Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 641: Chết (length: 9740)

Không ai biết được trận quyết đấu 1 vs 1 bên trong bức tường sương mù do gió lốc tạo ra đã diễn ra đến mức độ nào.
Nhưng bên ngoài dù sao cũng đã loạn thành một mớ hỗn độn.
Theo như lời của C đã chết, bên ngoài thành Willow đã sớm rơi vào tay giặc, lấy lưu vực Miskatonic làm trung tâm mà điên cuồng lan rộng, đã ăn mòn đến linh hồn của từng sinh mệnh đơn lẻ.
Có thể lúc này thành Willow lại thể hiện ra một phần yên tĩnh mà ngày thường khó có được.
Bất kể cuộc đại chiến bên ngoài vùng ngoại ô có diễn biến đến cục diện nào, khu vực bên trong thành Willow dưới màn đêm bao phủ dường như không hề bị ảnh hưởng, những tiếng nổ vang cùng ánh sáng mạnh căn bản không thể xuyên thấu đến các con phố bên trong.
Những người dân Willow đó, bọn họ thật sự hoàn toàn không có ý định tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ...
...
Tíc - tắc... Tíc - tắc...
Tíc - tắc...
Không có những tên ma men say xỉn la hét ồn ào ngoài đường, trong đại sảnh của Sở Chấp Pháp yên tĩnh tuyệt đối, tiếng vận hành máy móc của chiếc đồng hồ treo trên tường đã trở thành giai điệu, nhịp điệu duy nhất của tòa kiến trúc này.
...
"Cái gì gọi là, ta là người duy nhất tỉnh táo?"
Enid khó hiểu hỏi.
Sau một hồi "trao đổi" ngắn ngủi, cảm giác kinh hãi khi mới gặp mặt mấy vị phu nhân này đã không còn chút gì.
Nguyên nhân chính là do người kia đang tiêu hao sức lực trên diện rộng ở bên trong bức tường sương mù nghiêng màu đỏ tươi.
Nhưng Enid chắc chắn là không thể nào biết được những điều này.
Bất quá nàng cũng có phát hiện mới, đó là những "người phát lệnh treo thưởng" không rõ lai lịch này không chỉ có một già một trẻ, ngoài bà lão và cô bé ra, còn có một cô gái trẻ tuổi bằng tuổi mình, tổng cộng là ba người.
Không biết từ khi nào, Enid khi đối diện với khuôn mặt tái nhợt vô hồn của các nàng đã không còn chút cảm giác sợ hãi.
Thậm chí còn có thể bình tâm mà trao đổi.
Ít nhất cho đến bây giờ, những người phụ nữ mà lời nói lúc nào cũng mang theo âm điệu nức nở này hoàn toàn không có bất kỳ hành động khác thường nào, các nàng thật sự chỉ là đang phát lệnh treo thưởng.
"Mọi người đều ở trong mộng, đúng không? Bọn họ không biết mình rốt cuộc đã chết hay vẫn còn sống."
"Trong thế giới đảo điên này, chỉ có người đắm chìm trong cảnh mộng như ngươi mới xem là người tỉnh táo, hy vọng cuối cùng của Thần đó."
"Bỏ mặc phần lớn những kẻ rơi vào điên cuồng kia, những người còn lại, hoặc đã chết, hoặc đã tiếp nhận Hỗn Độn Linh Thị, bọn họ đều không có tư cách nằm mơ."
"Ảm Ảnh trẻ tuổi kia, phải thừa nhận hắn rất to gan, bất kể là đối mặt với sự lựa chọn của Chư Thần hay là màn đánh cược liều lĩnh kia, trong mơ hồ lại có một tia phong thái của chủ nhân, ô ô ô..."
"Đã bao nhiêu năm rồi không có nhân vật như vậy nữa..."
"Có thể oai phong cuối cùng cũng chỉ có chính hắn mà thôi."
"Khi thời gian đi vào chính quy, tất cả bắt đầu sụp đổ, tái diễn, tất cả những người đồng hành của hắn đều sẽ phải nếm trải vị đắng tuyệt vọng một lần, còn ngươi, người duy nhất còn sót lại sự tỉnh táo, đáng lẽ ra ngươi không phải gánh chịu tất cả những chuyện này, đúng không?"
...
Tíc - tắc... Tíc - tắc...
...
Ba nữ sĩ mỗi người một câu, kể một tràng những điều mà Enid hoàn toàn không hiểu.
Nàng lơ mơ, thứ duy nhất mà nàng hơi hiểu được là về nội dung "nằm mơ", còn lại quy tắc đều đã hoàn toàn vượt quá phạm trù lý giải của nàng.
Nhưng Enid xưa nay không phải là người để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Hiện tại nàng đã ngầm dán nhãn "tà giáo" cho ba người phụ nữ thần thần bí bí trước mắt này.
Cho dù cuộc nói chuyện này vô cùng khó chịu nhưng vẫn cần phải duy trì, bởi vì Enid cũng không biết điều gì sẽ diễn ra khi cuộc trò chuyện kết thúc.
Vì vậy, nàng hỏi tiếp:
"Đẩy ngã tái diễn?"
...
Nhưng lần này, bà lão, cô bé và cô gái trẻ tuổi đều không đáp lời Enid.
Cả ba người đột nhiên quay đầu nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường ở bức tường phía nam đại sảnh sau lưng.
Trong không gian im lặng này, Enid cũng phát hiện ra sự khác thường.
Đó là tiếng vang làm nền cho toàn bộ cuộc nói chuyện từ đầu đến giờ đã biến mất.
Tiếng "Tíc - tắc... Tíc - tắc" quen thuộc, có chút khó chịu kia đã không còn nữa.
...
Enid có chút không biết phải làm sao.
Bởi vì ba người phụ nữ trước mắt cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ ở xa, các nàng quay lưng về phía Enid, cục diện này rất dễ khiến người ta sinh ra một vài liên tưởng không tốt đẹp cho lắm, ví dụ như mặt của các nàng biến thành một bộ dạng khác sau khi quay lại, hoặc đầu từ trên vai rớt xuống chẳng hạn.
So với chuyện đó thì Enid đã hoàn toàn không quan tâm đến chuyện kim đồng hồ đã ngừng chạy.
Nhưng ba vị phu nhân bi thương lại đặc biệt quan tâm đến điều này.
Các nàng cứ như vậy, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo trên tường.
Hơn một trăm giây đã trôi qua, trong đó, không gian im lặng xung quanh bị bao trùm bởi một thứ không khí ngột ngạt tên là áp lực, ép chặt.
Cho đến khi tiếng "Tíc - tắc... Tíc - tắc" mới vang lên.
...
Lúc này, một góc cửa sổ, ánh trăng đỏ chiếu xuyên qua tấm kính, vừa vặn rơi vào trên mặt chiếc đồng hồ.
Đến cả Enid cũng không thể không chú ý, chiếc đồng hồ đã khôi phục tiếng "tíc tắc" tuy không chết nhưng kim đồng hồ vẫn giậm chân tại chỗ ở một vạch, theo mỗi tiếng "tíc - tắc", nó chỉ có thể run rẩy tại chỗ một chút mà thôi.
...
Cô bé nhỏ nhất trong ba nữ sĩ bỗng nhiên lên tiếng, dùng giọng nói trong trẻo cất lời:
"Đã bắt đầu rồi."
Kim giây dừng lại không tiến, toàn bộ kết cấu bánh răng bên trong chiếc đồng hồ đều rơi vào một trạng thái mâu thuẫn kỳ diệu, kể từ khoảnh khắc này trở đi, thời gian trôi qua và trước đó dường như có sự khác biệt.
Còn ánh sáng đỏ ngoài cửa sổ.
Nó không đến từ dãy núi đỏ tươi ngoài ngoại ô.
Mà đến từ khoảng không vô tận.
Bầu trời đêm của thành Willow lúc này đã bị thắp sáng hoàn toàn.
Hay nói là được nhen nhóm.
Thứ nhen nhóm nó chính là một khối tinh thể đỏ khổng lồ, chiếm một phần ba bầu trời...
Đó là màu nâu đỏ như gỉ sắt, tầng ngoài ngoài những vật lồi lõm hình dáng như gò núi ra thì không có đặc điểm nào khác. Thần im lìm không chút sinh khí mà trôi lơ lửng ở đó, tản ra một hơi thở áp đảo, giống như sấm rền lăn mình.
Thần do khí, bụi và dung thiết tạo thành, còn cái áp lực mang theo cảm giác cực nóng thì như thể đã đè lên những tầng cao nhất của tất cả công trình kiến trúc.
Đó chính là Cthugha.
Thần đến, quần tinh tránh né.
...
"Ta không thể chờ được để xem vẻ mặt của Chư Thần, khi Thần bọn họ biết rằng hy vọng cuối cùng của mình đã bị chặt đứt, hừ... khà khà..."
...
...
Ở khu vực núi sâu, bên trong thung lũng bị bỏ hoang.
Emma xé toạc áo trên, để lộ vết nứt vực sâu đáng sợ sau lưng.
Âm thanh thiên thể gầm rú trên không trung.
Vết nứt trên lưng nàng cũng như nghe thấy tiếng hát của các vì sao, bắt đầu di động theo tiết tấu, bắt đầu hô hấp.
Emma đang chịu đựng nỗi đau không thể tả xiết.
Mồ hôi thấm ướt từng sợi tóc dài, từng tấc da thịt, nhưng nàng vẫn luôn giữ tỉnh táo, dùng đôi tay run rẩy lắp ổ đạn đã lắp đạn vào súng.
Mà trên mặt đất xung quanh nàng, vẫn còn chất đống rất nhiều thuốc nổ đã chuẩn bị trước.
Hơn nữa lần này nàng dùng cả tảo cát silic.
...
Giờ phút này bao quanh nàng, dường như không chỉ là nỗi đau đáng sợ kia.
Dường như vẫn có ai đó không ngừng nói chuyện với nàng.
Nhưng trong thung lũng hoang vắng, chúng ta chỉ có thể nghe thấy tiếng của một mình Emma.
...
"Câm miệng, ngươi không xứng làm con của ta."
Emma đứng dậy, hai tay nắm chặt súng ngắn.
Trong giọng nói của nàng ngoài sự kiên quyết còn mang một chút lạnh nhạt, đó là khí chất mà người đã biết trước cái chết hơn người thường.
Còn nàng, người ít khi dùng đến súng ống, trong tình huống chịu đựng thống khổ tột độ lại thực hiện động tác giương súng một cách mơ hồ mà lộ ra một loại ưu nhã khác lạ, dù giọng nói và hai tay của nàng đều không khống chế được mà hơi run rẩy.
"Một thứ đồ đã chết từ lâu, còn muốn làm con của chúng ta, nực cười."
"Chư Thần cái gì chứ, ta không quan tâm."
"Không sao cả, cho dù có nổ không chết, Milo cũng sẽ giết ngươi."
"Điểm này ta có thể đánh cược."
"Không vì sao."
"Bởi vì ngươi đáng ghét làm ta."
Emma gian nan đứng vững tại chỗ.
Rồi lên đạn khẩu súng lục, họng súng nhắm vào những quả thuốc nổ trên mặt đất.
Nàng biết thứ sắp leo ra từ vết nứt sau lưng mình là gì.
Mà những quả thuốc nổ này chính là món quà "long trọng" nhất mà nàng có thể chuẩn bị cho đối phương...
Bạn cần đăng nhập để bình luận