Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 374: Dã thú (length: 12910)

Chủ nghĩa chiết trung đã hoàn hảo kết hợp giữa sự lãng mạn cổ điển và màu sắc văn học hiện thực mới mẻ.
Rick là kiểu người yêu thích phong cách trung thực này.
Tòa kiến trúc này, bên trong sở hữu tất cả trang trí đều khiến hắn mê muội.
Nhưng giờ phút này hắn căn bản không rảnh đi thưởng thức những... tác phẩm nghệ thuật dùng tiền tài chồng chất đi ra này, bởi vì tại gần 2000 cái vị trí vây quanh sân khấu, đang có nhiều tiếng đàn dương cầm du dương uyển chuyển theo cầu thang leo lên những... hành lang bao quanh đại sảnh, những phím đàn đánh vào phát ra âm thanh ngắt quãng, giống như tiếng bước chân, khiến Rick cảm giác có người đang giẫm những bước chân không quy luật mà đến gần mình, hơn nữa tùy thời cũng có thể từ phía sau những bức màn nặng trịch dày mấy chục mét kia hiện ra hình dáng...
Rick trở nên vô cùng yên tĩnh, hắn nhanh bước chân hơn, trong hành lang di chuyển nhanh về phía vị trí đối diện sân khấu, cố gắng dùng cách này để đạt được tầm nhìn tương ứng với sân khấu, muốn xem rõ tiếng đàn dương cầm rốt cuộc xuất phát từ ai.
Nhưng mưa ngoài trời khiến ánh sáng mặt trời vốn nên xuyên qua mái vòm kính trở nên cực kỳ yếu ớt, không chịu nổi, trong phòng chỉ có những chiếc đèn dầu treo lẻ tẻ ở hành lang và trước cửa ra vào, ánh sáng căn bản không đủ để chiếu sáng nổi cả tòa nhà hát tráng lệ này, phía dưới khu vực khán giả giống như vực sâu, một mảnh hỗn độn đen kịt.
Mà cho dù Rick đã đi đến hành lang phía trước sân khấu, hắn cũng không thể nhìn rõ bối cảnh tối đen trên sân khấu có gì, hắn chỉ có thể lờ mờ thấy được một vài hình dáng vật thể di động trong bóng đêm, thậm chí không thể phân biệt được đó có phải là người hay không...
Tiếng đàn dương cầm từ đầu đến cuối không hề dừng lại.
Điều khiến Rick cảm thấy quỷ dị nhất là, giai điệu, nhịp điệu của tiếng đàn nghe rất quen tai.
Đúng là giai điệu, nhịp điệu trong bản nhạc nền màn thứ ba của vở 《Mộng du nữ》.
Cái cảm giác ngắt quãng dần trầm trọng của âm luật trong căn phòng trống trải này có vẻ hơi đơn điệu, nhưng cảm xúc lại vô cùng dồi dào, trong đầu Rick thậm chí đã hiện ra hình ảnh đêm qua trên sân khấu.
...
Trong lúc Rick đang nhìn về hướng sân khấu đen tối, suy nghĩ xuất thần.
Hắn không tự chủ được cất tiếng hỏi một câu như vậy:
"Điều gì đã khiến Amina đau buồn đến tận cùng... Vị hôn phu lạnh lùng và dứt khoát sao..."
"Có lẽ là vậy, không ai biết nàng đã gặp những gì trong giấc mộng..."
"Tại sao nàng lại hốt hoảng chạy bừa vào phòng khách lạ lúc đêm khuya."
...
Những lời này được thốt ra từ miệng Rick, nhưng không phải là ý muốn của hắn.
Hiệu quả của thuật pháp vẫn đang tiếp diễn.
Nhưng giọng điệu của những lời đó, hoàn toàn không phải của Marty.
Nó giống như một hồn ma dây dưa không rõ, không ngừng đeo bám Rick thảo luận về tình tiết trong vở ca kịch hắn chưa xem hết kia.
Rick đứng im bên bệ cửa sổ hành lang, đầu óc hắn lại một lần nữa rơi vào hỗn loạn.
...
Lúc này, tiếng đàn dương cầm văng vẳng trong nhà hát im bặt.
Ngay sau đó, trên sân khấu truyền đến những động tĩnh lén lút, tựa như có thứ gì đó đang nhúc nhích trong bóng đêm.
Những động tĩnh đó vừa có cảm giác sền sệt lại vừa có cảm giác bị xé rách, nhưng chỉ dựa vào âm thanh, không ai có thể hình dung ra hình ảnh ẩn sau bóng tối.
"Không ai biết, cũng không ai nghĩ tới, nàng đã gặp những gì trong mộng cảnh..."
Rick lại lên tiếng.
Lần này, hắn dường như đã nhập vào góc nhìn của Amina, hắn thấy mình bị dã thú đuổi bắt trong mộng cảnh, răng nanh hung tợn, móng vuốt sắc bén, như muốn xé tan cả màn đêm.
...
"Cũng có thể, chuyện gả cho vị hôn phu chưa bao giờ là ý nguyện chủ quan của Amina, nàng chưa bao giờ tán thành toàn bộ sự sắp đặt này."
"Trong mộng cảnh cũng không có dã thú đuổi theo nàng, ép buộc nàng phải chạy trốn, mà là sự tàn khốc của thực tại."
...
"Cũng có thể, chính nàng, đang khao khát trở thành dã thú."
"Nàng từng cầu nguyện thần linh, hy vọng có được sức mạnh đối kháng sự thật, nàng cần móng vuốt sắc bén, cần răng nanh."
"Trong mộng cảnh, nàng có thể thỏa thích giải phóng tiếng lòng thật sự của mình, không cần quan tâm đến lễ tiết, quy tắc, thậm chí là trật tự."
...
Đôi mắt Rick bắt đầu trở nên đục ngầu.
Trong mắt hắn ánh lên thứ ánh sáng xanh lục quỷ dị, vẻ mặt từ ngưng trọng dần chuyển sang mê mang và ngơ ngác, như thể có thứ gì đó không thể lý giải được bày ra trước mặt hắn.
Hắn há miệng, hàm trên dưới liên tục khép mở.
Dưới sự thôi thúc của hiệu quả thuật pháp, hắn nói một cách vô thức:
"Những người có tỷ lệ đồng bộ với Cựu Thần tương đối cao trong mộng cảnh, sẽ biến thành dã thú."
...
Cùng lúc đó, trong bóng tối như vực sâu trên sân khấu, một hình dáng sinh vật vặn vẹo, hung tợn chậm rãi hiện ra.
Và thứ lộ diện đầu tiên dưới ánh đèn dầu là khuôn mặt dã thú lồi ra, bị lồng sắt kim loại rỉ sét bao phủ, miệng và mũi của nó chìa ra khỏi lồng, những dấu rỉ trên lồng sắt loang lổ những sợi xích, kết cấu kim loại đã hoàn toàn vặn vẹo, cái đầu chui ra từ khe hở của lồng sắt trông giống như đầu chó sói, lại giống đầu ngựa, vì ngay chính giữa miệng nó là một hàm răng giống như răng cửa trên và dưới của người, nhưng trông hung tợn và đáng sợ hơn nhiều.
Ngoài ra còn một cặp đồng tử đẫm máu, xuyên qua khe hở của lồng sắt kim loại, đang nhìn chằm chằm vào Rick ở hành lang phía trên, cách xa khán phòng.
Phía sau lồng sắt kim loại kéo theo những sợi xích dài, đã bị đứt gãy.
Cùng với thân hình khổng lồ của nó di chuyển xuống cầu thang, dây xích va vào bậc thang tạo ra tiếng vang lanh canh...
"Keng... Keng..."
Tiếng động chói tai, nhức óc ấy khiến Rick đang ở hành lang trên đột ngột tỉnh táo lại!
Trong khoảnh khắc đó, suy nghĩ của hắn như thể bị cưỡng ép kéo về từ vũng bùn, mang theo cảm giác đau đớn xé rách khó tả.
Và tất cả những điều này chỉ là vì âm thanh dây xích va vào bậc thang.
Âm thanh đó Rick quá quen thuộc.
Kể từ khoảnh khắc Milo sử dụng nghi thức thuật pháp lên hắn, âm thanh leng keng của khóa sắt vẫn văng vẳng trong đầu Rick, chưa từng biến mất một khắc.
...
Và khi hắn tỉnh táo lại trong nháy mắt, trên sân khấu tối đen một mảnh kia chỉ còn lại hình dáng của chiếc đàn dương cầm.
Ánh sáng yếu ớt bên ngoài xuyên qua mái vòm kính, chiếu nghiêng xuống một khu vực bên hông khán phòng, mắt Rick liếc qua bắt được hình ảnh một bóng người khổng lồ lướt qua ngay lúc đó.
Khi hắn tập trung ánh mắt vào khu vực đó, thì phía dưới khán phòng lại không có động tĩnh gì.
Một giây sau, toàn thân tóc gáy Rick dựng đứng.
Vì lần này tiếng xiềng xích lanh canh không còn phát ra từ phía dưới khán phòng nữa.
Mà là từ cuối hành lang nơi hắn đang đứng...
Ở cuối hành lang chỉ có một ngọn đèn dầu sắp cạn treo làm nguồn sáng, một cái bóng dài đang chậm rãi tiến đến phía này.
Độ cao ngọn đèn dầu được treo vào khoảng hai mét trên tường.
Mà bóng dáng sinh vật đó lại phản chiếu trên trần hành lang.
Trong tầm nhìn của Rick, hắn chỉ có thể nhìn thấy một mảng bóng đen lớn ở cuối hành lang đang loạng choạng tiến về phía mình, cùng với âm thanh dây xích lê trên mặt đất.
...
"Ôi trời... Chết tiệt."
Rick quay đầu chạy như điên.
Cuối hành lang, sinh vật khổng lồ bò bằng bốn chi với chiếc lồng kim loại trên đầu, miệng phát ra tiếng gầm gừ nặng nề.
Nó đã hoàn toàn nhắm vào Rick.
...
"Cái này không đúng mà, những lời vừa nghe được không thể nào là một con quái vật nói ra được."
Rick dùng tốc độ nhanh nhất chạy thục mạng trong hành lang.
Những hành lang này nối thông với nhau, hơn nữa xếp chồng nhiều tầng, khi diễn kịch thì đây là khu vực khán giả cao cấp.
Chỉ có điều hôm nay trò hay không diễn trên sân khấu, mà là xuất hiện ở khu khán giả...
Tuy rằng sau mông có một sinh vật hình thù quái dị và đáng sợ đang đuổi theo, nhưng cảm xúc và suy nghĩ của Rick vẫn còn tương đối tỉnh táo, ít nhất là không có hoảng hốt chạy bừa.
Hắn biết trong nhà hát có nhiều cửa phòng đã bị khóa chết, nên đường chạy trốn của hắn về cơ bản đều hướng đến không gian rộng mở, không thể nào sa vào ngõ cụt.
...
Cứ như vậy, một cuộc rượt đuổi giữa người và dã thú, trong hiệu ứng ánh sáng chập chờn nửa sáng nửa tối lặng lẽ diễn ra.
Tốc độ của Rick nhanh đến mức phi thường.
Theo hắn không ngừng điều động cơ năng thân thể, tim đập nhanh chóng tăng lên, những hình thái bên ngoài của thân thể hắn vốn không khác gì người bình thường cũng đang dần dần biến mất, ví dụ như xương mặt hắn bắt đầu phình ra, hai chân dài ra, còn con ngươi kinh điển cũng rớt ra khỏi hốc mắt, mà Rick đối phó bằng cách vừa chạy vừa mạnh chân đá con ngươi một cước, sau đó đuổi theo con mắt màu lục kia, bắt nó nhét lại vào hốc mắt.
Cảnh tượng đã đủ quái dị.
Mà không biết từ lúc nào, trên sân khấu lại vang lên tiếng đàn dương cầm.
Hơn nữa lần này không còn là giai điệu bi thương ngắt quãng trong giấc mộng du của người phụ nữ, mà là đổi thành giai điệu tương đối nhẹ nhàng, sinh động, mỗi một phím đàn bị gõ vào phát ra những nốt nhạc nhảy nhót dường như cũng cùng cuộc đuổi bắt giữa Rick và con thú hoang phối hợp một cách hoàn mỹ, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Tốc độ của Rick càng lúc càng nhanh.
Tiềm năng của hắn đã được kích phát đến mức tối đa, thân là tay sai Hoạt thi của Glaki bản thân đã có sức mạnh thể chất vượt xa người thường, mà hơn một năm nay Rick đã ăn hết những protein kỳ quái lấy từ tộc Quyến, hậu duệ Tế Tự cùng nhiều loại quái thai, theo lời của phù thủy đỏ thì thằng này nhờ vào phương thức sinh tồn bản thân đã là sự khinh nhờn đối với Cựu Thần, sớm muộn hắn sẽ trở thành một sự tồn tại bị Chư Thần căm hận.
Dần dà, Rick phát hiện hắn có thể đi lại tự nhiên trong nhà hát hình móng ngựa khổng lồ này, con quái vật căn bản không chạm được một sợi lông của hắn, hắn thậm chí có thể dễ dàng nhảy lên đèn treo ở sảnh chính, treo mình giữa không trung hơn mười mét, cũng có thể qua lại giữa các hành lang ở các tầng khác nhau…
Tiếng gầm rú và cảm giác sợ hãi đến từ phía sau con quái vật đều tan thành mây khói theo thời gian.
Rick thậm chí còn có chút thích thú.

Nhưng vào một thời điểm nhất định, tiếng đàn dương cầm lượn lờ trong nhà hát bỗng im bặt.
Và hình ảnh trước mắt Rick cũng đột nhiên trở nên sáng sủa, thậm chí có chút chói mắt.

Hoàn hồn lại hắn phát hiện, mình đang đứng trên mép hành lang.
Còn phía dưới hành lang là khán phòng, trên sân khấu, cầu thang xoắn ốc, gần như mọi vị trí đều có người xem đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
Đúng vậy.
Tất cả những gì xảy ra trước đó, con thú hoang đội lồng sắt, tiếng đàn dương cầm, và trận truy đuổi kinh tâm động phách, đều là ảo ảnh.
Lúc này nhà hát đang diễn buổi biểu diễn đêm.
Nhưng rõ ràng, phần đặc sắc nhất đã do Rick diễn trong hơn 10 phút vừa qua.

Giờ khắc này, Rick mới nhận ra, hắn gặp phải chuyện giống như Amina…
Bạn cần đăng nhập để bình luận