Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 313: Gầy yếu linh hồn (length: 7773)

"Giao thì cứ giao đi, cũng là việc đã định trước."
Lão Theon cũng không khó tìm, hắn hàng ngày lui tới chỉ mấy chỗ đó, Sở Chấp Pháp, phòng ăn chơi và quán rượu.
Nghe nói đội tuần tra đã tịch thu vũ khí của Milo, lão Theon cũng không có vẻ gì ngạc nhiên.
"Nero đây là đang đổi cách bảo vệ ngươi đấy, chỉ một khẩu súng thôi mà, làm cái khác là được."
"Vậy nên ta mới tìm đến ngươi đó." Milo nheo mắt.
Hắn biết về những chuyện bàng môn tả đạo, lão Theon là một người trong nghề đích thực. Thành Willow không kiểm soát súng ống quá gắt gao, hay phải nói toàn bộ lãnh thổ quốc gia đều thế, nhà quý tộc tàng trữ vũ khí nóng còn nhiều hơn cả kho vũ khí của Sở Chấp Pháp, chỉ cần có tiền thì việc kiếm một khẩu súng dễ như trở bàn tay.
Nhưng muốn có một khẩu súng ngon mà không tốn tiền thì hơi khó đấy.
Lão Theon rất hiểu Milo, hắn biết nhóc con này sẽ không móc tiền trong túi ra đâu.
Hắn gãi gãi đầu, nghĩ ngợi rồi nói:
"Vậy được thôi, dù sao súng hỏa mai ngươi chắc chắn không thèm để mắt, hàng kém của phường thợ rèn đen thì càng không được, đúng lúc tối nay ta định đi dòm ngó hai gia tộc Đỗ Lặc, Lloque, kiếm chút vũ khí từ bọn quý tộc thì cũng dễ, mà ta hiện tại hành động không tiện lắm, có thêm ngươi coi như giúp ta cũng được."
"Nói vậy là đi cướp hả?" Milo nheo mắt.
"Cướp đồ quý tộc thì có gọi là cướp không? Toàn là hàng lậu nhập cư trái phép, chỉ vì chúng đút lót nên không ai đến tra thôi. Dù ta có vơ sạch kho hàng của chúng thì hôm sau cũng chẳng ai đến Sở Chấp Pháp báo án đâu." Lão Theon vừa nói vừa rút từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho Milo:
"Đây là địa chỉ ta dò được, nhớ kỹ, gia tộc Đỗ Lặc, gia tộc Lloque, hai nhà này đều làm ăn buôn lậu nhập cư trái phép. Ta dò bọn chúng là để tìm lai lịch đám Thợ săn giết người kia, nên khi làm phải cẩn thận, sơ sẩy sẽ đụng độ thích khách đấy, nhưng vận may của chúng ta chắc không tệ đến vậy đâu."
"Thợ săn, giờ chúng ta còn bận tâm việc chúng làm cái gì gọi là Thợ săn." Milo nhận lấy tờ giấy liếc qua địa chỉ, gật đầu, sau đó lại lẩm bẩm: "Crocodile đúng là một nhân viên tình báo cừ đấy, loại tin nhỏ này mà cũng dò được, bình thường rảnh rỗi không có việc gì thì ngươi điều tra mấy cái này hả?"
"Hắn cừ cái rắm." Lão Theon cười khẩy: "Lão tử bảo nó đi dò người mất tích, mấy năm trời một cái rắm tin tức cũng không có, ta thậm chí còn nghĩ đổi luôn ông chủ sòng bạc rồi."
"Người mất tích?" Milo nhíu mày.
Lão Theon hít một hơi thuốc dài, nhả ra một làn khói mù mịt, trầm giọng nói: "Eric bọn họ."
"À ~" Milo giật mình.
Sau đám tang, mọi người dường như đều cho rằng nhóm 7 người đã không thể trở về được.
Nghĩ lại thì, ngoại trừ chính hắn, người biết rõ chân tướng ra, có lẽ cả thành Willow chỉ còn lại lão Theon là vẫn kiên nhẫn tìm kiếm tung tích của nhóm 7 người.
Milo không biết nói gì, chỉ có thể thầm thì một câu: "Có dò ra đầu mối gì không?"
Bình thường làm việc gì cũng không yên, lão Theon thoáng cái tinh thần phấn chấn hẳn lên, trông nửa điểm cũng không giống một người bị thương. Hắn thao thao bất tuyệt:
"Ta lật tung tất cả các vụ mất tích trong vòng 10 năm gần đây ở Willow rồi, gần 70% vụ mất tích đều do thiếu manh mối mà chìm xuống đáy biển, nhưng ta khẳng định có vài vụ tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Nếu chỉ xét riêng số vụ mất tích trong một hoặc hai năm thì số liệu không có khác biệt lớn với những thành phố khác, nhưng nếu thống kê số liệu trong mười năm thì sẽ thấy, tỷ lệ vụ mất tích ở Willow cao hơn các thành phố lân cận, lại còn cao gấp bội loại đó, mà tỷ lệ phá án lại thấp hơn người ta. Điều này bất hợp lý, đúng không?"
"Willow là một thành phố có học viện chấp pháp, lực lượng chấp pháp ở đây còn cao hơn các thành phố xung quanh, người ta thì những vụ mất tích, có lẽ trước mắt không phá được án, nhưng những người chết ở ngoài hoang dã, gặp thiên tai xui xẻo thì sau vài năm vẫn có người vô tình phát hiện thi hài rồi kết án. Nhưng ở Willow thì không hề có chuyện này, những người mất tích đó hoàn toàn giống như bốc hơi khỏi nhân gian."
"Nên chắc chắn là có gì đó bất thường, ta vẫn luôn theo dõi những vụ án mất tích, chưa từng ngừng nghỉ..."
"Ặc..."
Milo không biết nói gì.
Hắn biết lão Theon đã gần như phát điên rồi, nhưng có nên nói chuyện lưu đày chi ảnh cho hắn hay không, Milo cân nhắc mãi rồi từ bỏ ý định.
Một người đã từng chữa trị tâm thần, giá trị SAN của hắn có lẽ không còn bao nhiêu nữa, nếu mà kể cho hắn nghe về Necronomicon, bản thảo Feiniqi, những chú thuật lưu đày vượt quá nhận thức đó, thì có khi tối nay Milo phải tự mình đi giấu súng ở nhà Lloque mất.
Thôi được, cứ để hắn phát điên vậy đi.
Ít nhất giữ lại một chút hy vọng.
Nói cho cùng lão Theon và Caelid Mogot là cùng một loại người, Mogot tuy có hơi điên điên khùng khùng nhưng hắn vẫn sống được đến ngần đó tuổi, chính là nhờ lòng tin vào những thứ đang lẩn khuất trong núi hoang và tin rằng mình có trách nhiệm giữ gìn vùng đất bị nguyền rủa đó, nếu không thì có lẽ hắn đã bị bào mòn hết SAN mà phát điên rồi.
Vậy nên về điểm này, Milo cũng không ủng hộ câu nói của Độ Nha——linh hồn yếu đuối của nhân loại vĩnh viễn không chống cự được độc tố.
Tóm lại vẫn có vài người có thể gánh vác được.
Những người còn có gì đó để bảo vệ trong suy nghĩ, bọn họ làm được.
...
"Vậy sao giờ? Chúng ta khi nào ra tay?"
Milo không định tiếp tục xoáy sâu vào chủ đề người mất tích này nữa.
Đó là một cái hố không đáy mãi không tìm ra chân tướng, càng nói lão Theon sẽ càng hưng phấn, mà hắn càng kích động, Milo lại càng thấy chuyện này thật tàn nhẫn.
"Sau khi trời tối, đi xem bến tàu của nhà Đỗ Lặc trước." Lão Theon gật đầu: "Crocodile nói dạo này bọn họ có mấy tàu hàng lớn đi đường biển đen vào cảng, mà ở làng Arden lại không thấy hàng hóa mới, theo ta thấy thì đám hàng buôn lậu kia rất có thể là lũ... Thợ săn, đúng không?"
"Đi." Milo gật đầu: "Còn nhà Lloque thì sao?"
"Bên nhà Lloque thì vẫn đang thăm dò, nếu bên Đỗ Lặc không tìm được gì thì chúng ta sẽ quay lại làng Arden tìm Crocodile, chắc nó sắp tìm được manh mối rồi, giao dịch tin tức cũng cần thời gian." Lão Theon nói rồi dừng lại một chút, thò tay chọc vào áo Milo: "Đừng mặc áo sơ mi trắng nữa, thay bộ nào vải sẫm màu mà mặc, đến lúc đó ta phải lẻn vào bến tàu, bọn quý tộc bố trí lính canh ở bến tàu cũng không ít."
"Thì ra là vậy."
Milo suy tư:
"Nếu là muốn lén trộm vào thì ta có thể dẫn thêm một người, biết đâu lại hiệu quả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận