Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Chương 376: Chết rồi tựu là chết rồi

Chương 376: Chết rồi thì chính là chết rồi
Thông thường mà nói, đã quen nhìn các loại ngưu đầu mã diện, Milo giờ đây rất khó vì một vài tình huống mà cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao trong đầu hắn vẫn còn phủ bụi một phần ký ức thuộc về Glaki, những thứ kia mới thực sự là được coi là tồn tại quỷ bí.
Nhưng vừa mới như xe ủi đất, nghiền ép ra một đường máu giữa bầy thú đông nghịt kia --
Là Marshall.
Con mèo đen nhỏ bé, nhìn qua trọng lượng cơ thể chưa đủ một kg kia.
Đương nhiên, Milo vẫn luôn biết con vật nhỏ tự xưng đến từ ảo mộng cảnh này có lực lượng vô cùng cường đại.
Nhưng hắn cũng không biết nó có thể nói tiếng người.
Hơn nữa giọng nói của thằng nhãi này hoàn toàn không tương xứng với thể trạng mảnh mai, là giọng nam trung niên, thậm chí còn pha chút khàn khàn, bất quá phát âm coi như rõ ràng, tiêu chuẩn, ít nhất so với lúc Milo mới làm quen với ngôn ngữ của thế giới này thì chuẩn hơn nhiều.
. . .
Sau khi nghiền nát bảy, tám con dã thú, Marshall bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên tàn thể của một con dã thú, dùng ánh mắt lười biếng cực kỳ giống người nhìn Milo một cái.
Sau đó, nhấc một móng vuốt lên, vẫy vẫy giữa không trung, ý bảo Milo đừng lãng phí thời gian, mau chóng đưa Daisy đến tháp chuông Ngôi Sao, lại mở miệng nói:
"Nhanh lên, nhanh lên."
Không hiểu vì sao, con mèo đen nhỏ bé này khi ngồi ở đó, thân hình nhỏ nhắn vậy mà phóng xuất ra cảm giác áp bách vô cùng cường đại, những con dã thú có thân hình tráng kiện hơn nó vô số lần, vậy mà trong thời gian ngắn không một con nào dám đến gần.
Milo mang theo xà beng trong tay, nhìn chằm chằm Marshall hồi lâu.
Hắn vẫn không thể tiếp nhận sự thật rằng một con mèo nhỏ bé đáng yêu như vậy mở miệng lại là giọng nói khàn đặc của một lão trung niên, chủ yếu là có một loại cảm giác mãnh liệt như gấu Teddy hiện tại, Milo vừa nghe thấy giọng nói đó liền rất muốn xông lên đưa cho nó điếu thuốc.
Bất quá, Marshall đoan trang, ưu nhã lại mở miệng nhắc nhở Milo:
"Ngươi có nghĩ tại sao nó lại an bài nhiều dã thú chặn ngươi trên cầu lớn như vậy không?"
Milo bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ:
"Nói cũng đúng."
Hắn đem chiếc xà beng dính đầy máu đen vung mạnh hai cái trong màn mưa, vẩy cho sạch sẽ, rồi theo con đường máu mà Marshall đã mở trong bầy thú, phóng thẳng về phía Giáo Hội.
Ngay cả một con mèo cũng có thể nghĩ thông suốt đạo lý này, đương nhiên Milo đã hiểu rõ trong lòng.
Hiện tại xem ra, thị trấn Cách Luân, hóa thú, sự kiện mất tích, Khai Thang Thủ, còn có cái gọi là hắc ám, hắc ám ôm lòng ác ý mà trong miệng Giáo Hội nói đến, tất cả một loạt sự kiện này đều có thể xâu chuỗi lại với nhau. Bởi vì giờ phút này, dã thú đang cản trở Milo đi cứu Daisy, mà kẻ chỉ thị, thao túng những dã thú này tự nhiên chỉ có thể là hắc ám.
. . .
Phía sau, trên đài cầu không ngừng truyền đến tiếng gào khàn khàn của dã thú, cùng với âm thanh hỗn tạp do cuồng phong cuốn động.
Mà sau khi được chứng kiến lực phá hoại của Marshall, Milo đối với nó xem như 100% yên tâm. Chỉ riêng trận cuồng phong nghiền ép lên đài cầu vừa rồi, ngay cả Milo cũng không dám nói mình có thể dựa vào thân thể mà ngạnh kháng, huống chi là lũ dã thú.
. . .
Quảng trường Cầu Phúc bị mưa bụi bao phủ, không một bóng người.
Đây mới là hình ảnh bên ngoài tầng hầm nên có khi trời mưa to, một đám người qua đường mạo hiểm mưa to qua lại trên cầu lớn như vậy, ngược lại không bình thường. Chỉ là lúc ấy, tất cả sự chú ý của Milo đều bị hấp dẫn bởi sinh vật khổng lồ trên mặt biển, nên không ý thức được điểm này.
"Đông ~~~~ "
Màn mưa bao trùm vòm trời, từ phía tháp chuông Ngôi Sao truyền đến tiếng chuông du dương.
Milo không hiểu rõ giáo lý Hoàng Kim Luật, nhưng hắn biết rằng đã từng có một bóng đen đến thăm Giáo Hội cầu lớn, tháp chuông Ngôi Sao cũng vang lên tiếng chuông tương tự.
Có lẽ trong tai các tín đồ, tiếng chuông xa xưa mà trang nghiêm, nhưng ở góc độ của Milo, mỗi một lần va chạm sinh ra sóng âm đều đủ để hù dọa, khiến lông tơ trên da hắn dựng đứng.
Tiếng chuông này là một loại cảnh báo, càng là ý chí cự tuyệt.
Giáo hội xảy ra chuyện.
Một ý niệm như vậy hiện lên trong lòng Milo.
Hắn lập tức tăng nhanh bước chân, chạy nhanh về phía tháp chuông Ngôi Sao trong màn mưa.
Mà ngay trong nháy mắt này, bên trái Milo, trong mưa to cũng có một bóng người ngược hướng đang chạy như điên.
Người nọ cũng mặc áo khoác dài màu đen, đội mũ, khi chạy trốn một tay giữ túi vũ khí bên hông, tư thế hoàn toàn giống Milo. . .
Phương hướng hành động của hắn ngược với Milo, hơn nữa lại song song, khoảng cách đường thẳng giữa hai người chừng 4-5m.
Khi Milo chú ý tới có người tới gần trong màn mưa, hắn cũng đã mở cúc áo túi súng lục ổ xoay.
Nhưng thứ thực sự khiến suy nghĩ của hắn lâm vào hoảng hốt mà lại cảm thấy sởn gai ốc, là trong nháy mắt hai người duy trì tư thế chạy trốn, lướt qua nhau, hắn thoáng nhìn thấy dung mạo của hắc y nhân lạ lẫm này.
Đó là một gương mặt góc cạnh, rõ ràng, lạnh lùng, có hai đồng tử xanh biếc, sâu thẳm.
Mà khuôn mặt này, chỉ khi Milo đối mặt với gương mới nhìn thấy được.
Đúng vậy, thứ cách mình hơn bốn mét, chạy trốn ngược hướng. . . bộ dáng của nó hoàn toàn giống Milo.
Quần áo, trang phục, hình dạng, đến cả biểu cảm trên mặt, động tác tứ chi, đều không có chút khác biệt nào.
. . .
Trong nháy mắt hai ánh mắt giao nhau, Milo thậm chí còn nhận ra một tia sợ hãi trong mắt đối phương, mà sự sợ hãi đó, cũng đồng dạng hiện lên trên mặt hắn.
Vèo!
Rắc rắc!
Phanh! ! !
Trong nháy mắt khi khoảng cách giữa hai người sắp kéo ra, hai người đồng thời làm ra một loạt động tác hoàn toàn giống nhau như phản chiếu trong gương.
Xoay người, rút súng, mở khóa an toàn, kéo búa, bóp cò.
Viên đạn đồng thời bắn ra khỏi nòng súng, thậm chí ngay cả quỹ đạo xé gió xoay tròn trong màn mưa của nó cũng đồng nhất một cách kỳ diệu.
Thế nhưng điểm rơi của viên đạn lại không hoàn toàn giống nhau.
Viên đạn của đối phương sượt qua rìa lôi thôi phía dưới sườn của Milo, kéo ra một vệt máu trong màn mưa.
Mà viên đạn của Milo thì lại ghim thẳng vào ngực đối phương!
Hai người đều duy trì tư thế lao về phía trước, đột nhiên xoay người nổ súng, sau khi trúng đạn đều bị quán tính lôi kéo ngã về phía sau, lăn một vòng trên mặt đất mới miễn cưỡng ổn định được thân hình.
Milo không để ý vết thương trên người.
Loại vết thương ngoài da ở trình độ này, không có gì bất ngờ xảy ra, 10 phút sau sẽ hoàn toàn khép lại.
Hắn ổn định thân hình, sau đó lập tức đuổi theo hướng đối phương bỏ chạy, bắn liền ba phát đạn, nhưng nghe âm thanh dường như không trúng đối thủ.
"Thứ quỷ quái gì vậy. . ."
Hắn bỏ qua chiếc mũ quấy nhiễu tầm mắt.
Lúc này trên quảng trường Cầu Phúc, mưa rơi không hề có dấu hiệu giảm bớt, mưa lớn như trút nước, không ngừng đổ xuống.
Điều khiến Milo cảm thấy quỷ dị chính là, cái kẻ có khuôn mặt giống hệt mình kia, sau khi đấu súng một lần thì bắt đầu bỏ chạy.
Nói thật, nó không chạy thì tốt hơn.
Nếu như có thể lựa chọn, Milo tình nguyện chân tướng là hắn đã nhìn thấy cái bóng của mình trong màn mưa, chứ không phải một sinh vật sống có hình dạng giống mình, sau khi bị thương lại biết bỏ chạy.
Điều đó càng khiến người ta sởn gai ốc.
Mà ý thức nguy cơ mãnh liệt đã thúc đẩy Milo phản ứng, phản ứng đầu tiên là, truy đuổi!
Hắn phải làm rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bằng không nửa đời sau có thể sẽ không thể ngủ yên.
Nói chính xác ra, giờ phút này trong lòng hắn sinh ra một loại xúc động giết chóc vô cùng mãnh liệt, mục tiêu của phần xúc động này chính là người vừa rồi lướt qua, người có khuôn mặt giống hệt hắn. . .
Milo chưa từng kiên định muốn giết chết một người như giờ phút này.
. . .
Sự thật chứng minh, hắc ám vĩnh viễn sẽ tìm mọi cách để làm suy yếu giá trị tinh thần của nhân loại, cho dù là đối với Milo, một Linh Thị giả, có lịch duyệt phong phú đến đâu, cuối cùng vẫn không tránh khỏi rùng mình.
Bởi vì những thứ không biểu diễn, thường thường là đáng sợ nhất.
. . .
Milo dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo.
Thế nhưng, sau khi đi qua một màn mưa, hắn không còn nhìn thấy người mang khuôn mặt của mình nữa.
Nhưng bước chân của hắn lại đột nhiên dừng lại.
Bởi vì lần này, người hắn trông thấy, là tuyệt đối không thể xuất hiện trong thế giới hiện thực.
. . .
"Không đúng. . . Ngươi đã chết. . ."
Milo lập tức chĩa họng súng về phía thân ảnh gầy yếu đang ngồi xổm trong mưa phía trước.
Nhưng hắn giằng co hồi lâu, vẫn không thể bóp cò.
. . .
Đó là một cô bé, một cô bé trạc tuổi Daisy.
Nàng tồn tại trong một đoạn ký ức mà Milo không muốn nhớ lại.
Khi đó, Milo vừa mới bị nước biển đưa đến thế giới này.
Bờ biển, làng chài, bệnh dịch, hiến tế. . .
Đó là lần đầu tiên Milo chính thức tiếp xúc gần với các yếu tố như tử vong, tuyệt vọng, hắn tận mắt chứng kiến cô bé bị cha ruột của mình siết cổ chết tươi trước mặt, dưới danh nghĩa hiến tế cho thần linh.
Trong ngôi làng tràn ngập mùi hôi thối kia, hai đồng tử thanh tịnh của cô bé, dưới cái nhìn chăm chú của Milo, dần dần mất đi ánh sáng và màu sắc, dần dần bị tơ máu dữ tợn chiếm cứ, cuối cùng từ từ lồi ra khỏi hốc mắt, cho đến khi hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Mà lúc này, cô bé bị Milo phủ bụi trong ký ức, bị dùng cho nghi thức hiến tế, vẫn còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt hắn.
Nàng ngồi xổm trên sàn đá xanh, ánh mắt kinh ngạc nhìn Milo.
Giống như trước đây, trong ánh mắt nàng không có sợ hãi, cũng không có tuyệt vọng, mà là lộ ra vẻ thành kính và hèn mọn.
Đó là loại ánh mắt khiến Milo cảm thấy khó chịu, buồn nôn nhất.
Tuy nhiên, hắn chỉ chìm trong hồi ức vài giây, Milo rất nhanh đã kéo suy nghĩ của mình ra khỏi cơn hoảng hốt.
Mà chuyển biến thành chính là cơn giận dữ cuồng nộ.
. . .
"Chết thì chính là chết rồi."
Milo tách chốt hãm của khẩu súng lục ổ xoay, lạnh lùng chĩa vào đầu cô bé, bóp cò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận