy chẳng lẽ thật sự là do ta hoa mắt?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận