Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 339: Năm thứ hai (length: 9172)

"23 tháng 3 năm 1839."
"Ta nhận chức tại Sở Chấp Pháp phía nam thành Willow vừa tròn một tháng."
"Đây là một Sở Chấp Pháp rất thần kỳ, đồng thời cũng rất làm người khác cảm thấy hoang mang."
"Hầu hết vị trí công tác của tổ trinh thám trong văn phòng đều phủ đầy bụi, ngày thường cũng rất ít người trông nom, nhưng cứ đến đêm khuya thanh vắng, nơi đó luôn phát ra những tiếng động kỳ quái."
"Tầng hầm ngầm nhà xác bên trong thường xuyên vọng lại những giai điệu, nhịp điệu cổ điển cũ kỹ, thỉnh thoảng lại bay ra mùi thịt nướng."
"Người lãnh đạo trực tiếp của ta, là nữ nhân đẹp trai nhất trong tất cả những người ta từng gặp, sau khi nhậm chức một tháng, ta đã liên tục 20 đêm mơ xuân, nhân vật chính trong mơ đều là nàng, nhưng nàng nuôi một con mèo đen rất hung dữ, nó rất không gần người, ta bị nó cào nhiều lần, dù là trong thực tại hay là trong mơ."
"Một tháng trôi qua, ta vẫn chưa thể phục hồi tinh thần từ sự vui sướng thông qua cuộc kiểm tra chấp pháp, cho dù những phiên trực hàng ngày nhàm chán đã dội cho ta vô số gáo nước lạnh, nhưng vẫn chưa đủ để khiến ta tỉnh táo lại, nhịp điệu cuộc sống này có chút khác với cuộc đời chấp pháp quan mà ta tưởng tượng, nhưng ta rất thích nó, chỉ là các đồng nghiệp của ta có vẻ như không sẵn lòng với loại nhiệt tình này."
"Ta là thành viên duy nhất mới được bổ sung vào tổ trinh thám Sở Chấp Pháp phía nam trong gần một năm, nhưng cấp trên của ta, em trai của Emma, dường như luôn có chuyện bận rộn, sau khi ta nhậm chức, hắn sẽ ném ta cho các tổ bên cạnh, rồi sau đó mặc kệ ta."
"Mọi người đều nói tính tình của hắn trở nên tệ hơn so với trước kia, nguyên nhân là vì đã thăng quan, nên không còn hòa đồng với các đồng nghiệp như trước, nhưng ta cảm thấy hắn chẳng thay đổi gì, nói ra thì hơi khôi hài, hắn rõ ràng là cấp trên của ta, nhưng phần lớn cảnh gặp mặt của chúng ta lại là lúc ta ăn chực ở nhà hắn, hắn vẫn khốn nạn như trước, hồi đầu tuần năm ta đến phòng làm việc của tổ trinh thám làm mất tư liệu, không hiểu sao bị cánh cửa kẹp trúng đầu, hắn dùng chuyện này cười nhạo ta ba ngày, còn đặt cho cái cửa đó một cái tên, gọi là Cánh Cửa Vui Vẻ Louis 16, ở đây nhiều người như vậy, chỉ có hắn cười vui vẻ, vì mọi người không biết Louis 16 là ai."
"Phụ thân vẫn đang chờ ta hồi tâm chuyển ý, ông cho rằng ta sẽ sớm chán ghét cuộc sống chấp pháp quan tầng dưới này, còn chuẩn bị vị trí cho ta, nói ta bất cứ lúc nào cũng có thể từ chức trở về giúp gia tộc quản lý việc kinh doanh, nhưng điều đó không thể, đây là kết quả mà ta đã cố gắng có được, không có lý do gì để từ bỏ."
"Nhưng phải thừa nhận, ta rất không thích cái đám đồng nghiệp đặt cho ta mấy cái biệt danh kia, người bị bắt nạt nhất trước đây ở Sở Chấp Pháp là Butch, giờ thì giống như ta thế vai Butch làm nhân vật xấu, chỉ vì ngày đầu nhận việc không có ghế ngồi, bọn họ cứ gọi ta là không có ghế, ta không hiểu lắm cái ẩn ý này, ta cảm thấy một chút cũng không ẩn ý, giống như trò cười Louis 16 kia."
"Chấp pháp quan Rebecca nói với ta, rất khó để người khác chấp nhận một người đến từ tầng lớp quý tộc ở Sở Chấp Pháp, ta đại khái hiểu ý nàng, mọi người giễu cợt ta không phải vì ta thật sự buồn cười hay thế nào, mà là vì ở trong đội ngũ này, ta là một kẻ dị biệt."
"Nhưng thì sao chứ, ta không phải đi cửa sau mà vào, mẹ kiếp."
"Phụ thân luôn nói quý tộc và chấp pháp quan là hai nhóm người không liên quan, nhưng ta không thấy có vấn đề gì cả."
"Nhưng có một câu ông ấy nói đúng, Milo là một người rất giỏi, khiến ta muốn theo hắn học hỏi cho tốt."
"Hắn thực sự rất giỏi, ta không nghĩ ra từ nào phù hợp hơn để hình dung rồi, hắn nhậm chức trước ta một năm, thậm chí chưa tới một năm, nhưng hắn dường như trời sinh đã có thể đảm nhận công việc này, những vụ án khó nhằn mà chúng ta đau đầu mãi khi chuyển đến tay hắn, thì ngày hôm sau hắn đã phá được án, còn những loại nghi phạm mặt dày mày dạn không sợ nước sôi kia, hắn luôn có thể trong chưa đến nửa giờ khiến cho những kẻ đó khóc lóc thảm thiết khai hết tất cả, ta cảm thấy điều đó rất thần kỳ, đáng ghét là hắn chưa bao giờ chia sẻ bí quyết với ta."
"Trước đây hắn còn tìm đến những điển tịch cổ quái quý hiếm, nhờ ta giúp giải mã phiên dịch, nhưng không biết từ khi nào, hắn chẳng còn nhờ ta giúp nữa."
"Gã này bây giờ càng ngày càng gan dạ rồi, thậm chí còn không sợ ta đi mách với Emma."
"Điều không thể tin được nhất là, bây giờ Emma dường như càng ngày càng thiên vị hắn, hai chị em này không biết từ lúc nào bắt đầu mặc chung một quần rồi, đáng ghét ah."
"Ai... Đầu đau quá, cửa ban công của tổ trinh thám như đang cố ý gây khó dễ cho ta vậy, rõ ràng trong văn phòng không một bóng người, nhưng nó cứ vô cớ đóng sầm lại, ta sẽ không bao giờ thò đầu vào nhìn trộm nữa."
"Nhưng mà không lỗ, ta đã phá và bắt một vụ án trong thời gian thực tập, mặc dù chỉ là giúp bà cụ tìm lại con mèo con đã mất, nhưng ta cảm thấy rất vui, hì hì."
"@# $%... $#@ "
...
Trên đây là nhật ký cá nhân của chấp pháp quan tân nhậm Enid · Kent.
Hàng ngày nàng có thể lải nhải một đống những câu chữ vụn vặt, bởi vì ngoài những cuộc tuần tra hàng ngày ra, phần lớn thời gian của nàng đều trôi qua tại vị trí công tác của Sở Chấp Pháp, ngoài việc viết nhật ký, nàng không thể nghĩ ra còn có chuyện gì thú vị hơn.
Enid cũng muốn giống như mọi người vô sự chửi mắng Butch một chút, nhưng nàng không dám, bởi vì ở đại sảnh khu làm việc, vị trí của nàng thực tế còn thấp hơn Butch một bậc.
Không phải nàng không muốn hòa nhập với tập thể này, chỉ là mọi người xung quanh đều đang cố gắng tránh mặt nàng.
Enid bắt đầu cảm thấy có chút chán nản, nhưng chỉ là một chút thôi, nàng có năng lực tự điều chỉnh rất tốt, đây là bản lĩnh học được từ Emma.
. . .
Cửa ban công của tổ trinh thám trên lầu vẫn đóng chặt.
Hôm nay Milo vẫn chưa xuất hiện.
Enid ngậm bút máy, nhìn vào phần bảng đăng ký vũ khí cần thay Milo ký bổ sung trên bàn làm việc của mình, thở dài.
...
. . .
Còn tổ trưởng chấp pháp quan Milo, mãi đến giữa trưa hắn mới loạng choạng bước ra khỏi phòng Grasso.
Hơn nửa năm thời gian không hề lưu lại bất kỳ dấu vết rõ ràng nào trên mặt Milo, hắn vẫn là dáng vẻ cũ.
Khác biệt chỉ là, các vụ án hắn chịu trách nhiệm giải quyết bây giờ có chút đặc thù hơn so với trước đây.
Chẳng hạn như vào đêm khuya hôm qua đã dùng phương pháp hòa đàm để giải quyết một vụ cướp ở nghĩa địa ngoại ô.
Không lâu trước, một đám thi thực quỷ đã xuất hiện tại vùng hoang dã gần thành Willow, những kẻ này rõ ràng đang thu thập những "nguyên liệu nấu ăn" mới lạ ở các nghĩa trang vùng núi, ngay cả trong đêm Vong Linh Tiết, chúng cũng không ngừng các hoạt động "mua sắm" nghĩa trang tập thể.
Loại hành vi đào mả này tự nhiên gây nên sự hoảng loạn và bất an của cư dân thành phố.
Milo đã mất một đêm, gặp được tộc trưởng của thi thực quỷ, cuối cùng dưới sự "khuyên bảo tận tình" của hắn, đám thi thực quỷ đã đồng ý hợp lý giảm bớt hành vi tìm kiếm thức ăn của bộ tộc.
. . .
Mãi đến quá nửa đêm, Milo mới trở lại nội thành.
Sau đó, vẫn như thường lệ, qua đêm ở căn hộ của Grasso.
...
"Đã giữa trưa rồi sao, đến giờ ăn trưa rồi à."
Milo vén rèm cửa phòng khách lên, thấy ánh nắng trưa đã tràn ngập khắp con đường bên ngoài.
Trong phòng, Grasso mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, đầu tóc rối bù tựa vào khung cửa, một tay ôm eo, nhìn Milo bằng ánh mắt oán hờn:
"Ta không hiểu, vì sao lần nào cũng là ta ở trên, ngươi không thể chủ động một lần sao? Cơ bụng của ta sắp thành cơ sáu múi rồi."
Milo vừa thắt cà vạt, vừa nghiêm trang đáp:
"Góc vuông nha, góc vuông hiểu không, nhỏ hơn chín mươi độ sẽ gây ra phiền phức, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi."
Thậm chí hắn còn dùng hai tay vẽ một hình vuông.
"Đôi khi ta nghi ngờ, có phải ngươi vẫn chưa tỉnh mộng dẫn không, nếu không sao ta có thể tin vào mấy chuyện ma quái của ngươi được chứ." Grasso liếc mắt.
"Đâu phải chuyện ma quái, góc nhỏ hơn chín mươi độ đã từng giết chết cả ngoại thần, ngươi thấy mình có mạnh hơn ngoại thần không?" Milo mặc áo khoác vào.
Grasso giơ ngón giữa về phía hắn:
"Lần sau cứ để ngoại thần làm ấm chăn cho ngươi, đừng đến tìm ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận