Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 626: Ngươi thật là một cái người tốt (length: 10284)

Ác mộng.
Linh Thị ở giai đoạn sơ kỳ.
Ở cấp bậc này, Linh Thị sẽ trong mộng nhìn thấy một vài hình ảnh ẩn giấu trong bóng tối, thường là những chân tướng đủ để khiến người kinh hãi tột độ.
Ví dụ như Milo thấy cảnh Robben tàn sát, Rebecca thì thấy ừm... Ảnh Hồn lăn ga giường (nếu như cái này cũng tính).
Còn Marty, điều đầu tiên hắn thấy trong cơn ác mộng dưới trạng thái ma quái là Yan, có lẽ hắn là người đầu tiên trên thế giới thấy được thân phận thật sự của Dạ Ma.
Điều này như thể tạo hóa đang giở trò đùa ác với mọi sinh vật dám vượt qua trật tự sinh mệnh.
Linh Thị bị tước đoạt quyền "mơ mộng", vĩnh viễn không thể vào cảnh mộng cực lạc bằng con đường giấc mơ, không những thế, khi Linh Thị mới bắt đầu tăng lên, còn phải chịu đủ tra tấn bởi ác mộng đáng sợ.
Nhìn Milo hai tháng đầu ngủ không hiệu quả, sắc mặt lúc ấy của hắn chẳng khác gì Yan sau khi trác táng quá độ, gần như biến thành thây ma.
… Nhưng ác mộng cũng không phải không có tác dụng tích cực, ở một mức độ nào đó, đây cũng là một hình thức khác của sự nhìn nhận.
Nhìn thấy những chân tướng đã xảy ra.
… Thật sự đã xảy ra sao?
Huyết nguyệt còn chưa giáng xuống mà?
Còn vết nứt vực sâu kia là chuyện gì… Sao lại mọc trên người người khác.
… "Ta ngủ được không?"
Thấy Milo ngồi xổm trước tủ quần áo ngẩn người, Marty không vội, một lúc sau mới lên tiếng hỏi.
"Ngươi chắc đây là hình ảnh báo mộng trong ác mộng?" Milo quay đầu lại nghiêm túc hỏi.
"Ta chắc." Marty gật đầu xong lại nói thêm: "Những người như chúng ta đâu có mơ được? Ngay cả ác mộng cũng không có."
"Ừ."
Milo nhìn lại lần cuối bức họa kỳ dị trong tủ quần áo.
"Ngủ đi."
"Cảm ơn, ngươi thật là một người tốt." Marty ôm gối bước vào.
Nhìn biểu hiện trên mặt tên này, không khó nhận ra tủ quần áo quả thật có thể mang lại cảm giác an toàn cho hắn.
Hắn thường nằm ngay ngắn trong tủ quần áo, hai tay đặt trước ngực, mọi cử chỉ và tư thế không khác gì đứa trẻ chưa đến mười tuổi.
Nằm xuống rồi Marty như nhớ ra gì đó, nói với Milo: "Hồi sáng ta dọn phòng ngươi rồi, là bà nhà ngươi nhờ ta."
Milo quay lại nhìn tổng thể căn phòng.
Có vẻ thực sự gọn gàng hơn bình thường.
Hắn gật đầu nói: "Dọn sạch thật, vậy chẳng phải ngươi thành thứ rác rưởi duy nhất trong phòng rồi sao?"
"Có lý."
Marty đã nhắm mắt lại.
… Milo ra khỏi phòng, ở ban công tầng hai gặp Marshall đang ngồi xổm dưới ánh trăng tỉ mỉ liếm móng vuốt.
Còn có Wendigo với đôi tai dài đang nhảy dây trên đèn chùm.
Cũng nhờ có hai con vật thần kỳ này ở gần nhà, Milo mới không cảm thấy Marty có gì nguy hiểm.
"Vậy giờ mốt làm quan chấp pháp chứa chấp tội phạm giết người à?"
Marshall ngẩng lên nhìn Milo một cái.
"Sai rồi... giờ ai phạm tội hay không là do cơ chế treo thưởng quyết định, không bị treo thưởng thì quan chấp pháp nào cũng không quản." Milo xua tay, ngồi xuống lan can ban công.
"Ta muốn nói chính là chuyện này." Marshall rất nghiêm túc hỏi Milo: "Ngươi thật sự chắc rằng có thể nắm giữ và lợi dụng hoàn toàn cái trật tự kia? Dù sao thì nó cũng là thứ lan tràn từ một thế giới chưa biết tới, ngay cả Chư Thần cũng phải tránh."
Milo biết Marshall không phải kiểu miêu miêu lo nước thương dân.
Nó chỉ để ý đến Rebecca.
Mà Rebecca thì lại đang gồng mình thi hành việc săn bắt, thu thập tích thạch.
… "Ngươi cũng hiểu loại cục diện này đâu phải ta muốn là thay đổi được." Milo dang tay nói: "Dù ta không đoạt tín ngưỡng, bọn chúng sớm muộn cũng thành tín đồ khác tỉnh lại của ngày xưa, so sánh thì ngươi thấy tình huống nào tệ hơn?"
"Không biết." Marshall trả lời rất dứt khoát.
Sau đó nó lại nhắc đến một chuyện khác:
"Nói cho ngươi biết tin mới, con đường dẫn đến cảnh mộng đã bị cắt đứt rồi, ta thậm chí không cảm nhận được cảnh mộng tồn tại, ngay cả hang ổ Thực Thi Quỷ ta cũng đến rồi, lối đi ở đó cũng biến mất."
"Vậy sách lược lần này của Chư Thần trong cảnh mộng là phong tỏa sao?"
Milo chợt nhớ đến những ảo ảnh thấy được trước đó, ký hiệu vàng người lạ bí ẩn để lại, Baiyaki và sinh vật Migo chém giết, lĩnh vực KEIM tốc độ cực nhanh và uy lực kinh người của viên đạn khủng bố, còn cả hình ảnh Yan cháy thành than bị trường kích đâm xuyên, hư hư thật thật.
Đặc biệt là ảo ảnh thấy về Yan cuối cùng, Milo thật sự không thể nghĩ ra.
Đã đến cấp bậc Ảnh Hồn rồi, lẽ nào còn có thể sinh ra ảo giác?
Dù là ảo giác, chắc chắn cũng không phải vu vơ.
Huyết nguyệt giáng xuống, càng ngày càng nhiều sự kiện kỳ lạ xảy ra liên tiếp, có lẽ yếu tố điên cuồng Hách La Tư dẫn đến không chỉ nhắm vào sinh vật cấp thấp, có lẽ cả những ngày xưa cũng sẽ phát điên? Đó mới thực sự là tận thế đúng nghĩa.
Nhưng mà huyết nguyệt thì còn chưa giáng lâm mà.
Mai cao còn chưa xuất hiện tung tích.
Điều khiến Milo càng thêm hoang mang và bất an là bức họa mà Marty dùng đường cong lộn xộn tạo nên.
Đó là gợi ý từ ác mộng cho Linh Thị.
Giống như trước đây trong giấc mơ Milo nhìn thấy cảnh nhà Daisy bị giết, là chân tướng của máu và lửa.
… "Daisy..."
Milo lẩm bẩm.
Nếu như ở thế giới tỉnh táo có ai nhìn thấu tất cả những ẩn dụ này, người đó hẳn là Daisy.
"Ta ra ngoài một chuyến."
Thành Willow vẫn quá yên tĩnh.
Những chuyện quái dị khác thường kỳ thực không khiến Milo cảm thấy quá tồi tệ, càng nghĩ, điều hắn không thể nào thích ứng được là biết rõ tai ương giáng xuống mà vẫn ở trong sự yên bình tĩnh lặng quái dị này.
… Dù thế giới tỉnh táo có những thay đổi như thế nào, chiếc cầu cao trên kênh đào ngoại ô và tháp chuông Giáo Hội vẫn mãi ở tư thế cao cao tại thượng, như chuyện không liên quan đến mình, có lẽ đó chính là cảm giác lạnh lùng độc hữu của những kẻ thượng vị thừa hưởng từ vị thần Cây Vàng từ cổ xưa.
Nhưng Milo biết rằng, bên trong kiến trúc lạnh lẽo được tô son trát phấn kia vẫn có một trái tim nóng hổi.
Dù là xuất phát từ sự áy náy hay cảm xúc nào khác, tóm lại Milo đã giữ Daisy lại, không cho người của Thần Điện Luật Vàng mang nàng đi, dù cho sau cùng Thần Điện đã nhượng bộ, cho phép không ép buộc ý chí của Daisy, nhưng Milo vẫn cứ một đao chém chết Joan · Byrne.
Thực ra từ lúc đó đã có thể thấy trước thế cục Huyết Nguyệt ngày hôm nay.
Chỉ là cách diễn đạt không giống nhau.
Joan · Byrne, thân là Lưỡi Kiếm Pháp Luật lúc ấy đã nói đúng - nhãn thức dừng ở thế giới tỉnh táo sẽ mang đến điềm gở.
Ở một mức độ nào đó, việc Daisy không rời khỏi thế giới tỉnh táo, giờ đây nàng cũng là một thành viên đối diện với Huyết Nguyệt, hơn nữa Marshall cũng nói, con đường dẫn đến cảnh mộng đã bị ngăn chặn, đối với nàng, đường lui duy nhất lúc ấy đã cùng với Joan · Byrne bị Milo chém đứt.
Nếu nhìn từ góc độ khác, nếu không có sự dẫn đường của Daisy, có lẽ Milo cũng không thể đem Emma từ vực sâu trở về, tất nhiên cũng không dẫn đến việc Hách La Tư Huyết Nguyệt giáng lâm.
Điềm gở, thật sự không thể tách rời khỏi chính nhãn thức.
Không biết Độ Nha nếu đã biết chuyện này, hắn có hối hận khi xưa đã sai khiến Robben thi hành một loạt vụ giết người đó, dù sao chính Robben đã móc đi hai mắt của Daisy, và nhãn thức cũng đại khái đã chọn Daisy vào lúc đó.
Hắn hao tâm tổn sức muốn ngăn cản tai ương tận thế, kỳ thực từ nhiều năm trước, chính mình đã tự tay gieo hạt giống.
Mọi chuyện tựa như một vòng xoáy quái dị, hay một mê cung, tất cả mọi người đều bị đùa giỡn và lừa dối trong đó.
Mà khác biệt duy nhất có lẽ nằm ở chỗ, khi đối diện với sự thật không thể cứu vãn, một số người có thể sẽ đấm ngực dậm chân thể hiện sự hối hận, còn một số ít người thì vẫn kiên trì bản tâm, không oán không hối.
Daisy rõ ràng là kiểu thứ hai.
Bởi vì khi thấy Milo, khuôn mặt nàng vẫn như ngày thường lộ ra nụ cười đáng yêu.
Nụ cười của Daisy luôn khiến người ta cảm thấy đau lòng và một chút bi thương khó hiểu, khiến người ta không khỏi nghĩ xem khi hai mắt cô gái này cười thì sẽ thế nào, nhưng vấn đề này, ngay cả Milo cũng không trả lời được. Hắn đã thấy mắt của Daisy, chính hắn đã mang Daisy từ viện tế bần về trung tâm thành phố, nhưng, khoảng thời gian đó Daisy không thể nào nở nụ cười.
… Dưới ánh trăng lạnh lẽo của gác chuông sao, Daisy ngồi giữa đống sách chất chồng, những chồng sách vây quanh nàng cao hơn đầu nàng hơn mười centimet.
"Anh về rồi hả anh ~"
Trước mặt Milo, nàng dường như mãi không hề có chút nghiêm trang và xa cách nào của một nữ thánh Giáo Hội.
Mà Milo cũng là sau khi nghe được câu này mới nhận ra, từ khi mình trở về từ vực sâu đến giờ vẫn luôn chưa đến gặp Daisy, cho dù nàng đã nhìn thấy mình rồi, nhưng vẫn có khác biệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận