Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 477: Của ta thanh toán (length: 10473)

Dường như, thái độ mà Milo thể hiện ra bên ngoài, hành vi và lời nói bất kính, khinh miệt, cả cái lối tư duy gian xảo, lệch lạc kia, đều nằm trong dự liệu của Gauze · Nicholas.
Ngay cả câu "Tiếng người nói" kia cũng không ngoại lệ.
Thần như thể biết rõ hết thảy về Milo, nhưng lại tràn đầy hứng thú, hiếu kỳ đối với mọi thứ của hắn.
...
Đến lúc này, Milo cơ bản có thể khẳng định, cái đám ý thức trước mắt này có sự khác biệt với ý chí của chính thức mẫu thần chí cao, thậm chí còn không thể coi là một đám ý chí trong số đó, mà có lẽ là kết quả của việc phân hóa ở mức độ cực kỳ nghiêm trọng, dẫn đến sự "sa đọa", tức là đã có được nhiều "tạp chất" của nhân tính.
Trong tình huống bình thường, người trực diện thần minh sẽ hóa điên, phát cuồng.
Thế nhưng, trong tầm mắt của Milo, từ đầu đến cuối chỉ có những lời điên khùng, đó chính là hiện thân ý chí của Gauze · Nicholas trước mắt, Thần thậm chí căn bản không thể xem là hiện thân ý chí.
...
"Ngươi vẫn không muốn chúng ta sinh con sao? Ta thực sự không chịu đựng nổi tiếng khóc rống của nó, đó là sự tra tấn tàn nhẫn nhất đối với ta..."
"Grasso" ngẩng đầu, dùng ánh mắt mong chờ nhìn Milo.
Nhưng Milo lại lắc đầu:
"Đừng có nói bậy, nó không phải là con ta."
Hắn dùng mu bàn tay vuốt ve gương mặt của Grasso, động tác thì dịu dàng, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng: "Nói cho ta biết sự thật, hoặc là, nhìn nó bị chôn sống, chết cháy. Ngươi không thể ngăn cản ta, điểm này trong lòng ngươi phải rõ."
Trên mặt "Grasso" không hề lộ ra chút kinh ngạc nào.
Tựa như những lời lạnh lẽo mà Milo vừa thốt ra, Thần đã nghe thấy vô số lần rồi.
Thần nhìn về phía cái kén thịt khổng lồ đã bị ngọn lửa trắng thiêu đốt cháy đen, trong mắt thoáng hiện một nét trầm thống, sau đó quay đầu nói với Milo:
"Ta đã nói rồi, ta không nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng mỗi lần gặp lại, đều cần phải có người bện tất cả duyên phận lại với nhau... Cái sắp ra đời, đích thực là con nối dõi của chúng ta, ít nhất trên danh nghĩa là vậy, nhưng ngươi nói không sai, nó cũng là một linh hồn cầu trọng sinh, thân hình ban đầu của nó đã tàn tạ, mục nát, chỉ có dưới bóng tối của rừng rậm mới có thể cầu được phước lành tái sinh, có lẽ đối với tên của hắn ngươi sẽ không xa lạ gì —— Tutis · Claude."
Tutis · Claude?
Trên mặt Milo hiện lên một thoáng kinh ngạc.
Rồi sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn về phía thợ săn Munguilla đang kiềm chế đã lâu trên sườn núi ở đằng xa, chính hắn đã từng khẳng định, không biết tên thật của Độ Nha, nhưng mục đích của chuyến đi này là để giết lão nhân trông lăng kia.
Điều lập tức hiện lên trong đầu Milo, là lời Daisy nói trước khi hắn rời khỏi Giáo Hội — "Tên thật của Độ Nha là Tutis · Claude".
Hiện tại ý chí của mẫu thần chí cao lại cho biết, người đang bị thiêu đốt, đang mưu cầu trọng sinh, chính là lão nhân trông lăng kia, và người đó là Tutis · Claude.
...
Vậy thì rốt cuộc là ai đang nói dối?
Hay là, tất cả mọi người đều không nói dối, những lời bọn họ nói đều là thật?
Thực tế Milo càng thiên về giả thuyết Độ Nha chính là Tutis · Claude, nguyên nhân rất đơn giản, trong số những người ở trên, không nghi ngờ gì nữa người đáng để hắn tin tưởng nhất chính là Daisy, hơn nữa nàng còn là vật dẫn của suy nghĩ chi nhãn. Phán đoán của nàng có sức thuyết phục lớn nhất.
Ngoài ra, Milo đã từng nhìn thấy trong vực sâu người đàn ông tự xưng là Tutis · Claude, người đó mang khuôn mặt của Độ Nha.
Còn lão nhân trông lăng đang tự thiêu, không có lưỡi kia, trên người cũng không có chút nào liên quan đến Tutis · Claude...
...
....thật sự không có nửa điểm liên quan sao?
Milo chợt cảm thấy có manh mối gì đó bị bỏ sót đang lóe lên trong đầu mình.
Đó là không lâu trước đây, Enid lấy được từ kho hồ sơ thành phố, những tư liệu đã phủ đầy tro bụi, hồ sơ về một người đàn ông có tên là "Tutis · Claude", nhưng người này đã bị thi hành án tử hình từ nhiều năm trước vì phạm pháp, ít nhất thì hồ sơ ghi chép như vậy.
Còn về lão nhân trông lăng, ở Willow thành có một lời đồn đại, nói rằng ông ta trông lăng để chuộc tội.
Bây giờ xem ra, dường như cũng có những manh mối ám chỉ ông ta chính là Tutis · Claude, nếu như năm đó tên tử tù phạm pháp đó cuối cùng không bị hành quyết thì khả năng cao là đến giờ ông ta vẫn đang thoi thóp làm công việc trông lăng ở nghĩa trang.
Nhưng nếu chân tướng là như vậy, tại sao Độ Nha trong vực sâu lại tự xưng là Tutis · Claude, lẽ nào Daisy với suy nghĩ chi nhãn cũng nhìn nhầm sao?
...
Rốt cuộc có mấy Độ Nha?
Có mấy Tutis · Claude?
"Hóa ra ngay cả khi đã vào Danh sách Ảm Ảnh, cũng sẽ bị các ngươi, đám thần bên ngoài này làm cho rối trí, ngươi giỏi thật đấy, câu đầu tiên đã khiến ta rối tinh rồi."
Milo lắc đầu.
Rốt cuộc ai mới thật sự là Tutis · Claude, tạm thời e rằng không thể tìm ra đáp án, kể từ khi lần đầu tiên nghe thấy cái tên này trong vực sâu, sự nghi hoặc chưa bao giờ được giải đáp.
Nhưng Milo không phải là người bận tâm đến những chuyện vụn vặt.
Hắn rất giỏi chấp nhận những thông tin tạm thời hiện có.
Milo khẽ vuốt ve gương mặt mà đối với hắn đã mất đi mãi mãi, gương mặt của Grasso, rồi hờ hững hỏi:
"Vậy dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Tutis · Claude lại có tư cách trở thành con nối dõi của hai chúng ta, nói ra thì, với số tuổi của hắn, hoàn toàn có thể làm ông của ta được rồi."
"Bởi vì, hắn đã giúp ta tìm thấy ngươi trong hàng ngàn thế giới của Tinh Không."
Trong mắt "Grasso" tràn ngập ý yêu thương:
"Cho nên đây là phần thưởng mà hắn đáng được hưởng, huyết mạch của Danh sách Ảm Ảnh cùng sự chăm sóc linh hồn của thần, không có gì thích hợp hơn món ân huệ này cả, chẳng phải thế sao?"
Thần nắm tay Milo đặt lên bụng mình, khẽ nói:
"Cảm nhận được không? Ý thức của ngươi và ta đang giao hòa, một linh hồn mới sắp được sinh ra, nó có thể là con của chúng ta, nếu ngươi không thích cái tên Tutis · Claude này, thì bỏ nó đi, chỉ là một cái tên thôi mà."
Milo cảm nhận được độ ấm và sức sống từ bụng đối phương truyền đến, suy tư nói: "Tutis · Claude, hắn giúp ngươi tìm ra sự tồn tại của ta, vậy nên đây là sự chúc phúc dành cho hắn, nhân quả là như vậy?"
"Đúng vậy." Thần gật đầu: "Ngươi và sức mạnh của ta hòa làm một, chúng ta có thể ban cho hắn sinh mệnh mới, gột rửa tội lỗi sâu trong linh hồn hắn, linh hồn mới này sẽ không mang theo bất kỳ nhân quả và trí nhớ nào từ kiếp trước của hắn, đó sẽ là đứa con thuộc về chúng ta, nguyên vẹn, thuần khiết, huyết mạch sẽ khiến nó chỉ phục tùng, phụng dưỡng ngươi và ta... Xin hãy tin ta, vận mệnh của Tutis · Claude có sự đặc biệt mà hắn không thể lường trước, điều này vô cùng quan trọng đối với thần cách và tương lai của chúng ta, đây là cơ duyên của chúng ta."
"Ngươi vẫn không chịu nói tiếng người, ai, thôi được rồi, dù sao ta cũng đại khái hiểu ý của ngươi." Milo thở dài, tay hắn vẫn nhẹ nhàng xoa bụng dưới của "Grasso", và khẽ nói với nàng: "Vậy nên chỗ này là một vòng lặp đúng không? Grasso chết, để đổi lấy sự thanh toán của ta, cũng sẽ là sự tử vong của những tín đồ của ngươi, để triệu hồi ngươi đến, cuối cùng thì lại phải nhờ vào máu thịt của nàng, cùng với linh hồn của ngươi và ta, ban cho Tutis · Claude này một sinh mệnh mới, là ý này?"
"Đúng là như vậy."
Trong mắt "Grasso" hiện lên ánh mắt vui vẻ và dịu dàng, Thần rất vui khi Milo cuối cùng cũng chịu nghe lời mình, hơn nữa dựa theo thái độ phản ứng của hắn, có vẻ như hắn cũng dần chấp nhận mọi chuyện.
Thần thấy được hy vọng, như thể cũng thấy được những khung cảnh tươi đẹp ở tương lai xa phía trước sông dài, từng cái hiện thành hình...
...
"Vậy có nghĩa là từ ban đầu Grasso đã định phải chết rồi đúng không? Ngươi biết, Tutis · Claude biết, Finkelstein cũng biết, bây giờ thì ta cũng biết."
Milo vẫn nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới đối phương, nhưng những lời hắn nói ra lại dần trở nên kỳ lạ:
"Chỉ duy nhất một mình Grasso là không biết."
Thần dường như cũng cảm nhận được một chút gì đó kỳ quái trong lời nói của Milo, vì thế nhanh chóng giải thích: "Chẳng phải chúng ta đã thảo luận chuyện này rồi sao, cái chết của nàng đã đổi lấy cái chết của Finkelstein, ngươi đã hoàn thành việc thanh toán..."
"Không, không, không, việc thanh toán không phải là hiểu như vậy."
Khóe miệng Milo giật giật, thản nhiên giải thích:
"Không phải là việc ngươi chịu lỗ, ta cũng chịu lỗ thì tính là huề, không phải hiểu như vậy à? Trong mắt ta, đã có người thua lỗ thì nhất định sẽ có người được lợi, như thế mới hợp với cách nhận thức của ta, hơn nữa, ta tuyệt đối sẽ không trở thành người thua thiệt, vậy nên..."
Trên mặt "Grasso" thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Thần đương nhiên hiểu được ý nghĩa những lời này của Milo, chỉ là trong khoảnh khắc đó không quá muốn tiếp nhận...
Nhưng Milo cũng không cho Thần thời gian để tiêu hóa.
Mà trực tiếp diễn giải:
"Để một mẫu thần chí cao như ngài hạ mình sinh con cho một gã Ảm Ảnh đã suy tàn như ta, đúng là khiến ta cảm kích vô cùng, ngoại trừ cảm kích thì không còn gì khác... Đáng tiếc là ta còn chưa tới cái tuổi nuôi dạy đời sau, nên đứa bé này tạm thời ta vẫn chưa muốn."
Biểu cảm của Milo từ bình tĩnh ban đầu, dần dần chuyển sang thờ ơ trong đoạn nói sau đó, cuối cùng lại trở nên hung hăng tàn bạo.
Hắn gằn từng chữ:
"Hắn đã giết người của ta, ta còn phải ban cho hắn sự trọng sinh, ngươi chẳng phải đang coi ta là trò đùa cho hả dạ hay sao?"
Lời vừa dứt.
Cánh tay của hắn dán trên bụng của "Grasso" bỗng sáng lên những đường rạn nứt dữ tợn...
...
Răng rắc!
Bá!!!!!!
Một giây sau, trước mặt mọi người hiện ra cảnh tượng vô cùng máu me đáng sợ.
Milo tay không xông vào trong cơ thể của vị mẫu thần tối cao hắc ám này, lôi mạnh ra đứa con vừa mới được sinh ra do bị ép buộc, đồng thời kéo theo vô số máu tươi nóng bỏng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận