Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 434: Thủ lăng người (length: 12069)

Đêm khuya.
Kẻ theo đạo, Tộc Quyến, cùng những thợ săn hải ngoại sau khi đến thành Willow.
Tối nay chuyến tàu chở khách cuối cùng dừng lại ở ngoại ô Innsmouth, mang đến nhóm người cuối cùng sắp tham gia bữa tiệc đẫm máu tương lai này.
Trong số đó có cả nam lẫn nữ, ai nấy đều ăn mặc trang phục lộng lẫy quý phái, hơn nữa hầu hết đều là gương mặt trẻ trung, bất kể nam hay nữ đều có dung mạo vô cùng tuấn tú, tùy tiện chọn một người ra cũng đủ khiến người ta kinh diễm vì trai tài gái sắc.
Giữa họ, giọng nói phát ra mang âm hưởng đặc trưng của vùng Tây Nam.
Về việc tại sao họ lại đến thành Willow muộn như vậy, không phải do vấn đề hạng tàu, mà là ngay cả ở thành Willow luôn u ám này, họ cũng không dám chọn xuống xe vào ban ngày.
Bởi vì đây là một nhóm huyết tộc đến từ thành phố Cainhurst.
… Trong nhóm người, người lớn tuổi nhất cũng chỉ có dáng vẻ trung niên.
Đó là một người đàn ông khoác bộ lễ phục màu xanh đậm, tay cầm pháp trượng.
Tóc đã điểm chút bạc, nhưng da mặt lại căng hơn so với người trung niên bình thường, trông như một gã trai trẻ “hóa trang” thành trung niên.
Tuy vậy, giọng nói của hắn lại trầm thấp, già nua:
“Chuyện này của chúng ta đã trái với nhiều thệ ước cùng Giáo Hội lập ra... Hiện tại, trong thành có một con người vô cùng nguy hiểm đang cư ngụ, các ngươi nhớ kỹ, không có ta cho phép, ai cũng không được hành động thiếu suy nghĩ.” “Giờ chúng ta hãy đi thăm hỏi một chút bằng hữu trong trấn trước đã.” ...
… Trong thành.
Milo, Yan, các thợ săn, cùng Ảnh Lưu Đày bảy người hiện đang bận rộn tìm kiếm dấu vết Huyết tộc Klaus đã trốn thoát.
Tại giáo khu 23, họ không tìm thấy dấu tích nào Klaus để lại.
Theo lý mà nói, một Huyết tộc đã bị tra tấn, đày đoạ trong thời gian dài như vậy, thì mức độ suy yếu và đói khát là không thể tưởng tượng, ở trạng thái này, lý trí và nhân tính đều bị suy yếu, bản năng thú tính sẽ chiếm quyền chủ đạo ở mức độ lớn.
Vậy nên, lựa chọn đầu tiên sau khi Klaus thoát khốn sẽ là hướng về những sinh vật gần mình nhất, dùng răng nanh xé rách cổ họng người đó mà uống máu.
Nhưng tại giáo khu 23, Milo và những người khác không hề phát hiện ra nạn nhân nào cả.
Đường phố im lìm, trong không khí cũng không ngửi thấy chút mùi tanh máu nào.
“Lẽ nào hắn vẫn giữ được lý trí?” Yan rất khó hiểu.
Munguilla không nói lời nào quay đầu bước đi.
Milo biết rằng gã đang dùng cách của riêng mình để giải quyết vấn đề.
Hắn không để ý đến Munguilla, mà đi loanh quanh trong khu dân cư phía sau.
Thực tế là, hắn thậm chí không tìm thấy bất kỳ manh mối khả nghi nào, ngay cả dấu chân cũng không có.
… “Ta cảm thấy nếu tên kia đã trốn thoát, có lẽ sẽ chạy về quê nhà trước, không chừng lúc này đã rời khỏi thành Willow rồi,” Yan nói sau lưng Milo.
Milo vẫn luôn nhìn chằm chằm dấu vết trên mặt đất.
Tuy lời của Yan cũng có lý, một Huyết tộc ở một nơi như thành Willow thật sự không cần gây ra động tĩnh lớn như vậy.
“Nhưng ta vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.” Milo không thể nói rõ là vấn đề nằm ở đâu.
Hắn biết hiện giờ trong nội thành đang ẩn chứa rất nhiều kẻ kỳ quái, so với bọn chúng thì Klaus lại có vẻ không đáng kể, nhưng một Huyết tộc cực kỳ suy yếu lẽ nào cứ thế mà biến mất vô tung.
“Ngươi cảm thấy có người cứu hắn đi?” Yan đưa ra một khả năng.
Nhưng rất nhanh hắn đã tự phủ định suy đoán này.
“Không thể nào, ai lại rảnh rỗi mà đi cứu một Huyết tộc chứ.” “Ai lại rảnh rỗi mà đi nhốt một Huyết tộc ~” Milo mỉa mai Yan bằng giọng điệu kỳ quái.
… Hai người đi bộ một hồi ở giáo khu 23, Yan hút gần hết nửa gói thuốc.
Cuối cùng, Milo chọn cách thử xem năng lực kiểm soát nỗi sợ hãi của mình mạnh đến đâu.
Yan ngậm nửa điếu thuốc, tò mò hỏi: “Ngươi định làm gì?” “Chỉ là thử chút thôi.” Milo vừa nói, vừa quay đầu bước vào tầng hầm phế tích kia.
Hắn nhặt sợi dây xích còn dính máu đen trong góc lên, nắm trong tay.
Một giây sau, lòng bàn tay hắn bắt đầu xuất hiện những vật chất màu đen chảy trôi, những vật chất này không giống Dạ Ma, không có khói đặc bốc lên mà giống dây leo hay xúc tu, chúng hút hết máu đen trên dây xích.
Yan hầu như chưa từng thấy Milo sử dụng những thủ đoạn quỷ dị của mình, thấy cảnh này thì trợn tròn mắt ngồi xuống một bên, sợ bỏ lỡ điều gì hay ho.
Máu đen trên dây xích đến từ Klaus.
Milo cẩn thận cảm thụ những manh mối đối phương để lại bằng máu, hắn lẩm bẩm: “Cứ xem thời gian qua ngươi đã tra tấn hắn tàn nhẫn đến đâu, có lúc, sợ hãi và căm hận cùng tồn tại, sau khi thoát khốn mà hắn không tìm ngươi báo thù, chứng tỏ tận đáy lòng hắn vẫn sợ ngươi, không biết có phải đó là nỗi sợ hãi khắc sâu nhất trong lòng hắn hay không.” “Nếu đúng thì sao?” Yan liếc những chiếc răng nanh của Huyết tộc được găm trên bàn, dường như rất tự tin về điều đó.
“Nếu đúng thì rất dễ tìm ra hắn,” Milo nhún vai.
《Biên niên sử Nas》 cung cấp cho hắn hệ thống kiến thức không chỉ bao gồm những chương nhạc dị biệt của tinh tú quần cùng thuật luyện kim, mà quan trọng nhất là chân tướng về sự sụp đổ của một nền văn minh cổ đại xa xôi, và những dòng chữ phức tạp khó đọc kia không đơn giản chỉ là sự miêu tả sự kiện lịch sử của người xưa, mà là tuyệt vọng và sợ hãi của một thời đại khi đến gần bờ vực diệt vong.
Chính nhờ nỗi kinh hãi từ thời đại xa xưa đó mà Milo có được nhận thức hoàn toàn mới về sự sợ hãi, công dụng của sợ hãi tuyệt đối không chỉ là đơn giản thực chất hóa cảm xúc.
Ví như bây giờ, hắn thậm chí không cần tìm Klaus, mà theo nỗi sợ hãi này, có thể cách không kéo hắn vào phạm trù mộng dẫn.
… 30 giây sau, Milo ném sợi xích dơ bẩn kia đi, rồi bảo Yan ra ngoài.
“Đi thôi, tìm được hắn rồi.” Dường như uy hiếp của Dạ Ma hoàn toàn thay thế cho nỗi sợ hãi trước đây của Klaus, trở thành điều khắc cốt ghi tâm nhất.
Milo dễ dàng xác định được vị trí của Klaus.
Nhưng điều khiến hắn thấy hơi lạ là trên người Klaus, hắn không cảm thấy bất cứ sự chấn động cảm xúc rõ ràng nào, theo lý thuyết, ngay cả một người bình tĩnh, Milo mộng dẫn người đó cũng có thể cảm nhận được sự bình tĩnh trong nội tâm, nhưng lúc này đầu óc Klaus lại hỗn loạn, dường như không có gì, lại dường như có tất cả.
Milo không thể nào biết được chuyện gì đã xảy ra với Huyết tộc này, điều duy nhất có thể xác định là nơi hắn ở.
Khứu giác của tên kia cũng khá nhạy bén.
Chính là nghĩa địa ở bên ngoài vùng ngoại ô.
“Nghĩa địa? Một con quỷ ăn xác sống chạy đến nghĩa địa để làm gì, muốn chọn cho mình một chiếc quan tài sao?” Yan hấp tấp đi theo Milo phía sau.
Hai người lần lượt ra khỏi thành Willow.
… Đường vào nghĩa địa vùng ngoại ô vào ban đêm là một màu đen kịt.
Nhưng con đường mòn vào nghĩa địa này Milo đã đi không biết bao nhiêu lần, cho dù bị bịt mắt, hắn cũng đã quá quen thuộc, cái này là nhờ đám người chuyên mua bán xác chết ở nghĩa địa kia, quỷ tộc đàn.
Tốc độ tiến lên của hai người rất nhanh.
Đặc biệt là ở nơi vắng người như vùng ngoại ô, thì không cần che giấu như trong thành nữa, tốc độ chạy không hề chậm hơn xe con, đoạn đường ngựa thường mất hơn nửa giờ thì hai người chỉ cần mười phút đã đến nơi.
Cũng nhờ vào tốc độ nhanh chóng của hai người.
Nếu mà chậm hơn một hai phút thì khi bọn họ đến nghĩa địa chắc chỉ có thể nhặt xác người bị xé nát.
… Đúng vậy.
Ở nghĩa địa, chỉ có duy nhất một chỗ đèn dầu sáng trưng.
Milo và Yan kịp thời ngăn lại một vụ giết người.
Nạn nhân là người canh lăng mộ ở đây quanh năm, một ông già tóc bạc râu ria xồm xoàm tầm năm sáu mươi tuổi.
Còn kẻ gây án, đúng là Klaus.
Có điều, lúc này Klaus đã không còn là Tử tước của thành Cainhurst cao ngạo, hào hoa như trước đây nữa.
… Yan nhẹ nhàng giẫm lên hai chi sau của Klaus, triệt để làm mất khả năng hành động của hắn.
Về phần tại sao nói là chi sau, mà không phải hai chân… Bởi vì lúc này Klaus đã hóa thú.
Đúng vậy, giống như những người trước đây lâm vào mộng cảnh, vì một số nguyên nhân đặc biệt mà biến thành dã thú, tên Tử tước Huyết tộc này cũng biến thành dã thú.
Giờ phút này nó đã biến thành một loại sinh vật nửa người nửa quỷ không ra gì, toàn thân huyết nhục mơ hồ, miệng lồi ra, trên người đầy mủ nhọt và gai xương. Nó nằm rạp trên mặt đất, dùng hai chân trước điên cuồng cào đất, cố gắng kéo lê nửa thân dưới tàn phế chạy khỏi nơi này.
Yan đốt một que diêm, ngồi xổm xuống cẩn thận đánh giá cái đầu xù xì xấu xí của Klaus, trong miệng tặc lưỡi nói: "Ồ ~ ghê tởm thật."
...
Một bên, Milo nhìn Klaus đã hóa thú trên mặt đất, trong lòng cũng có chút nghi hoặc.
Hắn không ngờ rằng Huyết tộc cũng sẽ hóa thú giống như con người.
Theo phỏng đoán trước đây, căn nguyên của bệnh hóa thú đến từ Huyết Liệu thuật dùng để chữa bệnh thời đại ôn dịch, chỉ có những người đã tiếp nhận Huyết Liệu thuật sau khi khỏi bệnh ôn dịch mới có khả năng hóa thú.
"Xem ra Huyết tộc sinh ra đời tại lâu đài Cainhurst này và Cựu Thần chi huyết mà Giáo Hội e ngại thực sự không thoát khỏi liên quan."
Milo quay đầu liếc nhìn dấu vết trên mộ địa.
Lão đầu trông mộ có lẽ đã bị lôi từ phòng nhỏ của mình đến đây, trên bàn chân gầy guộc như cây trúc có vài vết trầy, ngoài ra thì không bị thương nghiêm trọng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận