Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 659: Màu đỏ tươi thành kính sứ đồ (length: 11008)

Cái này sự hòa hợp trên người khắc lấy Cựu Thần, bên ngoài thần chi huyết sinh mệnh thể dùng cách thức chiến đấu của hắn mới có để giải thích một cách hoàn hảo thế nào là cuồng dã.
Tiệc thánh trật tự, Thần Điện nguyền rủa, nguồn gốc của sự sợ hãi, mấy loại lực lượng cực đoan phức tạp này đan vào nhau trong cơn gió lốc, cũng bện nên vận mệnh của nhau, buộc chặt chúng lại cùng nhau.
Áo choàng đỏ của phù thủy đã rách nát tả tơi.
Lời nguyền làm hủ hóa ý chí và thân thể của nàng, giờ phút này linh hồn nàng cũng như chiếc áo choàng đó, ngàn vết rách trăm lỗ.
Nhưng Milo biết rằng, phù thủy đỏ không thể bị hắn giết chết.
Cho dù là thần điện Hoàng Kim Luật Pháp cũng không giết được nàng, bọn họ thậm chí muốn cắt đôi thân thể nàng ra cũng không thể kết liễu được tính mạng nàng.
Milo hiện giờ đang làm chính là kéo dài thời gian.
Chỉ có 《 Di chúc Kanamagus 》 mới là giải pháp duy nhất.
. . .
Và dường như, lúc này trong cơn gió lốc, cả hai bên đều có những điểm tương đồng lạ thường.
Milo và phù thủy đỏ đều có một nửa thân thể bị khống chế, xâm chiếm, bên ngoài bao phủ những ký tự vàng nhạt rất nhỏ đan xen qua từng tấc huyết nhục, tổ chức của nàng, mà tiệc thánh trật tự bị hủ hóa thì chuyển lời nguyền đó sang Milo, cơ thể hắn lúc này cũng như bị dựng thẳng và cắt thành hai nửa, một nửa ở dưới lời nguyền, một nửa thì bình thường.
. . .
"Keng..."
Phù thủy đỏ rút cây xà beng nung đỏ ra khỏi ngực mình và ném nó đi.
Những dây leo bị nguyền rủa nhanh chóng mọc đầy lỗ thủng mà Milo đã khoét trên ngực nàng, hơi thở phập phồng cùng những dây leo phát sáng đang “bảo vệ” phù thủy đỏ bằng một cách bệnh hoạn cực độ.
Đã hơn một khắc kể từ khi lời nguyền bắt đầu phát tác.
Trong khoảng thời gian dài dằng dặc nhàm chán đó, những dây leo đã ngưng tụ trên trán phải của phù thủy đỏ thành một chiếc sừng sắc nhọn có đường vân màu đỏ rực, đây đã là hình thái hoàn chỉnh, cho dù không ai biết ý nghĩa của nó.
. . .
Milo lại thoắt đến trước áo choàng đỏ rực.
Cánh tay trái hắn tạo ra thêm nhiều vật chất hóa nỗi sợ hãi hắc ám, quyền phong tung ra thực tế chẳng hề khóa mục tiêu, mà quan trọng hơn là những vật chất hóa được tạo ra đó biến thành vô số mũi kim châm vào người phù thủy đỏ bị lời nguyền quấn lấy.
Nhưng một giây sau, trong tay bà đồng chỉ xuất hiện một cây gậy gỗ khô cháy xém, mang theo những phù văn sáng rực trên khắp thân và lấm tấm những đốm kim quang quét ngang về phía Milo.
Và ngay sau đó, những dây leo phù văn đang nhúc nhích trên người nàng cũng đốt cháy hầu như tất cả các mũi kim châm do Milo phóng thích!
. . .
Milo phải trả giá đắt cho hành động liều lĩnh của mình.
Hắn bị đánh văng đi, cả người bay xéo ra, cắm vào lớp đá ngầm dưới mặt đất cách đó vài chục mét, trên đường đi rơi đầy những mảnh vỡ tứ chi be bét máu.
Hắn chỉ đơn thuần thử một chút xem có thể tìm ra nỗi sợ hãi trong sâu thẳm linh hồn đối phương.
Nhưng ý chí của Chư Thần mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của Milo.
. . .
“Lại ngây thơ đến mức muốn tìm kiếm nỗi sợ hãi trong ý chí của thần sao?” Miệng đầy những dây leo nhỏ xíu của phù thủy đỏ đồng thời phát ra hàng chục âm thanh khác nhau được xếp chồng lên nhau.
Và tất cả những âm thanh khác lạ này đều tràn ngập sự khinh miệt.
. . .
Rất nhanh, tên nửa thân bất toại đó chui ra từ trong kẽ đá, tập tễnh bước về phía trước vài bước.
Cây xà beng đang cắm trên tảng đá một lần nữa bay về lòng bàn tay hắn.
Lần này Milo rất ít thấy không buông lời trào phúng.
Chắc là biết rằng trạng thái của mình hiện giờ cực kỳ tệ, có thể tiết kiệm được chút năng lượng thì cố gắng tiết kiệm chút.
Sau khi kéo ra khoảng cách, việc đầu tiên hắn làm là móc bình rượu ra và uống thêm hai ngụm.
. . .
Rồi sau đó nhảy nhót tại chỗ, coi như tập thể dục một chút.
Khi nhảy về phía trước được hai cái, ngay khi đầu ngón chân vừa chạm đất thì thân hình lại biến mất tại chỗ.
. . .
Xa xa trên áo choàng phù thủy đỏ lập tức nổ tung một vài mảnh vỡ.
Milo vẫn nghênh đón pháp trượng của phù thủy đỏ mà xông tới, lần này hành động của hắn càng thêm thô bạo, hắn nắm lấy dây leo trên trán phù thủy đỏ đang vặn thành chiếc sừng, dùng xà beng ghìm chặt, cứ vậy mà dùng sức đẩy nó ra.
Răng rắc!
Một điều kinh ngạc đã xảy ra.
Chiếc sừng phải mất một thời gian dài phát triển mới thành hình ấy thực sự cứ như vậy mà bị Milo đẩy ra một vết rách!
“A ——! ! ! !” Theo sau tiếng gào thét kinh khủng là một mảng lớn dây leo cùng những nguyên tố năng lượng đang nổ tung lấy phù thủy đỏ làm trung tâm.
Nó gần như muốn xóa sổ cả đầu Milo, nhưng hắn vẫn không chịu buông tay.
Két —— Vết rách càng lớn cũng rất nhanh bị hắn xé toạc ra.
. . .
. . .
“Đây là sức phá hoại của nỗi sợ hãi sao?” “Ta đã nói với ngươi rồi, đó là thứ sức mạnh mà ngay cả Chư Thần cũng không thể khống chế, nó là thứ bá đạo nhất.” Trong gió lốc, trận chém giết không hề nể mặt người lớn tuổi kia đang diễn ra hăng say, cả hai bên đều dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cơ bản đều hướng đến việc xé nát đối phương làm mục tiêu cuối cùng.
Milo giật xuống dây leo đã hòa vào làm một với máu thịt nàng trên người phù thủy đỏ.
Và pháp trượng của phù thủy đỏ cũng không khách sáo xuyên thủng cơ thể Milo.
Đơn giản chỉ cần đánh ra một loại cảm giác tràn đầy thâm cừu huyết hải.
. . .
Nhưng mà trong một tầm nhìn mờ ảo khác, phải nói rằng, đó là một thế giới mà ngay cả Chư Thần cũng không nhìn thấy, ở đây mỗi một tấc đều có hình dáng giống với thế giới thật, nhưng chúng đều là hư ảo.
Ở đây, mọi thứ đều rất yên tĩnh, Milo và phù thủy đỏ có thể chứng kiến bản thân mình đang chém giết ở bên ngoài.
Còn ý chí của bọn họ thì lại đang bình thản ngồi trên đống đổ nát, vô cùng bình tĩnh trò chuyện.
Không có dây leo, không có vết nứt, cũng không có Cựu Thần chi huyết phản phệ.
Thân thể, khuôn mặt của Milo đều hoàn hảo không tổn hao gì, là một con người bình thường.
Phù thủy đỏ cũng vẫn như mọi khi, chiếc mũ trùm che cái đầu già nua, tay cầm cây gậy khô nát.
. . .
Đây là thế giới mộng dẫn.
Vật chất hóa nỗi sợ hãi bị đốt cháy bởi những ký tự vàng kim đó chỉ là biểu tượng, dùng để mê hoặc ý chí của Chư Thần.
Năng lực mộng dẫn của Milo không cần bất kỳ tiếp xúc vật chất nào, hắn chỉ cần biết điều gì đối phương sợ hãi nhất trong sâu thẳm linh hồn là đủ.
Còn điều gì mà phù thủy đỏ thực sự e ngại thì Milo đã hiểu rõ trong lòng, hoàn toàn không cần tìm tòi.
Thứ duy nhất nàng quan tâm, duy nhất chấp niệm, chính là truyền thừa màu đỏ tươi.
Trong những tháng năm dài đằng đẵng nàng đã bỏ đi tất cả, chỉ có màu đỏ tươi là lý do duy nhất nàng tồn tại đến giờ.
Vào cái khoảnh khắc Milo cự tuyệt màu đỏ tươi, phản ứng của phù thủy đỏ chính là bằng chứng trực tiếp nhất.
. . .
Lúc này, Milo và phù thủy đỏ đều đã trở thành những người đứng xem, quan sát lẫn nhau trong trận chém giết ở thế giới thực.
Tình huống tương tự như thế đã từng xuất hiện trong đêm săn bắn, khi đó Milo cũng đã dùng cách thức này để trao đổi với Nero đang bị mất phương hướng trong thế giới ý chí mộng dẫn, và cuối cùng đã đạt được nhận thức chung, thành công “khuyên bảo” hắn ngăn cản nghi thức hiến tế, bằng cách Nero tự kết liễu tính mạng mình. . .
. . .
"Ta nghĩ đây là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện với nhau rồi."
Giọng khàn khàn đặc trưng của nàng vang lên từ dưới chiếc mũ trùm đỏ.
Milo ngồi trên sàn đối diện với phù thủy đỏ, hắn quay đầu nhìn cái thân hình chật vật của mình trong thế giới thật ở đằng xa, quay đầu lại nói: “Lần cuối cùng nói chuyện… có thể bớt mấy câu đố không?” “Rất nhiều chuyện thực ra trong lòng ngươi đều hiểu rõ, có đâu cần đến câu đố.” Chiếc mũ trùm màu đỏ tàn tạ chậm rãi lay động trái phải hai cái, sau đó lại tiếp tục nói:
“Tựa như, ngươi luôn biết cách giết ta, chỉ là giả vờ ngu ngốc mà thôi, phải không?” “Bởi vì từ nhỏ ta đã được dạy rằng, trên trời không có chuyện gì tự nhiên rơi xuống.” Milo buông tay.
《 Di chúc Kanamagus 》 là một trong số những điển tịch cổ xưa đầu tiên mà Milo sưu tập được.
“Ta hiểu sự lo lắng của ngươi, càng tán thành sự cẩn thận của ngươi, ta tin chắc rằng ngươi có thể trở thành người phục hưng màu đỏ tươi, đây là lý do ta chọn ngươi.” Phù thủy đỏ nói: “Cũng xin ngươi hãy tin rằng, dây leo nguyền rủa là âm mưu của Chư Thần, mà không phải bản ý của màu đỏ tươi cổ xưa, nữ vương đã rời đi quá lâu quá lâu rồi, không nên để Thần thay mặt Chư Thần trả giá cho những thủ đoạn bỉ ổi của chúng.” “Ta đã cự tuyệt màu đỏ tươi, phản bội tiệc thánh.” Milo bình tĩnh đáp.
“Thật là làm cho người thổn thức, nhưng ta phải nói, ngươi cự tuyệt là chính xác, tiệc thánh trật tự đã bị hủ hóa rồi, nếu ngươi sớm quy y màu đỏ tươi thì đã biến thành con rối của Cây Vàng, thân thể ta chính là sự chỉ dẫn sai lầm, là chính ta đã tự tay chôn vùi cơ hội phục hưng đến sau hàng ngàn vạn năm chờ đợi, khi thời cơ chín muồi, ta sẽ dùng cách của ta để chuộc tội.” Trong lời nói của phù thủy đỏ cũng không nghe ra bất kỳ dao động cảm xúc rõ ràng nào.
“Nghe giống như một câu chuyện rất bi thương.” Milo vĩnh viễn không thể hiểu được thế giới nội tâm của những người sống hàng ngàn vạn năm, nhưng hắn đại khái có thể tưởng tượng ra cái loại bi thống mà tín niệm sống bị chính tay mình chôn vùi đó, dù chỉ là một phần vạn thôi.
“Ta hy vọng những gì sắp xảy ra, có thể vãn hồi lại dù chỉ một chút thiện cảm của ngươi đối với màu đỏ tươi.” Đây có lẽ là lần phù thủy đỏ hèn mọn nhất từ trước đến nay khi đối mặt với Milo.
"Chẳng phải ta đã từ chối màu đỏ tươi rồi sao, lẽ nào còn có thể đổi ý chuyện này được à." Milo khó hiểu.
Còn phù thủy đỏ lại nói: "Chỉ cần ngươi sau này không oán hận màu đỏ tươi, thế là đủ rồi, nếu như vận mệnh cho ngươi một lần nữa vô tình gặp cây non màu đỏ tươi, hy vọng ngươi đừng bóp chết nó, mặc cho nó tự sinh tự diệt chính là lòng nhân từ lớn nhất. . . Tạm thời, niệm tình ta quãng thời gian chỉ dẫn không ra gì này, hơn nữa. . . Ta là thân thuộc của màu đỏ tươi, dù có suy tàn cũng chỉ có thể dùng thân phận này rời đi, hy vọng khi thời cơ chín muồi ngươi có thể giúp ta toại nguyện. . ."
"Cái này coi như là lời dặn dò lúc lâm chung sao?"
"Là khẩn cầu."
"Được rồi. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận