Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 69: Lần đầu gặp mặt (length: 11632)

Sáng sớm hôm sau.
Mưa rơi đã yếu bớt, nhưng cả tòa thành thị cũng không có cảm giác khoan khoái dễ chịu sau cơn mưa nhẹ, bởi vì mây đen vẫn lượn lờ trên không, che khuất ánh mặt trời.
Nhưng thời tiết xấu không thể ngăn cản bước chân mưu sinh của mọi người. Từ trước khi trời sáng, người dân lao động đã ăn bánh mì và cháo yến mạch để no bụng, vội vã đến các nhà máy làm việc.
Còn ở tầng lớp trên, lúc này người hầu mới bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Điều kiện ăn uống có thể phản ánh trực tiếp năng lực kinh tế của một người hoặc một gia đình. Bánh mì khô thể hiện rằng chủ nhà quá bận rộn nên không rảnh nhóm lửa nấu nướng, thậm chí việc nhóm lửa là một điều xa xỉ đối với họ. Vì dù ở Willow thành quanh năm ẩm thấp, việc đốt lửa trong lò sưởi cũng là một chi phí xa xỉ với nhiều gia đình bình thường.
Nếu trên bàn ăn sáng của một gia đình có cá hố đen hun khói, thịt xông khói, mứt trái cây và bánh mì cuộn nướng từ đêm hôm trước, thì gia đình đó ít nhất cũng thuộc tầng lớp trung lưu.
Tất nhiên, hai loại bữa sáng trên vẫn chỉ là loại tiết kiệm thời gian.
Trên bàn ăn của một số gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu, sẽ xuất hiện một loạt các món ăn phức tạp. Khi độ phức tạp của các món ăn tăng lên, thời gian dùng bữa cũng sẽ kéo dài hơn. Một số gia đình giàu có có thể bắt đầu bữa sáng vào khoảng mười giờ sáng, nhưng họ không cần phải đến xưởng làm việc đúng giờ, nên thời gian dùng bữa không phải là vấn đề.
Nói thẳng ra, việc ăn sáng muộn có thể thể hiện rõ địa vị của họ.
Milo tỉnh lại trong không khí tràn ngập đủ loại mùi thơm hấp dẫn.
Hắn ngửi thấy mùi thơm của bít tết, hàu ngâm, tôm, chim cu, trứng ốp la, cá hồi vàng xanh, thịt nguội, trứng cá muối và các món ăn xa hoa khác.
Nếu Milo tin vào tôn giáo, có lẽ hắn sẽ nghĩ rằng mình đang ở thiên đường hay thế giới cực lạc, nơi có dòng sông sữa chảy.
Nhưng đáng tiếc, hắn không có tín ngưỡng đó, hơn nữa theo nhận thức của hắn, dù có thiên đường thì một người như hắn cũng không có khả năng lọt vào đó.
Nói cách khác, những miếng bít tết, hàu, hương thơm nghi ngút là có thật.
Milo phải cố gắng hết sức mới mở được mí mắt.
Mắt hắn như bị dính một lớp nhựa khô, mí trên mí dưới dính chặt vào nhau. Milo muốn đưa tay kéo ra nhưng phát hiện tay mình bị khóa bằng kim loại, không thể cử động.
Cố dùng cơ mặt mở mắt, Milo cảm thấy như lông mi của mình bị giật mất một nửa.
Máu khô dính chặt vào mí mắt của Milo, khiến tầm nhìn của hắn rất mờ ảo.
Không chỉ mắt, Milo còn cảm thấy miệng, mũi và cổ họng khô khốc, ngay cả việc thở bình thường cũng phát ra những tiếng rít kỳ lạ, có lẽ do trong lúc hôn mê, máu chảy ngược vào khí quản gây ra.
Đầu vẫn còn đau nhức dữ dội, nhưng đã không còn kinh khủng như đêm qua.
Milo nhẹ nhàng thở hổn hển, hắn cảm thấy tim mình đập rất nhanh, đây là biểu hiện của cơ thể không bình thường.
Lúc này hắn đang ở trong một đại sảnh tráng lệ.
Tất cả đồ đạc, trang sức xung quanh đều là thứ xa hoa và cao cấp nhất mà Milo từng thấy ở Willow thành... không, kể từ khi hắn bước chân vào thế giới này.
Những mùi thơm mê người mà hắn ngửi được trong không khí lúc nãy, giờ đang được bày biện trên một chiếc bàn ăn gỗ dài gần ba mét.
Trong tầm nhìn mờ ảo của Milo, hắn chỉ lờ mờ thấy ở vị trí đầu bàn có một bóng người mảnh khảnh, nàng mặc váy dài màu tím đậm, ngồi rất đoan trang, động tác ăn uống rất nhẹ nhàng, tao nhã.
Milo không thấy rõ mặt người kia, chỉ nghe thấy tiếng kêu lanh canh khi dụng cụ ăn chạm vào nhau.
Vì trong đại sảnh không có tiếng người hầu, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Milo thậm chí có thể nghe được tiếng nhai nuốt khi nàng mím chặt môi.
… Dần dần, Milo cảm thấy hơi lạnh.
Hắn phát hiện mình bị khóa vào một cột đá lạnh băng, cả tay và chân đều bị xiềng xích nặng trịch cố định.
Có lẽ do mất máu quá nhiều, hoặc do nhiệt độ hôm nay hạ xuống, Milo cảm thấy toàn thân lạnh toát, như thể không mặc gì cả...
Khoan đã, hình như mình đúng là không mặc gì.
… Mẹ nó!
Sau khi tỉnh lại được gần năm phút, Milo hỗn loạn mới phát hiện mình đang ở trong trạng thái không mảnh vải che thân. Trước đó hắn chỉ mải đánh giá hình ảnh duy nhất trong tầm nhìn là bóng người kia, thậm chí còn nhìn rõ trên bàn ăn của nàng có những món gì… Nghe tiếng động từ hướng bàn ăn, Milo nhất thời có chút không hiểu chuyện gì.
Nàng ta bị biến thái à?
Sao lại ăn cơm khi ta không mặc gì?
… Người phụ nữ trước bàn ăn hiển nhiên đã biết Milo tỉnh lại, nhưng nàng vẫn bình tĩnh tiếp tục dùng bữa, thậm chí không thèm liếc nhìn Milo một cái.
Và theo thời gian trôi qua, tầm nhìn của Milo cũng dần rõ hơn...
Hắn nhìn thấy mặt nghiêng của người phụ nữ đoan trang, tao nhã trước bàn ăn. Nàng có dáng người cao ráo, cổ tựa như cổ thiên nga, trên người nàng không có một chút tỳ vết nào.
Milo chỉ vừa thấy rõ mặt người phụ nữ thì đã xác định được thân phận của đối phương.
Grace Sherman.
Nàng ta chính là bà Castor tai tiếng.
Điều khiến Milo ngạc nhiên là, bức ảnh của Grace mà hắn tìm được trong hồ sơ là chụp 15 năm trước, còn Grace hiện giờ đã gần 40 tuổi, nhưng theo góc nhìn của Milo, nàng không khác mấy so với Grace trong ảnh, 15 năm chỉ mang đến sự thay đổi trong khí chất.
Nàng trang điểm, khí chất đều hướng đến sự trưởng thành, không còn vẻ trẻ trung, linh động như trong ảnh. Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là hành động mà nàng đang làm.
Người phụ nữ bình thường sao có thể ăn điểm tâm trước mặt một người đàn ông khỏa thân toàn thân bê bết máu.
… Sau khi Grace dùng bữa xong, bốn năm người hầu bước vào đại sảnh, tự động thu dọn toàn bộ đồ ăn còn lại và bộ đồ ăn, sau đó lại mang khăn ấm và nước súc miệng đến.
Mãi đến khi bữa sáng kết thúc, đám người hầu mới mang trà xanh ấm đến rồi rời khỏi đại sảnh.
Milo thực sự không thể nhịn được nữa:
"Trước khi chúng ta bắt đầu thảo luận, có thể cho ta mặc quần áo được không?"
Grace chậm rãi đứng dậy, đi qua bàn ăn rồi đứng trước cột đá. Nàng nhẹ tựa lưng vào mép bàn ăn, hai tay đan vào nhau trước ngực, ánh mắt bình tĩnh đảo qua người Milo từ trên xuống dưới, như thể đang đánh giá một món đồ bình thường, trên mặt không có chút cảm xúc nào.
Dáng người của Milo khá ổn, ít nhất các đường cong rõ ràng và cân đối, nhưng hắn không phải là người chuyên nghiệp, nên rất khó chịu khi bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, đặc biệt là trong cái thời tiết âm u này.
"Quần áo của ngươi đã được mang đi kiểm tra rồi, tiếc là không tìm thấy thứ ta muốn."
Grace quay đầu nhìn mũ cảnh sát, dao phay và khẩu súng lục của Milo trên bàn ăn, hình như còn suy tư một chút, rồi quay lại nói với Milo:
"Hay là đội mũ cho ngươi nhé?"
"Vậy càng kỳ quái." Milo lắc đầu.
Thấy Milo từ chối, Grace cũng không ép buộc, nàng quay người lại bình tĩnh quan sát Milo:
"Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau."
"Đúng vậy, ta đã tưởng tượng rất nhiều cách gặp mặt, nhưng không có kiểu này." Milo vặn vẹo cổ, phát ra tiếng răng rắc.
"Milo Valrocan, trong một tháng hoàn thành việc thăng tiến từ lính gác nhà tù lên cảnh sát, đứng đầu kỳ thi sát hạch, ta cứ tưởng ngươi là một người tài ba, à." Trong ánh mắt Grace bắt đầu lộ ra vẻ khinh miệt không che giấu.
Giọng nói của nàng khi nói mang theo hơi thở rất nhỏ, đã hoàn toàn thể hiện thái độ của nàng đối với Milo.
Nhưng Milo không quan tâm đến thái độ của người phụ nữ xa lạ trước mắt. Hắn hắng giọng: "Vậy bây giờ là đến lượt chúng ta đọc sơ yếu lý lịch của nhau à? Grace Sherman, 38 tuổi, độc thân nuôi hai đứa con…."
Tất nhiên, phía sau đều là chuyện nhảm nhí.
Milo cố tình nói chuyện nhảm, hắn muốn xem bà Castor trước mắt có thật sự thâm sâu như lời đồn hay không.
Và sự thật chứng minh, lời châm chọc của hắn không hề khiến Grace có bất kỳ phản ứng cảm xúc nào, ít nhất là trên vẻ mặt.
"Ngươi không tò mò vì sao mình còn sống đến giờ sao? Hay là ngươi vốn không nghĩ đến chuyện đó." Grace lạnh lùng nhìn Milo.
Kể từ khi hai người bắt đầu đối thoại, hình tượng của Milo trong lòng nàng không ngừng chuyển hướng theo chiều tiêu cực. Nàng cảm thấy mình đã đánh giá quá cao người trẻ tuổi này. Bởi vì Milo trước mắt có vẻ hoàn toàn không ý thức được mình đang ở trong hoàn cảnh nào. Hoặc có thể nói, hắn không có một chút tinh thần hay tầm nhìn nào cả.
Khỏa thân mà không hề cảm thấy xấu hổ, nói năng lỗ mãng, không biết điều, thậm chí ngay cả ham muốn sống cũng không thể hiện ra.
Grace cảm thấy sắp xếp của mình có chút vẽ vời thêm chuyện, nàng nên trực tiếp để cho Milo chết ở bến tàu sám hối, bị kênh nước chảy cuốn đi, mà không nên đem hắn mang về đến trong trang viên.
Quả nhiên, người này sắp chết đến nơi còn không chịu chính diện trả lời vấn đề.
Milo trợn mắt nhìn Grace với hai con mắt đầy máu:
"Ta khá hiếu kỳ tại sao ngươi lại lấy quần lót của ta, ngươi có phải biến thái hay không."
. .
Grace nhắm mắt hít một hơi thật sâu, rồi sau đó chậm rãi quay người rời xa Milo, trở lại vị trí của mình ngồi xuống.
Có thể thấy, nàng không muốn cùng Milo phí lời.
Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông trung niên gầy gò bước vào đại sảnh từ bên ngoài.
Hắn vào đại sảnh việc đầu tiên là cúi người hôn lên mu bàn tay Grace, sau đó mới mở miệng nói: "Phu nhân, mọi chuyện bên kia đã được sắp xếp ổn thỏa."
Lúc này Milo bị trói trên cột đá nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông trung niên hơn mười giây, cuối cùng cũng phản ứng được.
Là Jonathan.
Jonathan của phòng hưởng lạc.
Ngày đó chủ động tìm tới Milo lấy lòng, vạch trần hành vi không tuân thủ quy định của j nữ Eileen, thậm chí còn tỏ ý có thể giúp Milo xử lý sạch Eileen, Jonathan lại xuất hiện ở trang viên Sherman, hôn tay Grace.
Nói cách khác, mụ mụ trong miệng Eileen, chủ nhân chính thức của phòng hưởng lạc, lại chính là Grace.
. . .
Vẻ mặt Milo lập tức biến sắc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận