Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 24: Ác đồ (length: 12457)

Dưới chân núi, lửa trại bập bùng với những bóng người san sát, ánh lửa chiếu rọi giúp những người xa lạ ngồi quây quần bên nhau, ngân nga những điệu ca dao quen thuộc của Willow thành bao năm qua.
Giai điệu và âm lượng của tiếng hát không đồng đều, nhưng không hề gây cảm giác ồn ào hỗn loạn, ít nhất bầu không khí rất phù hợp.
Những đống lửa như thế, hầu như ở mỗi ngọn núi ngoại ô đều có một đống, lúc này ngoại ô còn náo nhiệt hơn cả trung tâm nội thành.
Milo nhanh chóng tìm thấy Kang và bé Finn đang ngồi cạnh đống lửa.
Kang ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, sau một ngày bận rộn, cuối cùng hắn cũng được ngồi xuống nhấp một ngụm rượu mạnh.
Hắn điềm tĩnh nhìn chăm chú vào ngọn lửa trên tế đàn, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Bé Finn thì chạy vòng quanh hắn, cậu nhóc hiếu động này nhảy nhót cả ngày vẫn không thấy mệt mỏi.
… Thấy Milo đến, Kang đưa chai rượu trong tay cho Milo.
Milo không khách sáo nhận lấy tu một ngụm rồi ngồi xuống bên cạnh.
Hắn có thể nhận thấy Kang có vẻ không hòa hợp với không khí lễ hội này, có lẽ vì bản thân hắn không phải người miền Nam bản xứ nên không thể hòa mình vào bầu không khí cuồng hoan của Lễ Vong Linh.
Không chỉ năm nay, mà cả những năm trước đây, Kang đều rất trầm mặc trong Lễ Vong Linh.
Kang là một người đàn ông cục mịch, vào ngày Lễ Vong Linh, hắn chỉ biết lặng lẽ chuẩn bị đầy đủ các vật phẩm cần thiết, sau đó sớm lên núi đốn củi, dọn cỏ, dựng tế đàn.
Hắn chưa bao giờ hát ca dao của Willow thành, thậm chí là hát vu vơ cũng không.
Nhưng năm nào hắn cũng làm một chiếc bánh dâu đặt trước tế đàn, một mình uống rượu giải sầu với chiếc bánh.
Rạng sáng rồi hắn lại đưa con về nhà.
… Kang nhìn chăm chú vào đống lửa: “Ta sắp không nhớ nổi hình dáng của nàng rồi.” Milo ùng ục uống thêm hai ngụm, đưa chai rượu cho Kang, lẩm bẩm: “Nàng có lẽ rất đẹp.” Milo chưa bao giờ nghe Kang kể về người vợ đã mất.
“Đẹp lắm, ta không nói dối.” Kang khua khua chai rượu trong tay.
“Ta biết.” Milo nhún vai.
Trong nhận thức của hắn, người có thể kết hôn với một ông chú quê mùa hói đầu như Kang rồi sinh ra một đứa trẻ có nhan sắc như Emma thì gien của vợ Kang phải mạnh mẽ đến mức nào.
Kang nghe ra ý trêu chọc trong giọng Milo, nhưng hắn không để ý, ngửa cổ uống một ngụm rượu, lầu bầu:
“Lúc nàng đi, ta cảm thấy trời đất sụp đổ, khi đó Finn vừa mới sinh không lâu… Nếu không nhờ tiếng khóc của Emma đánh thức ta, ta có lẽ đã phát điên rồi…” Milo bất giác liếc nhìn ngôi mộ của Robben trên sườn núi sau lưng, rồi xoa xoa mũi.
Hắn chưa từng có kinh nghiệm làm cha khi còn sống, nhưng ở một khía cạnh nào đó, hắn vừa mới trải qua chuyện đó một lần.
Thậm chí trong một khoảnh khắc, Milo cảm nhận được cảm xúc của Robben khi sụp đổ.
Đó là một nỗi bi thương tột độ không thể diễn tả thành lời, đủ sức làm tan nát tinh thần.
Milo im lặng ngồi một bên.
Nghe Kang ngắt quãng kể những câu chuyện không đầu không cuối.
Ví dụ như tính cách hồi bé của Emma đáng yêu thế nào, vợ thích ăn bánh dâu ra sao...
Kang nói rất vụn vặt, nhớ gì nói nấy, nhưng chủ yếu đều là những hồi ức rất bình thường nhưng lại rất ấm áp.
Milo nghe thấy dễ chịu.
Ít nhất so với người đàn bà trên sườn núi, người trước mắt có một cuộc sống hạnh phúc hoàn toàn khác, ít nhất hắn còn có Emma và bé Finn.
Milo không biết, nếu có một ngày Emma và bé Finn gặp bất trắc, liệu Kang có biến thành một kẻ điên như Robben hay không.
… “Thực ra ta luôn rất biết ơn ngươi.” Kang đưa chai rượu rỗng cho Milo.
“Hôm nay rượu này nồng độ cao thế à, bình thường ngươi sẽ không nói những lời thế này.” Milo mượn ánh lửa nhìn nhãn chai rượu.
“Ta nói thật.” Kang cười hì hì, rồi lại lắc đầu: “Lúc đó khắp nơi đều là người chết, ba người bọn ta trốn khỏi thị trấn nhỏ, đi nửa tháng, Finn sắp chết đói rồi, còn cách Willow thành có hai dặm... Thật sự, lúc ta bị gãy chân, đã tuyệt vọng lắm rồi, ta cứ bảo Emma mang Finn chạy về phía trước, chạy mãi, nhất định phải vào được Willow thành trước khi trời tối, nếu không sau khi phong thành thì hết đường sống, lúc đó nếu không gặp được ngươi…” “Kéo cả nhà ngươi đi hai dặm, sau đó ăn nhờ ở đậu nhà ta 5 năm, cũng đáng.” Milo khoát tay.
Sau khi uống rượu, Kang như thể được bật công tắc máy hát, nói nhiều hẳn lên.
Hắn vừa ùng ục uống rượu vừa nói:
“Thật ra thì lúc đầu, cái dáng vẻ như chó nhà có tang của ngươi, cái gì cũng không làm, chỉ biết uống rượu, lúc đó ta thật sự không tin tưởng ngươi.” “Hắc hắc, ta biết mà.” Milo ngượng ngùng cười.
Kang tiếp tục nói luyên thuyên:
“Ôi chao, đừng có ngắt lời, để lão tử nói cho xong đã… Nhưng mà về sau ta thấy, ngươi thằng nhóc này cũng không tệ, học gì cũng nhanh, đầu óc lại lanh lợi, nhất là… Chuyện khi nào thì ta không nhớ nữa, cái vụ Sherman gia tộc, về sau Emma nói với ta, nàng bảo lúc đó ngươi đã định giết thằng nhóc Sherman kia rồi, chuyện giết người hay không ta không quản, dù sao hắn dám động vào con gái rượu của ta, thì có ta ta cũng cho hắn chết, cho nên ngươi bảo vệ con gái ta, ta lại nợ ngươi một món nợ ân tình lớn, từ lúc đó ta đã nhận ngươi là người của Valrocan rồi, ta nhận ngươi thằng nhóc này, người không tệ...” “Ngươi xem cái giọng điệu ngươi nói kìa.” Milo trợn tròn mắt.
Sao thành ra ta lại thiếu nợ ngươi chứ, thôi xong, ta thật sự là con trai của ngươi rồi phải không?
“Hay không thì ngươi làm huynh đệ với ta cũng được, chỉ là hồ sơ bên kia hơi phiền phức, dù sao lúc trước để trà trộn vào Willow thành, ta đã nói với bọn họ là con trai ta rồi… Nhưng không sao, ta có thể bảo Emma với Finn đổi giọng gọi ngươi là chú.” Kang càng nói càng lố bịch, nói xong đưa tay đòi Milo trả chai rượu lại.
“Thôi đi ông.” Milo cảm giác mạch máu tim vừa nãy lại tăng nhịp, liền co rụt tay mang chai rượu về sau, cười khổ nói: “Ông mà uống nữa là ông lại quăng giày vào đống lửa như mọi năm đấy.” “Đưa đây! Lão tử tửu lượng tốt lắm, một năm ta mới uống một lần, ta uống với vợ ta, chứ có uống với ngươi đâu.” Kang muốn giật chai rượu của Milo, phát hiện không giật được, thì hình như nhớ ra gì đó, trong áo khoác lại lấy ra một chai khác, cắn nắp chai rồi tiếp tục uống.
Sau mấy ngụm ùng ục, hắn quay đầu lại nhìn Milo với đôi mắt mơ màng:
“Ta đã nói với ngươi rồi, cả đời này của ta, điều duy nhất ta quan tâm là Emma với Finn thôi, chỉ cần hai đứa nó bình an vô sự, ta sao cũng được, ngươi tin ta không?” “Tin ông tin ông.” Milo gật đầu.
“Nhưng mà Emma nó bị bệnh, buồn chết ta.” Kang dụi dụi mắt, thở dài thườn thượt: “Mẹ của nó cũng vì căn bệnh quái quỷ này mà đi, ta thật sự không đành lòng nhìn con gái mình… Con gái yêu của ta… Trên đời này, người quan trọng nhất với ta chỉ có gia đình, nếu không có Emma, ta thật sự sẽ phát điên mất.” Milo nhìn Kang với ánh mắt phức tạp.
Trong đầu hắn một lần nữa lóe lên những hình ảnh mà hắn đã thấy từ góc nhìn của Robben...
Hắn không biết phải nói gì.
… Kang nói xong lại ngửa cổ tu thêm vài ngụm, nuốt xuống rồi, ánh mắt mờ mịt nhìn Milo: “Ta nói đến đâu rồi ấy nhỉ?” “Ách… Nói đến người nhà.” Milo nhận ra mấy ngụm rượu vừa rồi hình như hơi quá tay, mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Kang vỗ trán, tuy vẫn ngồi tại chỗ, nhưng cả người không ngừng lắc lư nhẹ sang hai bên:
“À người nhà à, đúng rồi ha, hình như ta chưa từng nghe ngươi kể gì về bản thân, ngươi cũng chưa bao giờ nói ngươi từ đâu tới, ngươi không có người thân à?” “Ông có lịch sự không vậy?” Milo giơ ngón giữa cho Kang.
“Ôi không phải, ta nghiêm túc đấy, hình như ngươi chưa bao giờ nhắc đến, kể thử nghe coi.” Kang đưa chai rượu qua chạm vào chai của Milo.
Milo lắc đầu: “Vậy rượu ông mang hôm nay không đủ rồi.” … Hai người cứ đối diện đống lửa ùng ục uống.
Không biết đã qua bao lâu, Milo thấy bé Finn đã gục xuống bãi cỏ ngủ say.
Cậu nhóc rốt cuộc cũng mệt lả vì nhảy nhót cả ngày, trên mặt vẫn dính chút vụn bánh ngọt, dù đêm khuya sương xuống đầy bãi cỏ, nhưng nó vẫn ngủ rất ngon.
Milo đứng lên, nhìn quanh một lượt, vẫy tay với Yan đang ngồi cùng người nhà ở phía xa.
Yan nhanh chóng chạy đến.
“Sao thế?” Milo chỉ Kang đang ngồi dưới đất: “Ngươi trông hắn giúp ta, ta ôm Finn về lều ngủ trước.” Nói rồi, hắn tự tay ôm Finn lên.
“Hay là ta khiêng cả bác Kang về luôn cho rồi.” Yan nhìn Kang đang say mềm xiêu vẹo.
“Đừng, hắn không về ngủ đâu, để hắn ngồi đây tới bình minh đi.” Milo ngăn Yan lại, hắn biết vào ngày Lễ Vong Linh, Kang dù thế nào cũng sẽ ngồi bên đống lửa tới rạng đông, vì hắn cảm thấy vợ đang ngồi bên cạnh đống lửa, hắn phải ở cùng.
Lúc này ai khuyên hắn trở về ngủ đều vô dụng, thậm chí sẽ chọc cho hắn nổi giận.
"Vậy được." Yan gật gật đầu, ở bên cạnh ngồi xuống, cầm lấy bình rượu mà Milo lúc trước đã uống: "Kang thúc! Ta cùng ngươi uống, ôi chao ngươi ở đây còn làm Bánh dâu a, nhìn rất ngon."
"Không muốn bị ném vào đống lửa ngươi cũng đừng đụng vào cái bánh kia." Milo ở phía sau nhắc nhở hắn một câu.
"Ôi chao được rồi, cái bánh này làm được xinh đẹp như vậy hay là trước bày biện đi." Yan hậm hực mà đem móng vuốt đã duỗi ra giữa không trung thu trở về.
. . .
Milo ôm tiểu Finn hướng lên sườn núi đi.
Lều vải được dựng ở vị trí cách phần mộ không xa lắm.
Emma chịu không được ở bên cạnh đống lửa, cho nên cũng như những năm qua, đều là một mình đứng ở trong lều vải nghỉ ngơi.
Bình thường giờ này chắc nàng đã ngủ rồi. . . A.
Nghĩ như vậy, Milo hướng lên sườn núi đi, càng chạy càng cảm thấy không thích hợp.
"Không đúng. . ."
Phía trước vị trí lều vải giống như có vài bóng người lén lén lút lút, cho dù ban đêm ở núi hoang tín hiệu yếu lại có sương mù tràn ngập, nhưng Milo vẫn bắt được mấy bóng dáng đang di chuyển trong sự tĩnh lặng của môi trường xung quanh. . .
Hắn trực tiếp vỗ hai bàn tay lên mông của tiểu Finn đánh hắn tỉnh, chỉ vào hướng đống lửa: "Nhanh đi, cha ngươi kêu ngươi ăn gà nướng."
Bị đánh tỉnh giấc tiểu Finn mơ màng dụi mắt, lảo đảo quay trở lại chỗ đống lửa.
Mà Milo thì trực tiếp hướng vị trí lều vải của Emma phóng đi.
. . .
Sau khi xuyên qua sương mù dày đặc.
Vài bóng người núp mình nhanh chóng xúm lại, bọn hắn dường như đã chờ đợi từ lâu.
Lúc này, lều vải đã bị người giật ra.
Một giọng nói hơi quen thuộc truyền vào tai Milo:
"Cuối cùng cũng đã tới, đi. . . Bắt hắn cho ta giữ chặt rồi, ta muốn hắn xem ta xử lý chị hắn, ha ha ha."
. .
Emma quỳ trên mặt đất, hai tay nàng bị trói ngược ra sau.
Một con dao găm lóe ánh sáng lạnh gác trên cổ nàng, cạo tới cạo lui.
Còn người cầm dao đứng ở sau lưng nàng, một tay bịt miệng Emma không cho nàng lên tiếng, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Milo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận