Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 376: Chết rồi tựu là chết rồi (length: 11095)

Bình thường mà nói, người đã quen với lũ đầu trâu mặt ngựa như bọn Milo hiện tại rất khó mà cảm thấy kinh ngạc, bởi vì có vài tình huống khiến hắn thấy quá đỗi bất ngờ.
Dù sao trong đầu hắn vẫn còn phủ bụi ký ức về Glaki, những thứ đó mới thực sự là tồn tại quỷ dị.
Nhưng cái thứ vừa như bùn nhão dưới bánh xe nghiền ra một vệt máu từ giữa đám đông kia, đó là Marshall à.
Một con mèo đen nhỏ nhìn chưa đến một kg.
Đương nhiên, Milo vẫn luôn biết con tiểu quỷ tựa ảo mộng này có sức mạnh phi thường.
Nhưng hắn không biết nó có thể nói tiếng người.
Hơn nữa giọng nói của nó hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ nhỏ bé, mà là giọng của một người đàn ông trung niên, thậm chí còn khàn khàn có chút tiếng thuốc lá, tuy phát âm rõ ràng, ít nhất chuẩn hơn rất nhiều so với khi Milo vừa mới làm quen ngôn ngữ thế giới này.
...
Sau khi nghiền nát bảy tám con dã thú, Marshall bình tĩnh ngồi trên xác một con dã thú, dùng ánh mắt lười biếng rất người liếc Milo.
Rồi nó giơ một cái móng vuốt vẫy giữa không trung, ý bảo Milo đừng lãng phí thời gian mà đưa chuông tháp Daisy đi, lại nói:
"Nhanh lên, nhanh lên."
Không hiểu vì sao, con mèo đen nhỏ ngồi đó mà lại tỏa ra một cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ, lũ dã thú thân hình to lớn hơn nó không biết bao nhiêu lần không một con dám tới gần.
Milo cầm xà beng trong tay, nhìn Marshall một hồi lâu.
Hắn vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện con mèo Kitty đáng yêu như vậy mà lại có giọng của một ông chú trung niên, chủ yếu là có cảm giác kiểu gấu Teddy vậy, giờ nghe giọng nói kia Milo chỉ muốn đến đưa nó điếu thuốc.
Bất quá, Marshall chỉnh tề và ưu nhã lại nhắc nhở Milo:
"Ngươi nghĩ xem tại sao nó lại sắp đặt nhiều dã thú ở cầu để chặn ngươi?"
Milo bỗng chốc rùng mình:
"Ngươi nói đúng."
Hắn vẩy mạnh chiếc xà beng dính máu đen trong mưa cho sạch, sau đó đi theo con đường Marshall mở ra giữa đám dã thú, phóng thẳng về phía nhà thờ.
Một con mèo mà còn nghĩ thông được đạo lý, đương nhiên Milo càng hiểu.
Xem ra, vụ mất tích và biến dị của thị trấn nhỏ Cách Luân, tên Khai Thang Thủ, và cái gọi là bóng tối ẩn chứa ác ý trong miệng Giáo Hội, toàn bộ sự việc có thể liên kết với nhau rồi, vì lúc này lũ dã thú đang cản đường Milo đi cứu Daisy, mà kẻ chỉ thị, điều khiển lũ dã thú này đương nhiên chỉ có thể là bóng tối.
...
Phía sau cầu, tiếng kêu khàn khàn của dã thú và tiếng gió rít vẫn vang lên không ngớt.
Sau khi chứng kiến sức tàn phá của Marshall, Milo đã hoàn toàn yên tâm, chỉ cần nhìn cơn gió cuồng nghiền nát trên cầu kia thôi, Milo cũng không dám chắc có thể dùng thân mình mà chống đỡ, huống chi là lũ dã thú kia.
...
Quảng trường được phủ một lớp màn mưa dày đặc, không một bóng người.
Đây mới là cảnh tượng nên có bên ngoài hầm vào một ngày mưa bão, việc một đám người qua lại trên cầu trong mưa lớn mới là không bình thường, chỉ là lúc đó toàn bộ sự chú ý của Milo đều dồn vào sinh vật khổng lồ dưới mặt biển nên không nhận ra điều này.
"Đông ~~~~ "
Màn mưa bao trùm vòm trời, tiếng chuông du dương vọng tới từ hướng tháp chuông.
Milo không biết gì về giáo lý Hoàng Kim Luật, nhưng hắn biết rằng khi một bóng đen đã đến thăm cầu nhà thờ thì tháp chuông cũng đã vang lên một âm thanh tương tự.
Có lẽ đối với các tín đồ thì tiếng chuông này là cổ kính và trang nghiêm, nhưng dưới góc độ của Milo thì mỗi lần nó va chạm sinh ra âm thanh đều khiến da đầu hắn tê dại.
Tiếng chuông này vừa là cảnh báo, vừa là ý chí cự tuyệt.
Nhà thờ gặp chuyện rồi.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Milo.
Hắn lập tức nhanh chân hơn, chạy vội trong mưa hướng phía tháp chuông.
Ngay lúc đó, phía bên trái của Milo, trong mưa cũng có một bóng người đang chạy nhanh về hướng ngược lại.
Người đó cũng mặc áo khoác dài màu đen, đội mũ, khi chạy thì một tay vịn vào bao súng bên hông, tư thế giống hệt Milo...
Hướng hành động của hắn ngược với Milo, và song song, hai bên cách nhau khoảng 4-5 mét.
Khi Milo để ý thấy có người đang đến gần trong mưa, thì hắn cũng đã mở chốt bao súng rồi.
Nhưng điều khiến hắn kinh hoàng và cảm thấy rùng mình nhất, là trong khoảnh khắc cả hai thoáng nhìn nhau, Milo thấy được diện mạo người Hắc y xa lạ kia.
Đó là một gương mặt góc cạnh rõ ràng, có đôi mắt sâu thẳm và trong veo.
Và gương mặt này chỉ khi Milo soi gương mới thấy được.
Đúng vậy, cái thứ đang chạy theo hướng ngược lại cách mình bốn mét kia... bộ dáng của nó y hệt Milo.
Quần áo, trang sức, hình dạng, ngay cả biểu cảm, cử chỉ tay chân đều không khác chút nào.
...
Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Milo thậm chí thấy trong mắt đối phương có một tia sợ hãi, và sự sợ hãi đó cũng xuất hiện trên gương mặt hắn.
Vèo!
Rắc!
Phanh! ! !
Vào khoảnh khắc hai người sắp tách nhau ra, cả hai cùng làm một loạt hành động nhanh gọn và chính xác giống nhau như trong gương.
Quay người, rút súng, mở khóa an toàn, kéo búa, và bóp cò.
Viên đạn cùng lúc phóng ra khỏi nòng súng, thậm chí ngay cả đường đạn xé gió trong mưa cũng trùng hợp một cách kỳ lạ.
Nhưng điểm rơi của đạn lại không hoàn toàn giống nhau.
Đạn của đối phương sượt qua mép áo Milo, rạch ra một đường tơ máu trong mưa.
Còn đạn của Milo thì ghim chắc vào lồng ngực đối phương!
Cả hai đều đang chạy lao về phía trước đột nhiên quay người nổ súng, sau khi trúng đạn thì đều bị quán tính kéo lê ra sau, phải lộn một vòng mới miễn cưỡng giữ thăng bằng được.
Milo không quan tâm đến vết thương trên người.
Vết thương ngoài da như thế này, không có gì bất ngờ thì sau 10 phút sẽ hoàn toàn lành lại.
Sau khi đứng vững, hắn lập tức nhả ba viên đạn về phía đối phương đã bỏ chạy, nhưng nghe tiếng thì dường như không trúng ai.
"Cái thứ quỷ quái gì vậy..."
Hắn gỡ chiếc mũ đang cản tầm nhìn ra.
Mưa vẫn rơi như trút nước xuống quảng trường, từng mảng lớn như không cần tiền.
Điều khiến Milo thấy kỳ dị là cái gã trông y hệt mình kia lại chạy trốn sau một loạt súng trao đổi.
Nói thật, nó không chạy thì tốt hơn.
Nếu có thể chọn, Milo thà rằng sự thật là hắn thấy bóng mình trong mưa, còn hơn là một sinh vật giống hệt mình và biết chạy trốn sau khi bị thương.
Thế còn đáng sợ hơn nhiều.
Và dưới sự thúc giục của ý thức nguy hiểm mãnh liệt, Milo đã hành động ngay, phải đuổi theo!
Hắn phải làm rõ chuyện gì đang xảy ra, nếu không nửa đời sau có khi không thể nào ngủ ngon được.
Chính xác hơn thì, trong lòng hắn đang trào lên một ý muốn giết người mãnh liệt, phần xúc động này nhắm vào cái kẻ vừa thoáng qua, người có gương mặt giống mình kia…
Milo chưa từng kiên quyết muốn giết một ai như lúc này.

Thực tế chứng minh, bóng tối luôn nghĩ ra cách làm suy yếu giá trị tinh thần của con người, cho dù là đối với Milo - một người thuộc Linh Thị, dù có bao nhiêu kinh nghiệm phong phú đi nữa thì cuối cùng cũng không thể tránh được việc da đầu tê rần.
Bởi vì những thứ không xuất hiện mới là thứ đáng sợ nhất.

Milo đuổi theo với tốc độ cực nhanh.
Nhưng sau khi băng qua một mảng mưa, hắn đã không thấy cái kẻ mang gương mặt mình nữa.
Nhưng bước chân của hắn lại đột ngột dừng lại.
Bởi vì người hắn thấy lần này là người tuyệt đối không thể nào xuất hiện trong thế giới thực tại.
...
"Không đúng... Ngươi đã chết rồi..."
Milo lập tức chĩa súng về phía bóng hình gầy gò đang ngồi xổm trong mưa.
Nhưng hắn đã lưỡng lự rất lâu, không thể bóp cò được.
...
Đó là một cô gái, một cô gái trạc tuổi Daisy.
Nàng tồn tại trong một phần ký ức mà Milo không muốn nhớ lại.
Khi đó Milo vừa mới bị sóng biển đưa đến thế giới này.
Bờ biển, làng chài, cái vạc lớn, ôn dịch, hiến tế...
Đó là lần đầu tiên Milo chính thức ở khoảng cách gần đối mặt với cái chết, tuyệt vọng chờ đợi nguyên tố tiếp xúc. Hắn tận mắt nhìn thấy cô gái trước mặt mình bị chính cha ruột ghìm chết tươi, lấy danh nghĩa hiến tế cho thần minh.
Tại ngôi làng nồng nặc mùi hôi thối kia, hai con ngươi trong trẻo của cô gái, dưới cái nhìn chằm chằm của Milo, dần mất đi ánh sáng và màu sắc, dần bị những tơ máu dữ tợn chiếm cứ, cuối cùng từ hốc mắt chậm rãi lồi ra, đến khi hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Và lúc này, cô gái bị phủ bụi trong ký ức của Milo, người từng được dùng cho nghi thức hiến tế, vẫn còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt hắn.
Nàng ngồi xổm trên nền đá xanh, ánh mắt kinh ngạc nhìn Milo.
Cũng giống như trước đây, trong mắt nàng không có sợ hãi, cũng không có tuyệt vọng, mà chỉ lộ ra vẻ thành kính và hèn mọn.
Đó là thứ ánh mắt khiến Milo cảm thấy khó chịu và buồn nôn nhất.
Nhưng mà, hắn chỉ lâm vào vũng bùn hồi ức trong vài nhịp thở, Milo rất nhanh đã kéo suy nghĩ của mình ra khỏi sự hoảng hốt.
Thay vào đó là sự giận dữ tột cùng.
. . .
"Chết là chết rồi."
Milo mở khoá nòng súng chùy trang bị, lạnh lùng nhắm vào hướng đầu cô bé bóp cò...
Bạn cần đăng nhập để bình luận