Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 463: Nghi thức một bộ phận (length: 7574)

Trong phòng.
Milo đang nghiêm túc thực hiện "khai thông tâm lý" cho Finn.
—— "Nghe ta này, tự thưởng cho bản thân là chuyện rất bình thường, nhưng mà... Phu nhân Smith? Nàng ta gần 40 tuổi rồi."
"Chỉnh lại một chút, là 41 tuổi."
"41 tuổi á uy, ngươi không thể đổi sang đối tượng có tuổi trẻ hơn chút sao? Ví dụ như cô Leia?"
"Cô Leia nào cơ?"
"Chủ nhiệm lớp của hắn ấy, tóc dài màu đen, dáng người rất cao, cười lên trông rất xinh."
"Ồ ~ cô Leia đó hả, nàng ta đúng là rất tuyệt."
"Đúng không, nhất là lúc đeo kính... Ách lạc đề rồi, ý ta là, Finn ngươi còn nhỏ, còn nhiều điều cần phải học."
"Đúng là rất nhiều."
"Lựa chọn của ngươi cũng nhiều nữa chứ, bạn học, bạn bè các kiểu, ngươi biết nỗi tiếc nuối lớn nhất đời Nghiêm ca ta là gì không? Chính là ta chưa từng có người bạn thanh mai trúc mã nào cả, bạn từ thuở nhỏ hiểu không..."
. .
"Dừng lại." Milo cuối cùng không nhịn được, vội vàng bảo Yan dừng chuyện lan man, nhắc nhở: "Thằng bé mới 8 tuổi."
Yan xoa cằm, vẻ mặt thành thật hỏi:
"Chúng ta chẳng phải đang giúp nó định hướng đúng đắn về tình cảm sao?"
"Đây là vấn đề tình cảm sao?" Milo dang hai tay.
"Chuyện này chẳng lẽ không có vấn đề à?" Yan cầm bức ảnh chụp bà hiệu trưởng Smith giơ trước mặt nàng mà hỏi.
"Vấn đề lớn lắm sao?" Finn, nãy giờ im lặng không lên tiếng, cuối cùng cũng mở miệng hỏi một câu.
"Ngươi im miệng."
Hai người đồng thanh.
Khiến Finn sợ hãi, không ngừng lùi vào góc giường.
...
. . .
Năm phút sau, Milo và Yan đứng bên bệ cửa sổ nhỏ giọng thương lượng.
"Chuyện này không thể hoàn toàn trách thằng bé được, dù sao cũng do mấy thứ bên ngoài kia phát ra chất mê hoặc tâm trí, ngươi cũng thấy cảnh ở tòa nhà đối diện rồi đấy." Yan cầm bức ảnh bà hiệu trưởng Smith trong tay: "Vậy nên vấn đề lớn nhất là ở đây, cái này chắc chắn có vấn đề chứ?"
"Đồng ý." Milo nhún vai: "Finn bị ảnh hưởng bởi điển tích, khiến cơ thể phát triển nhanh hơn tâm lý mấy năm, nếu không ngươi chỉ điểm cho nó xem? Dù gì ngươi cũng là người từng trải đúng không, ta nhớ ngươi nói 9 tuổi đã bắt đầu..."
"Cái đó không giống nhau! Ta xem như bị ép, còn Finn nhà ngươi là tự học thành tài." Yan hết sức trịnh trọng mà nhấn mạnh.
"Ờ ừ đúng rồi, bị ép chơi trò chơi với chị hàng xóm, ta có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đau khổ của ngươi lúc đó rồi." Milo bình thản lắc đầu.
"Đúng vậy á, khổ sở lắm, còn nhớ hôm đó mưa to, tan học về ai cũng ướt nhẹp..." Yan ngẩng đầu 45 độ, nói về hồi ức "đau thương" đó.
"Thôi đi, ta không hứng nghe ngươi kể lần thứ 79 chuyện này... Được rồi, ngươi cũng đừng nói nhảm với nó nữa, ta nghĩ trong thời gian ngắn nó sẽ không thoát khỏi được cái bóng tối của đêm nay." Milo đưa tay kéo cửa sổ kính lại, khóa chặt.
Quay đầu lại nhìn, Finn không biết đã trốn vào trong chăn ngủ lúc nào.
...
...
"Vậy rốt cuộc mấy thứ ngoài đường kia là cái quỷ gì vậy? Triệu hồi bọn nó xuống để làm gì? Tăng thêm khẩu phần ăn cho thành phố Willow?"
Yan vừa lẩm bẩm vừa nói.
Còn Milo thì không rảnh giải thích nhiều cho hắn.
Hắn đã đi ra khỏi phòng Finn, lén lút nhìn về phòng của lão Khang.
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm quen thuộc.
Xem ra lão trung niên này không hề tràn đầy tinh lực như đám thanh niên, cho dù là lũ tay sai hắc ám thượng vị cũng không cách nào lôi lão khỏi giấc ngủ.
Milo coi như thở phào.
Finn thì coi như xong, nếu lão Khang cũng đột nhiên nổi tính gây sự, thì tình cảnh này rất khó xử.
...
Nghĩ vậy, Milo thấy vẫn phải nhân lúc trời chưa sáng mà dọn dẹp lũ sinh vật trong nội thành đi thôi.
Nhưng khi hắn đi ngang qua góc rẽ đầu cầu thang, suýt chút nữa thì đụng phải người vội vàng đi xuống từ trên lầu hai.
Là Emma.
Hai người suýt nữa đụng vào nhau.
"Ngươi phải biết, trước đó không lâu có người liều mạng cũng không thể dùng gáy ép vào ngực ta như ngươi được đâu."
Milo khẽ lẩm bẩm một tiếng.
Nhưng phát hiện Emma hoàn toàn không phản ứng lại hắn.
Phản ứng đầu tiên của nàng là vụt một cái giấu hai tay ra sau lưng, trong tay dường như đang cầm thứ gì đó không muốn để Milo thấy.
Nhìn lại vẻ ngoài của Emma.
Mái tóc dài của nàng không còn mềm mại như thường, trông có vẻ ướt sũng, dính bết trên trán và gương mặt.
Khuôn mặt cũng hiếm khi có chút huyết sắc, hay đúng hơn là... ửng hồng?
Nhìn quen Emma ngày thường tiều tụy xanh xao, lúc này nhìn cận cảnh thấy khuôn mặt đỏ bừng này, Milo thấy có cảm giác rất lạ lẫm.
Hơn nữa, khi Emma chú ý thấy Milo đang nhìn chằm chằm nàng, lại càng xấu hổ hơn.
Milo còn có thể nghe thấy nhịp tim của nàng rất nhanh, còn nhanh hơn cả lúc hắn bị mấy vị thần phương kia nhìn thẳng nữa.
...
Milo nheo mắt lại:
"Ừm, ngươi —— muốn đi làm gì?"
"Ta muốn đi toilet... giặt chút đồ."
Emma có chút ấp úng, lề mà lề mề đi qua trước mặt Milo, hơn nữa còn duy trì tư thế đối diện với Milo, từng bước một nghiêng người rời khỏi trước mặt hắn, sợ Milo thấy thứ đồ giấu sau lưng nàng.
Milo mỉm cười, như ma xui quỷ khiến hỏi một câu:
"Giặt đồ lót sao?"
"Cút!"
Emma hung dữ trừng mắt liếc hắn một cái, ước lượng đồ trong tay rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
...
Trong phòng Yan, nghe thấy tiếng Emma chạy như bay, vội vàng chạy ra:
"Sao vậy, sao vậy có chuyện gì?"
"Chuyện nhỏ thôi."
Milo vỗ vai Yan, chợt quay đầu nhìn ra ngoài phòng, ánh mắt trở nên nghiêm trọng:
"Có điều bên ngoài chắc sắp có chuyện rồi."
"Ta thấy ngươi cứ thong dong mãi thôi, không hề thấy gấp gáp gì cả." Yan nhỏ giọng nói thầm.
"Dù sao cũng phải chờ người ta thu xếp ổn thỏa hết đã chứ."
Milo khoác vai Yan, dẫn hắn đi ra khỏi nhà.
"Mấy thứ đó tên là Dê đen con, Dê đen là tên một vị thần phương, ngươi cứ hiểu là mấy thứ kiểu như tối hôm đó ngươi và Dilasha đánh một trận đi, ồ không, là một thứ còn lợi hại hơn gã kia chút xíu."
"Mấy... con thú con này xuất hiện như thế nào thì ta không biết, nhưng trước đó bọn chúng chưa hoàn toàn giáng lâm, trong mắt người bình thường, họ chỉ nhìn thấy ở đầu đường có một con mèo nhỏ ngồi đó, hoặc một kẻ lang thang, hoặc người say nôn ra bãi nát vụn, tóm lại không phải sự tồn tại thật sự."
"Theo ta phỏng đoán, đám nửa thân dưới không thể khống chế kia trong nội thành, cũng là một phần của nghi thức, mật tập của Dê đen đại diện cho sự sinh sôi nảy nở, sự sinh dục của thần phương, có lẽ đây là cách triệu hồi Thần..."
...
"Theo như ngươi nói, vậy chẳng phải ta cũng suýt nữa thì góp sức một phần?" Yan ngẫm nghĩ nói.
"Đúng là thế." Milo gật đầu.
"Vậy giờ chúng ta đi đâu? Có cần ta ở nhà canh cửa giúp ngươi không?" Yan hỏi.
"Tạm thời là không cần á."
Milo lắc đầu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận