Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 648: Huyết nguyệt thời đại (length: 10188)

Âm thanh nứt vỡ sụp đổ không ngừng theo gió lốc trên chiến trường lan tỏa ra. . .
Bởi vì huyết nguyệt ở quá gần, thậm chí chỉ bằng thị giác cũng có thể "thấy" được âm thanh gầm rú của thiên thể đang hỗn loạn trên không trung.
Quả núi ở một bên tòa sơn cốc khác so với thành Willow đã bị ngọn lửa nuốt chửng.
Ánh mắt của huyết nguyệt cuối cùng bắt đầu rơi xuống trên người những kẻ ngày cũ trên chiến trường.
Không, chính xác hơn thì nó chỉ là liếc ngang qua.
Cũng không tập trung vào bất kỳ thân thể nào, nó đang tìm kiếm hậu duệ của Gehros – mai cao.
. . .
Ngoại thần chỉ là lực lượng và áp bức, đang đè nén ý chí của tất cả sinh linh trên và trong chiến trường.
Hỗn loạn và điên cuồng đúng là do huyết nguyệt tạo ra, nhưng không phải là do ý chí chủ quan của huyết nguyệt muốn tạo ra. Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Giống như việc con người đi trên đường vô tình nghiền nát tổ kiến dưới mặt đường vậy.
Gehros, huyết nguyệt, sự tồn tại của Thần vốn đã đủ khiến lũ ngày cũ điên cuồng, đó là trật tự cao cấp mà nó đang nắm giữ.
. . .
Còn về ý chí chủ quan của vị ngoại thần này, thì đó chính là tìm ra mai cao.
Không bàn đến việc người Sumeru rốt cuộc đã mang thai "tinh cầu phán xét" "tiên phong hủy diệt" - một thiên thể khổng lồ như vậy bằng cách nào, thì mai cao dù sao cũng xác định sẽ từ thế giới Hỗn Độn hư vô trở về thực tại.
Tai họa này dường như ngay từ đầu đã không thể tránh được (nếu Milo không bị giết chết).
. . .
. . .
Ở hố lớn đầy phế tích đổ nát, tảng đá mà Milo dựa lưng vào lúc đầu đã bị lũ ngày cũ tấn công phá hủy, hiện tại hắn gần như đang nằm ngửa.
Trên mặt đất, hắn gian nan vặn cổ, xoay mặt về phía trước, trong quá trình này, cổ hắn rầm rầm rơi xuống từng mảng lớn vụn vỡ, những thứ đen ngòm kia không thể nào phân biệt được là đá vụn hay là huyết nhục bị cháy đen.
Và cái đầu này.
Ánh mắt đối diện với huyết nguyệt Gehros, con mắt độc nhãn khủng khiếp ở vị trí trung tâm thiên thể khổng lồ kia, cùng với dung nham nóng chảy dưới lớp vỏ của nhãn cầu.
Bỏ qua tất cả ý niệm xấu và ý nghĩa, bức tranh trước mắt thực sự tuyệt đẹp.
Trong thời đại huyết nguyệt, tất cả những kẻ thống trị đều trở thành đối tượng bị chi phối, tiến hành giết chóc điên cuồng vĩnh viễn, đắm chìm trong cuồng hoan vặn vẹo cho đến khi chôn vùi, còn những Thần linh - bóng dáng được sùng bái ở mỗi nền văn minh - những Cựu Thần thì ở trong góc tối của vùng trời này, im lặng không nói.
Một màu sắc cực kỳ lạ lẫm bắt đầu nhuộm lên mọi ngóc ngách trong tầm mắt của Milo.
Đó đại khái là một loại sắc thái khác biệt với hoang vu và tĩnh mịch, nó không giống với màu đỏ tươi rõ ràng và bóng tối cực hạn, mà giống như một lớp tro tàn màu cam nhạt phủ lên mọi vật.
. . .
Milo bắt đầu chứng kiến những chuyện cổ quái dị kỳ hơn.
Hắn thấy những người khổng lồ với lớp vỏ đá chồng chất bên ngoài cơ thể, thấy những cái đầu không rõ ngũ quan, nhìn thấy sinh vật bị những sợi dây kẽm cực nhỏ trói chặt vào kiến trúc hình vuông, thấy những gương mặt giống như người yêu đang ôm nhau ngủ say, và còn thấy vô số tháp cao do các thiếu nữ bị dây leo bao phủ tạo thành, những tòa tháp song song hai bên tạo thành một con đường dài vô tận.
Milo rất chắc chắn đó không phải là ảo ảnh đèn kéo quân trước khi chết.
Hắn tin chắc đây là hình ảnh mà mắt thường thu nhận được.
Lúc đầu, hắn cho rằng đó là các quần tinh đang thể hiện cho hắn thấy một số thứ, những dấu vết bị chôn vùi cùng nguồn gốc của sự vật và chuyện xảy ra trong tương lai, những vết nứt, nếp gấp được chạm vào bằng thị giác, đủ để khiến người ta rơi vào mệt mỏi trong chớp mắt.
Về sau, Milo mới nhận ra rằng đây thực ra chính là ý chí mà thời đại huyết nguyệt muốn thể hiện.
Những thứ đang chồng chất trước mặt Milo lúc này, là một vài tác phẩm hội họa mang hơi hướng tư duy của nghệ sĩ Baker tân thời.
Điều này có lẽ liên quan đến một vài chi tiết trong lời mà Imnar đã nói với Milo ở quảng trường cầu phúc, ví dụ như: Hỗn loạn mới là chân lý cốt lõi của vũ trụ.
. . .
Gehros thực ra không có ý định biểu hiện bất cứ điều gì cho Milo, hoặc có lẽ mỗi người nhìn thấy huyết nguyệt đều khác nhau.
Có lẽ hình ảnh chân thật chỉ là sự hoang vu và tĩnh mịch bên ngoài, không có chiều sâu và phức tạp như những gì Milo nhìn thấy, con ngươi của hắn gần như vỡ vụn rồi, thì những gì hắn nhìn thấy có thể có bao nhiêu phần chân thực?
. . .
Thời gian trôi đi, sự phá hoại mà trật tự tiệc thánh gây ra đối với tứ chi của Milo không hề giảm bớt, thậm chí càng trở nên nghiêm trọng, những vết nứt dữ tợn đáng sợ đã lan đến tận sâu trong mắt hắn.
Nhưng quái dị thay, càng như vậy, tầm nhìn của Milo lại càng trở nên rõ ràng. . .
Tất nhiên, từ góc độ của Milo, hắn không thể xác định những hình ảnh hoang đường mà hắn nhìn thấy có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là ảo.
Nhưng cho dù là ảo ảnh thì cũng không thể kéo dài quá lâu.
Vì động tĩnh từ Dạ Ma nhanh chóng kéo suy nghĩ của Milo từ trên không về với lục địa hỗn loạn.
Là Yan, hắn nhanh chóng không chịu nổi sự công kích điên cuồng của phù thủy đỏ và lũ ngày cũ, sau khi hình thái Dạ Ma liên tục tan rã rồi lại ngưng tụ nhiều lần, hắn cuối cùng cũng cạn kiệt sức lực.
. . .
Tên đó từ trên không bị đánh rơi xuống.
Như một vũng thịt nhão đổ xuống phế tích.
Chỉ một chút đó thôi, nghe âm thanh đã có ít nhất mười cái xương bị gãy.
Bị đập xuống đất liền bất động, không phát ra tiếng nào, người không biết chuyện nhìn vào sẽ nghĩ là hắn đã chết chắc.
Mà những sinh vật hung tợn đằng sau lại tiếp tục hỗn chiến.
Xúc tu, gai, những thân hình lúc rộng lớn lúc mảnh khảnh, dưới sự bao phủ của màu sắc hỗn loạn, vẫn không ngừng diễn ra, đẩy nhanh quá trình hủy diệt của ta.
. . .
Chỉ có người có ý chí rõ ràng điều khiển phù thủy đỏ mới bước ra khỏi cơn bão trên chiến trường, ánh mắt của nàng vẫn tập trung vào Yan.
Không, mục tiêu của phù thủy đỏ ngay từ đầu không phải là Yan.
Hắn chỉ tính là một chướng ngại vật mà thôi.
Cho nên nàng lạnh lùng chuyển ánh mắt khỏi người Yan, nhìn về phía Milo gần như nát tan tứ chi trong hầm phế tích cách đó không xa.
. . .
Ngay khi phù thủy đỏ đi lướt qua bên cạnh Yan.
Đống thịt nhão kia lại đột nhiên lẩm bẩm một câu:
"Hả? Nàng không giết ta à?"
Bước chân của phù thủy đỏ dừng lại ngay lập tức.
Giọng của Yan lại tiếp tục vang lên: "Đệt, sao ta lại nói ra tiếng thế này."
"Ách. . ."
Đại khái là phát hiện mình giả chết thất bại, dứt khoát bất cần đời, ngồi phịch xuống đất và hét lớn với Milo ở xa:
"Vậy tự cầu phúc đi huynh đệ, ta không lại được cái lão bà này nữa rồi... ý ta là... lũ già đó, là thế này đúng không? Ta đấm nàng vài phát rồi, cảm giác không đúng, trong đầu nàng nhét rất nhiều linh hồn ý chí khác nhau, cả cao thấp béo gầy nam nữ, cả giống đực giống cái gì cũng có. . ."
"Nói chung tự mình coi chừng, trong đó có một kẻ hình như là quái vật chuyển giới, hiểu ý ta không? Chính là loại đàn bà mọc trứng ý."
"Còn có một cái phải . ."
. . .
Phù thủy đỏ đã cắt ngang lời lảm nhảm của Yan: "Ngươi cho rằng chỉ bằng ngôn ngữ có thể chọc giận Chư Thần à, tên hề?"
"A. . . A, bị phát hiện rồi."
Yan nằm trên mặt đất hơi xấu hổ ho khan hai tiếng, một vài mảnh vụn mô nhiễm máu theo miệng và lỗ mũi hắn phun ra.
Nhưng hắn vẫn không chịu im miệng như thế, vẫn tiếp tục lẩm bẩm không ngừng:
"Vậy thì hết cách rồi huynh đệ, lũ chúng nó có mọc trứng hay Miêu Miêu chửi bới thì cũng chịu được thôi, ta cũng không nghĩ ra từ nào công kích hơn được, quá hổ thẹn."
"Thành phố chúng ta sắp bị hủy diệt rồi đúng không? Đáng ghét cuối cùng vẫn không bảo vệ được phòng hưởng lạc. . . ách, quê hương, là bảo vệ quê hương."
"Khò. . . Ta không cảm thấy cái Đinh Đinh của ta đâu, trường hợp này trong chiến tranh cấp bậc ngày cũ là hiện tượng bình thường sao?"
"Sao ngươi không nói gì, bình thường ngươi nói nhiều hơn như đốt pháo ấy."
"Ta hỏi ngươi một vấn đề hết sức nghiêm trọng nè, lão bà này lúc đồng ý làm người dẫn đường cho ngươi có đưa ra yêu cầu gì quá đáng với ngươi không, ý ta là cái loại thể xác á. . ."
"Ý là không có à? Ài —— tiếc quá đi mất. . . Ý ta là, có thể chết trong thân phận trong sạch ta mừng cho ngươi từ đáy lòng đấy."
"Có điều lão già đó lúc đầu rốt cuộc là ưng ngươi cái gì vậy. . ."
"Ý ta là, ngươi ngoài cái khuôn mặt xem cũng tạm ra còn có gì hơn người nữa à. . ."
"Ừ. . ."
"Nói ra có khi ngươi không tin, ta vừa đánh nhau rõ ràng nhịn cả đống phân, mà giờ lại chẳng còn cảm giác gì nữa."
"Ta đoán chắc là bị đấm lúc đánh nhau bị ép ra ngoài rồi."
"Ừ, hy vọng là ép ra đúng đường."
"Nhưng không sao, quan trọng nhất vẫn là mất cái Đinh Đinh không phải sao?"
"Mà nói đi cũng nói lại, nàng vẫn chưa đi đến chỗ ngươi sao?"
"Ta nhớ là ta rơi xuống không cách ngươi xa mà?"
"Hay là nói ngươi đã bị nàng giết rồi?"
"Nhưng mà eo của ta giống như bị chặt rồi, không lật người qua được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận