Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 555: Nguy hiểm vùng biển (length: 8092)

Thế giới tĩnh lặng.
Bây giờ là ngày hôm sau.
Con thuyền đang chạy nhanh về phía Vùng Biển Cấm Kỵ kia chính là chiếc thuyền buôn lậu, ở trên tầng boong.
Ngày đầu tiên đi thuyền xem như gió êm sóng lặng.
Zadok · Allen đích thật là lão luyện trên đường biển buôn lậu rồi, nhẹ nhàng đã lách qua toàn bộ hạm đội tuần tra của vùng duyên hải.
. . .
Milo đẩy cánh cửa cabin trên thuyền bước ra, đàn chim biển đậu trên cột buồm lập tức giải tán.
Ngay sau đó vừa nghiêng đầu có thể thấy Rebecca đang ngồi trên lan can, một mình nghiên cứu bản đồ hàng hải, nàng che vành mũ thấp xuống.
Nghe thấy tiếng động, nàng cũng nghiêng đầu liếc Milo một cái:
"Cả đêm rồi, nghiên cứu ra được kết quả gì chưa?"
Rebecca biết Milo căn bản không hề ngủ, từ hôm qua đến giờ, hắn cứ dán mắt vào những công thức trong quyển sách nhỏ ở trong khoang.
"Ừm... Không có đầu mối."
Milo ngáp một cái, không hề che giấu vẻ mặt thất bại.
Hắn vốn nghĩ rằng với kiến thức uyên bác và sự tích lũy từ việc đọc nhiều sách, mình có thể hiểu được những nội dung mà Emma đã giải, chắc chắn không phải vấn đề gì lớn. Nhưng sự thật là, thứ này hoàn toàn không thể dùng các định lý và khái niệm công thức thông thường để lý giải, nó giống như một thứ gì đó có tính nhảy vọt rất mạnh và có cả tư duy, tạo ra đủ loại rắc rối, cự tuyệt sự lý giải của Milo.
Có thể những công thức tất dạ tư đủ á mà Daisy nói sẽ trở thành mấu chốt để cứu Emma.
Milo phải kiên trì đọc tiếp.
Và thế là, một đêm trắng.
Khi dừng lại suy nghĩ và bước ra khỏi cabin, đầu óc hắn cũng trống rỗng như mặt biển lúc này.
Đúng vậy, chẳng có gì cả.
Cũng giống như chưa ngủ, chả khác gì.
Thà rằng cứ ngủ một giấc.
. . .
"Chúng ta đang ở đâu?" Milo nhìn quanh mặt biển bốn phía.
Chưa đợi Rebecca trả lời, thuyền trưởng Allen ở đầu mũi thuyền đang ghé mắt nhìn qua kính viễn vọng liền hướng phía Milo hét lớn: "Hôm qua hướng gió rất có lợi cho chúng ta, chúng ta một hơi chạy được hơn 500 hải lý, nếu như đường đi sau này cũng thuận lợi như vậy thì có lẽ chúng ta có thể đến vùng biển kia trước khi trời tối."
Milo đại khái biết "vùng biển kia" mà Allen nói đến là có ý gì.
Tuy không thể thật sự gặp phải rắc rối lớn gì, nhưng nếu có thể qua được vùng biển âm u kia lúc rạng đông, vẫn tốt hơn so với việc mò mẫm trong đêm.
Bất quá.
Milo đưa tay lên giữa không trung, cẩn thận cảm nhận sự thay đổi hướng gió biển.
Sau đó hắn lắc đầu: "Xem ra vận may của chúng ta không có được bền bỉ như vậy."
Đúng như dự đoán.
Chưa đến nửa tiếng, thuyền trưởng đã hạ lệnh thu cánh buồm chính.
Bởi vì từ giờ trở đi họ sẽ phải đi ngược chiều gió.
. . .
Không biết đây có được coi là một lời tiên tri không nữa.
Dù sao khi đoàn thuyền đến "vùng biển kia" thì đúng vào nửa đêm, muộn hơn so với dự kiến lúc chạng vạng vài giờ.     . . .
Nửa đêm trên mặt biển đã xuất hiện sương mù dày đặc.
Vốn tầm nhìn ban đêm đã không tốt, lúc này lại biến thành đầu thuyền không thấy đuôi thuyền.
Hơn nữa, theo bản đồ hàng hải, khu vực này còn rải rác nhiều đảo hoang, điều này có nghĩa là trong tình huống tối đen mà cứ ngây ngốc tiến lên thì khả năng va vào đá ngầm rất cao.
...
Mỗi chiếc đèn dầu trên boong tàu đều như những chiếc đèn lồng bọc vải trắng trong sương mù, xung quanh mang theo những cái bóng dáng mờ ảo.
Lúc này, máy hơi nước của con thuyền đang từ từ ngừng hoạt động, Allen chỉ huy thủy thủ chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Không khó để nhận thấy, sương mù dày đặc bao phủ xung quanh đã gây ra chút áp lực cho vị thuyền trưởng này, ở một vùng biển nguy hiểm mà gặp thời tiết tồi tệ là một chuyện rất tệ đối với bất kỳ ai, nhưng dù sao thì Allen vẫn tỏ ra khá trấn tĩnh, tất cả người trên thuyền đều làm tốt công việc của mình, đâu ra đấy.
Còn Milo và Rebecca vẫn cứ thản nhiên ngồi trên lan can ở tầng trên boong tàu, hai người họ có thể nói là hoàn toàn không hợp với bầu không khí căng thẳng đang bao trùm trên thuyền.
Kỳ thực, Rebecca vốn đã nhanh chóng bước vào trạng thái.
Dù sao nàng là người Linh Thị, các giác quan đều mạnh hơn nhiều so với Allen và những người khác, dù đang trong sương mù cũng có thể phát giác những động tĩnh lạ lùng đến từ nơi sâu thẳm của mặt nước phẳng lặng.
Có rất nhiều hòn đảo nhỏ nằm rải rác quanh đây, nếu những động tĩnh khác lạ đó truyền đến từ các hòn đảo gần đó thì sẽ không khiến người ta bất an đến vậy, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, mặt biển và cả những hòn đảo xa xa đều quá yên tĩnh, gần như có thể dùng từ tĩnh mịch để hình dung.
Phát giác ra tình huống này, Rebecca theo bản năng đã đặt tay lên chuôi vũ khí.
Milo có thể cảm nhận rõ ràng nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng Rebecca.
Có lẽ vì sinh ra ở vùng biển thuộc địa nên nàng không có cảm giác thân thiết bẩm sinh với đại dương, ngược lại, vì có một số kinh nghiệm nên trong lòng lại chôn vùi một nỗi sợ hãi đối với biển cả sâu thẳm.
Nhưng nỗi sợ ấy có lẽ đã quá xưa cũ, đến mức ngay cả Rebecca cũng không còn nhớ nó thuộc dạng nào.
Mặc dù vậy, bàn tay nàng cầm chuôi súng vẫn rất vững.
Cho đến khi Milo đột nhiên mở miệng:
"Nói đi thì nói lại, cái tật nói nhảm khi ngủ của ngươi có phải là không bao giờ khỏi được không vậy?"
Rebecca đang tập trung tinh thần dùng giác quan của Linh Thị để dò xét những thứ đen tối dưới biển, bị câu nói của Milo ngay sát bên hù cho giật mình.
"Bây giờ là lúc nói chuyện đó à!" Nàng nghiến răng tức giận, hạ giọng cằn nhằn Milo như mèo con đang xù lông.
"Ta chỉ là thấy ngươi hơi căng thẳng thôi, giúp ngươi giảm bớt chút mà." Milo thầm thì: "Mà nói thật, tối qua ngươi nói mớ thật đó, hơn nữa còn là cái loại nói to nữa chứ, lúc thì khóc, lúc thì cười, ghê hết cả người..."
"Dùng sự xấu hổ để giảm căng thẳng à?" Trong ánh mắt của Rebecca không hề che giấu ý muốn giết người.
Và trong lòng nàng hối hận trăm bề - đáng lẽ tối qua không nên ngủ cái thứ cảm giác đó.
Nhưng Milo vẫn không có ý định dừng lại, vừa nhớ lại vừa lẩm bẩm: "Nhớ không nhầm thì hình như ngươi còn gọi tên của mấy người quen nữa, à đúng, hình như chửi Butch tới bảy tám lần, còn nữa là... Mà 'Tiểu Lạc' là ai vậy? Nghe gọi thân mật thế?"
Tuy trong giọng điệu đúng là câu nghi vấn, nghe có vẻ rất thành thật đang hỏi thăm cái gì đó.
Nhưng chỉ cần nhìn vào vẻ mặt nhịn cười của tên này thì sẽ biết, hắn thuần túy chỉ là đang trêu chọc Rebecca.
Sương mù xung quanh quá dày, lại thêm cả hai đều đang quay lưng lại với toàn bộ đèn dầu trên thuyền, nên không ai có thể nhìn rõ vẻ mặt đặc sắc của Rebecca, nhưng nghe ngữ khí của nàng thì có thể thấy, cảm xúc căng thẳng lúc nãy hẳn là đã được "giảm bớt" hoàn toàn rồi – "Ngươi đừng ép ta giết người diệt khẩu."
"Nào có đến mức đó." Milo quay đầu liếc nhìn Allen và những người khác, rồi nói nhỏ: "Người ta vất vả lặn lội xa xôi như vậy để chở chúng ta đi một chuyến, giết người thì quá vô lý."
"Ta nói ngươi đó!"
"Ồ, thì ra vậy à? Ngươi đâu có nói thế khi nói mớ."
"@# $%... &*... %#@# $"
Bạn cần đăng nhập để bình luận