Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 110: Xảy ra vấn đề (length: 8053)

"Ta nhìn chằm chằm hắn đã nửa ngày, người này có cổ quái."
Mogot nghiêm trang:
"Dân bản địa Ikem vốn dĩ đều có loại bệnh trạng này, đêm xuống về sau bọn chúng sẽ mất lý trí, đã bị thứ gì đó trong núi hoang đầu độc, làm ra những cử động kỳ quái, nhưng ta không rõ, thằng nhóc kia không phải người ngoài sao? Các ngươi vì sao lặn lội đường xa chạy tới Caelid điều tra chuyện này? Chẳng lẽ hắn là hậu duệ của kẻ mà năm đó ta đã để cho chạy? Đồ chết tiệt lại dám quay về."
Hắn một tràng lộn xộn như vậy, trực tiếp làm Rebecca ngơ ngác.
Cái này là cái gì vậy chứ.
Rebecca biết, Milo không thể nào là hậu duệ dân bản địa Ikem, chính hắn đã từng nói, quê hương của hắn ở một nơi rất xa.
Nhưng có một việc Mogot nói đúng, đó là "lời nguyền rủa" của dân bản địa Ikem.
Hôm qua trong đêm nàng và Milo đã tận mắt nhìn thấy.
...
Thế nhưng khi Rebecca và Mogot đuổi kịp Milo, lại phát hiện hắn ngất xỉu trong bụi cỏ.
Rebecca lôi Milo dậy, nhanh chóng xác nhận trên người hắn không có bất kỳ vết thương chí mạng nào, chỉ thấy trên ngón trỏ của hắn có một vết thương nhỏ, đó là do lưỡi đao sắc bén cứa qua mà thành, lúc này vết thương đã khô máu.
Nàng lấy đồng hồ bỏ túi nhìn qua.
"Bây giờ còn chưa tới mười giờ."
Tức là, suy đoán của Mogot hoàn toàn không có lý, hành vi kỳ dị và việc hôn mê của Milo nhất định có nguyên do khác.
...
"Ta muốn dẫn hắn về."
Nàng vỗ nhẹ vào Milo mấy cái, phát hiện thằng này hoàn toàn không có nửa điểm ý thức, hơn nữa toàn thân lạnh như băng, dứt khoát trực tiếp cõng Milo lên.
"Đi cùng ngươi một chuyến vậy, mấy tên nhóc không biết sống chết các ngươi, hết đêm dám mò mẫm đi dạo trong núi hoang." Mogot ôm súng trường, lầm bầm nói.
Rebecca liếc mắt, không trả lời.
...
...
Còn về phía Milo.
Thị giác và suy nghĩ của hắn hoàn toàn hỗn loạn.
Trước đó, hắn cảm giác mình chắc chắn là hết thuốc chữa, hắn cảm thấy rất nhanh mình sẽ trở thành tàn thi dữ tợn giống Carl, trên người không còn huyết nhục, phủ đầy những sinh vật nấm lớn, bị đưa đến một cơ sở phẫu thuật nào đó ở Willow City lên bàn mổ tiến hành giải phẫu nghiên cứu.
Không khí gần như tuyệt vọng đó, là thứ mà Milo đời này, thậm chí đời trước cũng chưa từng cảm nhận.
Đó là sự lạnh lẽo, áp lực và bất lực tột cùng.
Nhưng theo thời gian trôi đi, hắn bắt đầu ý thức được sự bất thường.
Điểm mấu chốt nhất, là đám ruồi.
Khi Milo thấy những đám nấm kia vì sinh sôi nảy nở quá nhiều mà thối rữa, dẫn đến sinh trưởng ra mảng lớn trứng côn trùng ruồi, hắn dần dần phản ứng lại.
Liên tưởng đến câu "Caelid cũng là mấy năm gần đây mới xuất hiện nhiều ruồi" mà không biết nghe ở đâu.
...
Hắn cưỡng ép hút suy nghĩ của mình ra khỏi cảm xúc tuyệt vọng trước đó.
Hắn vừa chứng kiến ruồi được sinh ra, thậm chí có thể nói là nguồn gốc.
Nghĩa là, trước đó, ở Caelid không hề có sự tồn tại của ruồi.
Milo xem lại tất cả những trải nghiệm của mình ở Caelid mấy ngày nay, gần như lúc nào hắn cũng nhìn thấy bóng dáng của ruồi, bất kể là ở nội thành Caelid hay ở Ikem, bất kể là ở lữ quán hay ở phòng làm việc của chấp pháp, đâu đâu cũng có ruồi tồn tại.
Nhưng, có một số thời điểm, ruồi giống như chưa từng xuất hiện, và Milo cũng dường như chủ quan mà quên những thứ nhỏ bé này...
Ví dụ như, lần hắn bị lạc trong hẻm nhỏ ở Ikem và gặp lão nhân lạ mặt kia, sẽ không có ruồi.
Khi Milo gặp lại lão nhân kia lần thứ hai, cũng không có ruồi.
Lúc hắn truy tìm bóng đen trong đêm, lúc xem Độ Nha viết ghi chép trong tòa nhà của công ty khai thác mỏ, cũng không có ruồi!
Cho nên tất cả những điều này đều là vô căn cứ.
—Ta lại một lần nữa bị mất phương hướng.
Giống như lần đầu thấy hang động dưới lòng đất.
Ta đã coi Carl là chính mình.
Còn lần này, tình hình còn nghiêm trọng hơn, ta không phân biệt được trí nhớ vụn vặt và sự thật.
Lão nhân lạ mặt xin giúp đỡ, Độ Nha ghi chép tay, lây nhiễm nấm chân khuẩn, chém giết dưới lòng đất.
Đó đều là trí nhớ hỗn loạn của Carl, là những ký ức mà ta thu được từ góc nhìn vong linh của hắn, là những chuyện đã xảy ra từ mấy năm trước, khi đó Caelid vẫn chưa có ruồi.
Bà đồng áo đỏ nói không sai, tiếp tục như vậy ta thật sự sẽ vĩnh viễn rơi vào vực sâu, quên mất mình là ai...
...
Khi Milo mở mắt, cái hắn thấy là mặt đường phía trước không ngừng lùi về sau, và cái mông tròn của Rebecca.
Bởi vì giờ hắn đang bị cõng trên lưng.
Người đang cõng hắn chính là Rebecca.
Phản ứng đầu tiên của Milo khi tỉnh dậy là kiểm tra xem trên người mình còn đám nấm hỗn loạn đó không.
Và sự thật chứng minh, phán đoán của hắn đúng, hắn không bị lây nhiễm nấm chân khuẩn, cũng không có tiến vào hang động dưới lòng đất nào cả, hai tay của hắn ngoại trừ hơi bẩn một chút, thì không có vấn đề gì khác, trên người cũng vậy.
...
"Kia, có thể bỏ ta xuống được rồi."
Milo vỗ vào mông Rebecca.
Cô gái ngay lập tức vứt hắn xuống.
"Ngươi bị làm sao vậy?" Rebecca vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm vào Milo.
"Ta cũng mới vừa hiểu ra."
Milo ôm đầu.
Trong mũi hắn bắt đầu có máu tươi chảy ra.
Đây rõ ràng là di chứng của Người Nhìn Trộm, trong đầu hắn bây giờ vẫn không ngừng hiện lên những hình ảnh đã nhìn thấy trước đây, những tên nhóc đáng ghét của băng Solomon và bóng trắng kỳ dị trong hố đen vẫn còn lưu lại trong đầu Milo, không sao xua đi được.
Ở trạng thái tỉnh táo Milo chỉ có thể không ngừng tự nhủ: Ta là Milo ta là Milo ta là Milo.
Hắn biết rõ, khi mất phương hướng hắn không còn ý thức của mình, hắn không thể chắc chắn biết được rốt cuộc mình là ai, thậm chí khi hắn tái hiện lại trải nghiệm của Carl, thực tế hắn cũng không biết mình là Carl, hắn chỉ đang dựa theo bản năng để ứng phó với mọi biến cố xung quanh mà thôi.
Giống như cái kiểu hắn và Emma đã bàn luận trước đó.
...
Hắn nhìn vết thương bị cứa sạch thịt ở ngón trỏ của mình, hồi tưởng lại Carl bị nấm chân khuẩn chạm vào trong vong linh thị giác.
Chỉ có thể nói, may mà Carl cho đến khi chết cũng không chọn tự sát bằng súng, nếu không Milo trong thực tại có thể đã làm theo...
Đây là điều duy nhất đáng mừng.
Nhưng cho dù đã hồi phục ý thức của mình, Milo vẫn cảm thấy tim đập thình thịch.
Vì trải nghiệm lần này so với những gì thấy được trong vong linh thị giác còn chân thực hơn nhiều, hắn có cảm giác rõ ràng cùng cảm xúc thẩm thấu, cảm giác mỗi tấc tứ chi bị nấm chân khuẩn đâm xuyên đó, cả đời Milo không thể quên.
...
"Gặp chút vấn đề nhỏ."
Milo không thể giải thích gì cả.
Hắn theo Rebecca và Mogot một đường trở về phòng làm việc của chấp pháp Walker.
Bây giờ đã gần mười giờ đêm, nếu đi nhanh một chút có lẽ vẫn kịp hỗ trợ ứng phó với đám trẻ phát bệnh kia.
...
Nhưng khi ba người bọn họ đến tòa nhà đối diện phòng làm việc của chấp pháp, không hề nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.
Nhưng lúc này đã là 10 giờ 02 phút đêm.
Cửa chính tòa nhà đang mở rộng, bên trong một mảnh yên tĩnh.
Từ xa, Milo đã ý thức được tình hình không ổn.
"Có vấn đề rồi."
Hắn và Rebecca nhanh chóng xông lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận