Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 709: Hừm! (length: 8509)

"Chưa từng có thần minh nào là ngươi cung cấp che chở, đúng không?"
Freya chằm chằm vào bóng lưng Milo đang suy nghĩ xuất thần thì, thần sứ quỷ sai hỏi một câu như vậy.
"Ta có cái tốt hơn nhiều." Milo không cần nghĩ ngợi đáp.
Hắn đón lấy chiếc áo ngoài rách rưới, quay người lại hỏi Freya:
"Cám ơn ngươi đã cứu ta."
"Nấc!"
Milo vừa nói xong còn ợ một cái khó hiểu, sau đó tiếp tục hỏi: "Tại sao mặt ngươi lại đỏ?"
Freya hừ một tiếng:
"Ngươi đừng có quản! Đã cảm ơn ta như vậy, vậy... làm nũng thử xem?"
"Ta thích giúp ngươi giết người hơn, hoặc là giết cái gì đó khác." Milo giang hai tay ra.
"Giết người á, chỉ bằng cái tay nhỏ chân nhỏ đáng yêu của ngươi sao?" Freya cười tủm tỉm nhìn Milo.
"Trước cứ ghi nợ, sau này chắc chắn có cơ hội mà?" Milo chẳng để ý đến sự trêu chọc của Freya.
"Vậy giúp ta...giết con nhện thần ở ngọn nguồn dãy núi Ốc Mét A Đức Lôi Tư thuộc cực bắc đại lục đi, cái mạng lưới khổng lồ nó giăng ra đã ngăn cản chúng ta tìm đường về cố hương rồi."
Freya rõ ràng cũng không trông cậy Milo thực sự báo đáp bằng cách giết chóc, nên đã nói ra điều mà nàng biết... chuyện khó có thể hoàn thành nhất.
"Được thôi." Milo không nghĩ ngợi gật đầu, rồi lại xác nhận: "Ngươi nói lại địa danh đó xem."
"Cực bắc đại lục, dãy núi Ốc Mét A Đức Lôi Tư." Freya cười tủm tỉm lặp lại.
Vẻ mặt của nàng trông giống như đang dỗ dành trẻ con mở lòng, pha chút ánh mắt nuông chiều.
Vậy mới nói thẩm mỹ của chủng tộc hi so với nhân loại vẫn có chút khác biệt, cái đức tính của Milo thế này mà cũng dính dáng đến "đáng yêu" thì thật quá là bất thường.
So với đó thì người bình thường hay liên tưởng những thứ mũm mĩm hoặc lông xù với hai chữ "đáng yêu".
Còn người hi thì...
Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì hình thể của Milo nhỏ hơn người hi một chút thôi sao?
Thì ra là trong truyền thuyết, bé bé xinh xinh cũng rất đáng yêu?
...
"Ta vẫn thích nghe làm nũng hơn."
Không được như ý, Freya có chút mất hứng.
Nàng thu vũ khí trang bị và một vài thứ đào được vào bao hành lý, xác nhận không bỏ sót thứ gì rồi hỏi Milo:
"Ngươi còn đi cùng ta không?"
"Đương nhiên." Milo gật đầu: "Có lẽ còn cần ngươi cứu ta thêm vài lần nữa."
"Ta không có nhiều kẻ thù để giết thế đâu, lần sau ngươi chỉ có thể dùng làm nũng để báo đáp ơn cứu mạng của ta thôi nhé." Freya cười hì hì nham hiểm.
"Có có, về khoản gây thù chuốc oán ta là số một rồi, quay đầu lại dạy ngươi." Milo vỗ ngực.
Dù sao trên đời này có mấy ai mà một lần đắc tội với Chư Thần trong mộng cảnh mấy lần như hắn đâu.
...
Tuy vậy, vui đùa vẫn là vui đùa.
Freya nghiêm túc nói rõ con đường nàng sắp đi với Milo và sự hung hiểm trên đường.
Nàng cũng vì bài thơ mang tên "Tinh Chi Thú" kia mà đến, cho nên mỗi một người Linh Thị xuất hiện trên đường này đều có thể coi là đối thủ cạnh tranh, còn đám sứ đồ của Thần Điện thì càng không cần bàn tới, chuyện đã gặp trước đây đã nói rõ tất cả rồi.
Bỏ qua những cản trở đó ra thì còn có những mối nguy hiểm vốn có của vùng lạnh nguyên.
Dưới đáy là thành Inganok bị nguyền rủa trong truyền thuyết, còn phía trên dãy núi thì có các loại Cự Thú hoang dã như nhện lạnh.
À, đừng quên còn cả "Thích Khóc Quỷ" đang dần không kiểm soát được.
Tính như thế thì đoạn đường này nguy hiểm đến nỗi có lẽ Milo sẽ chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.
Nhưng dù vậy, câu trả lời của hắn vẫn bình tĩnh mà dứt khoát:
"Không sao đâu, ngươi vẫn sẽ cứu ta mà, phải không? Ta đáng yêu mà."
"Đột nhiên cảm thấy cũng không đáng yêu cho lắm." Freya nhỏ giọng nói thầm.
"Thế thì tốt quá rồi." Milo cười hề hề.
Dù sao hiện tại hắn đang yếu ớt như vậy, gắn chặt với cái "nguyên tố thịt người" này tuyệt đối là lựa chọn đúng đắn.
"Vậy mục đích của ngươi đến vùng lạnh nguyên là?" Freya hỏi.
"Là Thích Khóc Quỷ." Milo không chút do dự đáp.
Sau hai lần cộng minh với Thích Khóc Quỷ, Milo về cơ bản đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra với linh hồn bị phong ấn trên đỉnh núi kia qua một loạt ký ức vụn vặt lóe lên đau đớn và sợ hãi.
Mà mụ phù thủy đỏ đã từng đến đây sớm đã gieo hạt nhân quả cho Milo, giống như đám di dân ở Cấm Khu phía Đông Vĩnh Hằng Quốc Độ, nàng đã truyền ý chí và giáo lý của Ảm Ảnh cho từng tộc bị Chư Thần ruồng bỏ, áp bức.
Thích Khóc Quỷ của vùng lạnh nguyên cũng vậy.
Nhưng những người di dân phía Đông hy vọng nhận được sự cứu rỗi, còn Thích Khóc Quỷ thì muốn được giải thoát.
Nhưng nó lại gặp phải một phiên bản phàm nhân của Milo, hắn gần như không thể làm được gì, ít nhất là tạm thời.
Nhưng đi một bước tính một bước vậy.
Milo có thể đoán được, việc hắn từ thế giới tỉnh thức rơi xuống mộng cảnh rất có thể không phải là ngẫu nhiên, hơn nữa còn rơi xuống chính xác cái nơi mụ phù thủy đỏ đã từng đến, thì lại càng không thể nào là trùng hợp.
Có lẽ là định mệnh, có lẽ là dụng ý đặc biệt của chủ nhân Hỗn Độn kia.
Tóm lại, Milo không thể bỏ qua cơ hội này, chính hắn cho rằng đây là một cơ hội.
...
Freya cũng không hỏi thêm.
Nàng chỉ chọn cách gật đầu, bằng giọng điệu ít khi nghe thấy mà nói một câu:
"Mỗi người đều có sứ mệnh gánh trên vai."
"Ừm." Milo đáp gọn.
"Gì cơ?" Freya có chút khó hiểu trước tiếng "ừm" của Milo.
"Chẳng phải đó là từ ngữ khí ngươi thích nhất sao?" Milo nói.
"Đúng á."
Freya lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Sau đó lại nói một lần nữa:
"Vậy... mỗi người đều có sứ mệnh gánh trên vai ừm!"
...
...
Đã xác định được tấm vé cơm miễn phí kiêm vệ sĩ này, Milo tất nhiên cũng cần tìm hiểu thêm chút tình hình cụ thể trên vùng cao nguyên lạnh băng nghìn dặm này.
Freya kể hết những gì mình đã tìm hiểu trước đó cho Milo.
Bao gồm cả phái Tế Tự cổ xưa từng có địa vị tối cao ở đây, và những chủng tộc từng chịu sự thống trị của họ.
Trong đó có cả loài vượn lạnh mà Milo khá quen thuộc, loài người mọc đuôi và chân, giọng nói the thé kia, giờ đây tại các bến cảng trong mộng cảnh đều có thể thấy bóng dáng chúng, dựa vào buôn bán nô lệ, đá mã não và hồng bảo thạch để phát triển.
Nhưng Freya tiết lộ rằng, quần thể Tế Tự sớm đã bị thế lực của Thần Điện quét sạch, thứ còn sót lại chính là Thích Khóc Quỷ đang bị phong ấn trên đỉnh núi.
Và với tư cách là dân của Tế Tự khi xưa, loài vượn lạnh giờ đã trở thành nô lệ cho một chủng tộc thượng cấp độc lập khác tên là "Nguyệt Thú", toàn bộ các hoạt động thương mại trên biển của chúng đều là để phục vụ Nguyệt Thú, không may còn có thể bị coi là lương thực để ăn tươi.
Nói tóm lại, lạnh nguyên là một vùng đất khô cằn hoang vu với núi non trùng điệp.
Sự phân bố các thế lực thống trị ở đây không hề phức tạp, thậm chí có thể nói là tiêu điều, đơn điệu, số lượng các loài sinh vật có thể thấy được ngoài tự nhiên cũng cực kỳ thưa thớt.
Nhưng bù lại, di tích của Tế Tự rất dễ tìm.
Nửa đoạn trên dãy núi trọc lốc, nơi duy nhất có thể thấy khối đá khổng lồ chồng chất lên nhau tạo thành gò nổi lên, đó chính là di chỉ của vương triều Tế Tự đã diệt vong.
...
Đó là điểm dừng chân đầu tiên của Milo và Freya.
Nhưng giật mãi rồi, dường như cũng không có bất kỳ manh mối nào về bài thơ "Tinh Chi Thú" kia.
Tại sao một quyển sách điển tịch thơ ca không hoàn chỉnh lại đột nhiên xuất hiện ở vùng lạnh nguyên, mà còn được nhiều người biết đến như vậy.
"Ngươi có thấy chuyện này nghe rất kỳ quặc không?" Milo hỏi Freya.
Freya gật đầu.
Một lát sau mới hỏi lại:
"Kỳ quặc là ý gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận