Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 226: Ta là tới cứu ngươi (length: 7578)

Milo cảm thấy nguy cơ vẫn không hề giảm bớt.
Dù cho C gây ra động tĩnh rất lớn, một luồng lực trường khó hiểu gần như muốn lật tung cả con kênh, nhưng Milo cảm nhận được nguy cơ còn mãnh liệt hơn lúc trước.
… "Chưa xong, còn làm nó tức giận thêm."
Sắc mặt Milo bắt đầu trở nên khó coi.
Lúc này, trên mặt nước kênh không còn thấy bóng dáng bất kỳ hoạt thi nào, nhưng cảm giác áp bức mang lại còn mạnh hơn bất kỳ thời điểm nào trước đây.
Bỗng nhiên, Milo nghe thấy tiếng sóng nước xao động liên tiếp, rõ ràng.
Mà phía trước, trên đoạn cầu cũng truyền đến tiếng C hét lớn: "Coi chừng sau lưng!"
Milo quay người lại vung dao.
Định bụng chém rụng đầu tên hoạt thi muốn đánh lén kia.
Nhưng quay lại, hắn phát hiện kẻ leo lên thuyền nhỏ không phải hoạt thi.
Vút!
Hắn lập tức thu dao.
Lưỡi dao lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, suýt chút nữa chém trúng đối phương.
Vì người này là Yan.
Hắn chỉ cảm thấy màn mưa trước mắt bị một lưỡi dao sắc bén rạch ra một đường, sau đó lại bị hạt mưa lấp đầy, hoảng sợ tột độ:
"Mẹ kiếp! Đừng có kích động vậy huynh đệ!"
"Ngươi chạy đến đây làm gì? Chán sống à?"
Milo vẻ mặt khó hiểu nhìn Yan toàn thân chật vật.
"Ta đến cứu ngươi."
"Ngươi xạo sự"
"Emma đá ta xuống"
"Vậy còn hợp lý."
… Yan chống hai tay lên đầu gối thở hổn hển:
"Ối giời ơi, cậu không biết vừa rồi nguy hiểm thế nào đâu, lão già nhà cậu ôm con trai của hắn nhảy xuống sông, nếu không phải tôi..."
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Milo túm cổ áo ôm lên:
"Kang và Finn? Bọn họ thế nào?!"
"Khụ khụ khụ..." Yan ho sặc sụa, lau vội nước mưa trên mặt, hét lên: "Bọn họ không sao, bà điên nhà cậu đang trông chừng, không ai đến gần được, mau mau thả ta ra!"
"Ngươi nói Emma?" Milo buông tay đang túm Yan ra.
Yan gật gật đầu, vỗ vai Milo nói:
"Thấy cậu lo lắng cho coi, yên tâm đi, cái mạng này của ta là Emma nhặt về đấy, phải nói, đại ca à, trước đây ta không hiểu vì sao cậu lại nhẫn nhịn nàng như vậy, bây giờ ta hiểu rồi, cậu sáng suốt đấy."
Không cần Yan nói thêm gì, Milo cơ bản có thể đoán được tiếng nổ lớn ở bờ sông lúc nãy chắc chắn do Emma gây ra.
Dù vậy Milo vẫn đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì cả nhà anh đều ở gần bến sám hối, chỉ cần vận rủi hơn chút, vừa rồi anh có thể đã gặp phải Kang hoặc Emma hóa thành hoạt thi từ dưới nước bò lên ngay trước mặt.
May mà, tình huống kinh hoàng đó đã không xảy ra.
"Vậy tại sao ngươi lại chạy đến đây? Không muốn sống nữa à? Mau cút về đi, thuyền sắp chìm rồi."
Milo ra hiệu Yan tranh thủ thời gian chạy trốn.
"Móa, là cái bà điên nhà cậu kêu ta tới tìm cậu được không hả? Đúng là ngày chó gì đâu, cả ngày cứ gặp xui xẻo!"
Yan lắc đầu.
Không biết vì sao, thấy Milo rồi, ngược lại hắn an tâm phần nào, cho dù hiện tại hai người đang đứng trên con thuyền chầm chậm chìm, Yan lại không hề hoảng hốt, thậm chí còn thấy an toàn hơn ở trên bờ.
"Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao mọi người trở nên kỳ lạ thế, còn mấy cái thứ quỷ quái bò ra từ dưới nước kia là cái gì?"
"Ta giải thích với ngươi không nổi." Milo sốt ruột giật cà vạt, siết chặt chuôi dao đồ tể vào lòng bàn tay.
"Không muốn chết thì mau chạy, trong sông có thứ quái dị."
Lời này vừa ra, Yan liền lập tức căng thẳng chống tay vào thành khoang thuyền, cảnh giác liếc mắt nhìn xung quanh mặt nước: "Ngươi đừng có hù ta, mấy tên vừa bò lên bờ kia cũng đã bị Emma đập nát rồi."
"Ta nói không phải là những thứ đó." Giọng điệu Milo không chút đùa cợt.
"Được thôi, cậu cứ bận việc đi."
Yan vỗ vai Milo:
"Nhớ kỹ nhất định phải sống trở về, nếu không ta không biết ăn nói với cha của cậu."
Hắn tại chỗ nhún nhảy mấy cái, định nhảy xuống sông.
Nhưng bỗng nhiên, Yan hình như nhớ ra cái gì đó, quay đầu nói với Milo:
"À đúng rồi, vừa nãy ta thấy một người mặc áo khoác đen giống cậu, hắn một đường la lối nói gì mà nó sợ ánh sáng, vừa hô hào vừa lao xuống kênh, cậu không gặp à? Ta còn tưởng hắn tới mật báo cho cậu đây chứ."
"Ánh sáng?" Milo nhíu mày.
"Không biết, tóm lại hắn cứ hô vậy đó." Yan nhún vai.
"Được rồi, ta biết rồi."
Milo đạp Yan xuống nước, bồi thêm một câu: "Dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi con thuyền này!"
"Không cần cậu nhắc!"
Yan quay đầu lại bắt đầu bơi điên cuồng.
Quả không hổ là quán quân bơi lội của nhà giam mấy mùa liên tiếp, không đầy 20 giây đã bơi tới bờ bên kia, đứng đó vẫy tay với Milo.
… Nhưng Milo không có thời gian rảnh bận tâm đến Yan.
Lúc này tim trong ngực anh đập cực nhanh, nhịp độ nhanh hơn bất kỳ lần nào anh gặp nguy hiểm trước đây.
Milo hiểu rõ, mục đích ban đầu của anh là thu hút thù hận của những kẻ cổ xưa dưới đáy sông, bây giờ anh đã thành công kéo được thù hận về phía mình, nếu không đã không có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt thế này.
Tên kia trên đoạn cầu không khiến cho những kẻ cổ xưa rút lui như lời hắn nói, ngược lại, vì một số nguyên nhân, kẻ cổ xưa đã bị chọc giận.
Hiện tại đối tượng duy nhất nó muốn trút giận chính là Milo.
"Ánh sáng..."
Milo nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn mây cuồn cuộn trên trời.
Trận mưa to này so với lúc bắt đầu cũng không có dấu hiệu suy yếu, trời mới biết nó sẽ còn rơi đến khi nào, trông chờ sau cơn mưa trời lại sáng để có ánh mặt trời chiếu xuống thật không thực tế.
Lúc này, bóng dáng của đội 7 người xuất hiện trên mặt nước.
Lý do Milo vẫn một mình chiến đấu là vì muốn thu hút toàn bộ hoạt thi về phía mình, sau đó để đội 7 người xuống nước tìm ra bản thể của kẻ cổ xưa.
Dù sao những tên đó sẽ không chết đuối.
Bây giờ bọn họ quay lại, hẳn là đã định vị được vị trí của kẻ cổ xưa.
… "Vị trí cụ thể?"
Milo nhìn về phía bóng Eric.
Người thứ hai chỉ lên phía thượng du hơn mười thước, vị trí mặt nước nơi bóng lão la đang ở — "Ngay bên dưới lão la."
"Nó… là cái quái gì?" Milo biết mình đang hỏi thừa, nhưng anh vẫn mở miệng.
"Là một con vật..." Eric khoa tay múa chân một chút, rồi dừng động tác, bất lực lắc đầu. Dùng ngôn ngữ của người câm điếc để miêu tả hình dạng con quái vật vừa chứng kiến thật quá khó khăn — "Hay là tự cậu xuống mà xem thử?"
"Cũng không phải không được."
Milo liếc nhìn vũ khí còn sót lại trong tay — dao đồ tể.
"Giữ lại bốn người canh chừng mặt nước, đừng để lũ hoạt thi lên bờ, những người còn lại cùng ta hành động, chỉ cần là sinh vật hữu cơ, đều có thể giết được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận