Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Chương 463: Nghi thức một bộ phận

Chương 463: Một phần của nghi thức
Trong phòng.
Milo và Yan đang thực hiện "khai thông tâm lý" cho Finn.
——
"Nghe ta nói này, tự thưởng cho bản thân là chuyện rất bình thường, nhưng... phu nhân Smith? Nàng ta đã gần 40 tuổi rồi."
"Đính chính một chút, 41 tuổi."
"41 tuổi đấy, ngươi không thể đổi đối tượng ảo tưởng trẻ trung hơn một chút sao? Ví dụ như là lão sư Leia?"
"Leia nào cơ?"
"Chủ nhiệm lớp của hắn, tóc dài màu đen, dáng người cao ráo, khi cười lên trông rất xinh đẹp."
"À ~ Leia đó à, nàng ta quả thực rất tuyệt."
"Đúng chứ, nhất là khi đeo kính... À lạc đề rồi, ý ta là, Finn, ngươi còn nhỏ tuổi, ngươi còn rất nhiều điều phải học."
"Quả thực rất nhiều."
"Lựa chọn của ngươi cũng rất nhiều nha, bạn học, bạn bè các loại, ngươi có biết Nghiêm ca ta tiếc nuối lớn nhất đời này là gì không? Chính là ta chưa từng có một người bạn thanh mai trúc mã nào cùng chơi đùa từ nhỏ đến lớn, chơi đùa từ nhỏ đến lớn đấy, hiểu không..."
. . .
"Dừng lại." Milo rốt cục không nhịn được, vội vàng bảo Yan dừng xe lại, nhắc nhở: "Hắn mới có 8 tuổi."
Yan sờ lên chòm râu cằm của mình, vẻ mặt thành thật hỏi:
"Không phải chúng ta đang giúp hắn định hướng X t·h·í·c·h chính xác hay sao?"
"Đây là vấn đề X t·h·í·c·h à?" Milo hai tay bất lực buông ra.
"Chẳng lẽ việc này không có vấn đề sao?" Yan cầm lấy tấm ảnh của hiệu trưởng Smith chỉ về phía mặt của nàng ta hỏi.
"Việc này rất có vấn đề sao?" Finn nãy giờ không xen lời rốt cục lên tiếng hỏi một câu.
"Ngươi im miệng."
Hai người trăm miệng một lời.
Sợ đến mức Finn không ngừng co rúm người lại bên cạnh góc giường.
. . .
. . .
Năm phút sau, Milo và Yan đứng cạnh bệ cửa sổ nhỏ giọng bàn bạc.
"Chuyện này không thể trách hắn hoàn toàn được, dù sao thì cũng là do những thứ bên ngoài kia p·h·át ra vật chất mê hoặc tâm thần, ngươi cũng thấy tình huống ở tòa nhà đối diện rồi đó." Yan cầm trong tay tấm ảnh của hiệu trưởng Smith: "Cho nên vấn đề lớn nhất vẫn là ở cái này, cái này chắc chắn không có vấn đề gì chứ?"
"Đồng ý." Milo nhún vai: "Finn là bị điển tịch ảnh hưởng, khiến cho tốc độ p·h·át dục của thân thể nhanh hơn tâm lý vài năm, hay là ngươi chỉ điểm cho hắn một chút đi? Dù sao ngươi cũng là người từng trải mà, ta nhớ ngươi từng nói là 9 tuổi đã bắt đầu..."
"Việc đó không giống nhau! Ta như vậy có thể coi là bị ép, Finn nhà các ngươi là tự học thành tài." Yan hết sức trịnh trọng nhấn mạnh.
"Ừ đúng rồi, là bị ép, bị ép cùng Đại tỷ tỷ hàng xóm chơi trò chơi, ta đều có thể tưởng tượng ra bộ dạng đau khổ của ngươi." Milo bình tĩnh lắc đầu.
"Đúng vậy, rất là thống khổ, còn nhớ rõ hôm đó trời mưa rất lớn, chúng ta từ trường học về nhà đều bị ướt hết, sau đó..." Yan ngẩng đầu lên 45 độ, kể về hồi ức "đau đớn" kia.
"Ngừng, ta không có hứng thú nghe ngươi kể lần thứ 79 về câu chuyện này... Thôi được rồi, ngươi cũng đừng nói hươu nói vượn với hắn nữa, ta nghĩ trong thời gian ngắn hắn sẽ không thoát khỏi được bóng ma của đêm nay đâu." Milo đưa tay kéo cửa sổ thủy tinh lại khóa cẩn thận.
Quay đầu nhìn lại, Finn không biết từ lúc nào đã trốn trong chăn ngủ mất rồi.
. . .
. . .
"Vậy rốt cuộc những thứ ở ngoài đường kia là thứ quỷ quái gì vậy? Triệu hồi những thứ kia xuống để làm gì? Để tăng thêm nhân khẩu cho thành Willow à?"
Yan lầm bầm.
Mà Milo thì không rảnh giải thích cho hắn nhiều như vậy.
Hắn đã đi ra khỏi phòng Finn, lén lút liếc nhìn phòng của lão Khang.
Nghe thấy tiếng thì thầm quen thuộc.
Xem ra, vị trung niên nam nhân này sẽ không có loại tinh lực tràn đầy như những người trẻ tuổi, cho dù là thượng vị hắc ám tôi tớ sinh vật thì cũng không có cách nào kéo hắn ta ra khỏi giấc mộng.
Milo cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Finn đã đành, nếu như lão Khang cũng đột nhiên hứng chí bừng bừng, thì cảnh tượng đó sẽ rất xấu hổ.
. . .
Nghĩ như vậy, Milo cảm thấy vẫn phải tranh thủ trước hừng đông xử lý hết những sinh vật thể ở trong nội thành kia.
Mà khi hắn đi ngang qua chỗ rẽ đầu cầu thang, suýt chút nữa đã đụng phải một người đang vội vã đi xuống từ lầu hai.
Là Emma.
Hai người suýt chút nữa đã va vào nhau.
"Cô phải biết rằng cách đây không lâu có người dốc hết sức cũng không có cách nào giống như cô dùng ót mà xoa ngực ta như vậy đâu."
Milo lẩm bẩm một tiếng.
Nhưng lại p·h·át hiện ra Emma căn bản không có phản ứng gì với hắn.
Phản ứng đầu tiên của nàng là vèo một cái giấu hai tay ra sau lưng, trong tay dường như nắm thứ gì đó không muốn bị Milo nhìn thấy.
Nhìn kỹ lại dáng vẻ của Emma.
Mái tóc dài của nàng không mềm mại như bình thường, có vẻ hơi ướt sũng, dính vào trán và trên mặt.
Tr·ê·n mặt cũng hiếm khi có một chút huyết sắc, hoặc có lẽ nên gọi là... ửng hồng?
Nhìn quen dáng vẻ tiều tụy tái nhợt hàng ngày của Emma, lúc này ở khoảng cách gần nhìn thấy gương mặt ửng hồng này của nàng, Milo có cảm giác rất lạ lẫm.
Hơn nữa, khi Emma nhận ra Milo đang nhìn chằm chằm nàng, nàng càng trở nên ngượng ngùng.
Ngoài ra, Milo còn có thể nghe thấy nhịp tim của nàng rất nhanh, so với khi chính mình bị ngoại thần nhìn thẳng còn nhanh hơn.
. . .
Milo nheo mắt lại:
"Ừm, cô —— định đi làm cái gì?"
"Ta muốn đi toilet... Giặt một vài thứ."
Emma có chút ấp úng, lề mà lề mề đi qua trước mặt Milo, hơn nữa còn duy trì tư thế đối diện với hắn, từng bước một nghiêng người đi khỏi trước mặt hắn, sợ Milo nhìn thấy đồ vật giấu sau lưng nàng.
Milo mỉm cười, đột nhiên buột miệng hỏi một câu:
"Giặt đồ lót sao?"
"Cút!"
Emma hung dữ lườm hắn một cái, cầm lấy đồ vật trong tay rồi chạy về phía toilet.
. . .
Trong phòng của Yan, nghe được tiếng Emma chạy như đ·i·ê·n, vội vội vàng vàng chạy ra:
"Sao vậy? Sao vậy? Có chuyện gì?"
"Chuyện nhỏ thôi."
Milo vỗ vai Yan, bỗng nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài phòng, ánh mắt trở nên ngưng trọng:
"Nhưng mà bên ngoài đúng là sắp xảy ra chuyện lớn rồi."
"Ta thấy ngươi thế nào mà vẫn rất thảnh thơi, hoàn toàn không có vẻ gì là gấp gáp." Yan nhỏ giọng nói.
"Dù sao cũng phải đợi người ta sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa đã chứ."
Milo ôm lấy vai Yan, đưa hắn đi ra cửa lớn nhà mình.
"Những thứ kia được gọi là Hắc Sơn Dương thú con, Hắc Sơn Dương là danh xưng của một vị ngoại thần, ngươi cứ hiểu là những thứ đó tương tự như thứ mà ngươi và Dilasha đã làm một trận ở đêm hôm đó là được, à không, là tồn tại còn lợi h·ạ·i hơn một chút so với gia hỏa kia."
"Những thú con này xuất hiện như thế nào thì ta không biết, nhưng trước đây chúng vẫn chưa hoàn toàn giáng lâm, trong tầm mắt của người bình thường, bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy trên đường phố là một con mèo nhỏ, hoặc là một kẻ lang thang, hoặc là một người nào đó uống say quá rồi n·ôn ra một đống đồ vật bẩn thỉu, tóm lại là không phải tồn tại chân thực."
"Theo ta phỏng đoán, những gia hỏa không kh·ố·n·g chế nổi nửa người dưới ở nội thành kia cũng thuộc về một phần của nghi thức, dày đặc chi Hắc Sơn Dương đại diện cho sinh sôi nảy nở, sinh dục ngoại thần, có lẽ đây là một phương thức triệu hoán Thần..."
. . .
"Theo như ngươi nói như vậy thì ta có phải cũng đã góp một phần sức không?" Yan như có điều suy nghĩ nói.
"Đúng vậy." Milo gật đầu.
"Vậy chúng ta bây giờ đi đâu? Không cần ta ở nhà giúp ngươi chặn cửa sao?" Yan hỏi.
"Tạm thời là không cần."
Milo lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận