Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Chương 302: Ngươi tại e ngại cái gì

**Chương 302: Ngươi đang e ngại điều gì**
"Ta không nên nghe những lời xằng bậy của tên kia."
Dilasha nhìn chằm chằm cô bé mù ở góc trước tổng giáo đường với ánh mắt phức tạp.
Đối phương ôm bảng vẽ, ngồi ở vị trí có độ chiếu sáng thấp nhất trong giáo đường. Nơi đó lệch khỏi ngọn nến phía trên trần nhà trung tâm, đồng thời các dây leo phù điêu hình cây hoàng kim trên tường ở hai bên trái phải còn chặn một phần ánh sáng, cho nên Dilasha ngay từ đầu thậm chí còn không chú ý tới trong góc lại có một đứa trẻ đang ngồi yên lặng.
Chủ yếu là bởi vì nàng quá mức an tĩnh, giữa đám hài tử vui đùa ầm ĩ, nàng lại lộ ra vẻ không hợp, Dilasha mới liếc mắt đã tập trung vào vị trí của nàng.
Là một hài tử mù lòa, trong n·g·ự·c nàng lại ôm một khối bảng vẽ, trong túi sách nhỏ trên lưng dường như còn chứa đầy thuốc màu cùng giấy vẽ.
Nàng quay lưng về phía mọi người, tựa vào vách tường mờ tối, cứ như vậy bình tĩnh ngồi.
...
Dilasha nhìn bóng lưng nữ hài một lúc lâu.
Sau đó lại cúi đầu nhìn về phía dòng chữ trên tờ giấy ố vàng trong tay, phía trên chỉ viết một câu châm ngôn của Giáo Hội, chỉ là sửa đổi chủ ngữ — "Mắt của nó còn chưa đủ khoáng đạt."
Nguyên câu là "Mắt của chúng ta còn chưa đủ khoáng đạt, sợ hãi huyết của Cựu Thần."
Nếu là ngày hôm qua, hôm trước, hoặc thậm chí là sáng sớm hôm nay nhận được tờ giấy này từ tháp chuông ngôi sao, Dilasha tuyệt đối sẽ mang vẻ mặt mờ mịt.
Nhưng hiện tại thì khác, hắn biết con mắt trên đỉnh tháp đang tìm kiếm sứ đồ ngày cũ trong số mấy trăm hài tử này.
Ngay khi hắn tìm kiếm người "có tầm mắt không thể đạt tới khoáng đạt", một cô bé mù đã xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
...
"Valrocan đúng là một tên khốn kiếp."
Dilasha lại thầm mắng một câu.
Phải thừa nhận, suy nghĩ của mình đã bị Milo làm cho nhiễu loạn.
Có lẽ trước đêm nay, Dilasha sẽ không chút do dự đưa cô bé mù mà mình cho là "Sứ đồ" kia vào tháp chuông ngôi sao.
Nhưng hiện tại, hắn do dự.
Đơn giản là vì một câu nói có vẻ như vô tình của Milo.
Dilasha tuy là một nhân viên thần chức, nhưng nói cho cùng, hắn vẫn là một con người.
Đây thậm chí không được gọi là lòng trắc ẩn, mà có lẽ là lương tri cơ bản của một con người.
Hành động lãnh huyết của tổ chức Thợ Săn trong nội thành ở một mức độ nhất định đã chấn nh·iếp Dilasha, hắn không nhịn được mà nghĩ như vậy — nếu như thật sự như lời Milo nói?
Nếu ta giao nàng cho những người trên tháp chuông ngôi sao, giao cho tổ chức khế ước.
Đứa bé kia có phải ngày mai cũng sẽ nằm trong nhà x·á·c của Sở Chấp Pháp không?
Thậm chí quay đầu, còn phải do ta gánh vác nghi thức đưa đám cho nàng...
Xa hơn nữa, Dilasha đã không dám nghĩ.
...
Hắn cầm lấy danh sách cô nhi viện từ bậc thang bên cạnh, rất nhanh lật vài cái, đã tìm được thông tin của cô bé mù.
Dilasha phát hiện, hắn nhận ra đứa bé này.
Nàng có một cái tên rất hay — Daisy.
Là người sống sót duy nhất trong vụ án g·i·ế·t người liên hoàn của Robben.
Ánh mắt Dilasha bắt đầu ngưng trọng.
Bởi vì chỉ cần hồi tưởng một chút kinh nghiệm trước đây của Daisy, không khó phát hiện, nhân sinh của nàng kỳ thật sớm đã đan xen với quỷ bí chi vật.
Cha mẹ của nàng đã c·h·ế·t dưới lưỡi d·a·o mổ của Robben.
Đôi mắt của nàng bị tên đ·i·ê·n Robben c·ướ·p đi, dùng để thực hiện nghi thức tà ác của Độ Nha.
Trong máng xối ngầm dưới lòng đất, những dấu vết đồ đằng mơ hồ kia, đến nay Dilasha vẫn chưa tìm được tung tích của nó.
Mà kẻ khởi xướng tất cả những chuyện này, Độ Nha, thì đã bốc hơi khỏi nhân gian, có lẽ hắn đã sớm mang theo đồ đằng rời đi.
...
Nhớ không lầm, lúc trước vì muốn có được manh mối ẩn giấu của vụ án từ Rebecca, Dilasha đã đặc biệt nhét Daisy vào cô nhi viện, hơn nữa còn thay mặt Giáo Hội hứa hẹn với Rebecca sẽ luôn chú ý đến quãng đời còn lại của Daisy.
Mà đây chính là cách Giáo Hội tuân thủ lời hứa sao?
Dilasha nhìn về phía tờ giấy từ tháp chuông ngôi sao trong tay.
Hắn không hoài nghi Hoàng Kim Luật mà mình tín ngưỡng, hắn hoài nghi chính là lòng người, những kẻ ở trên đỉnh tháp chuông kia, bọn hắn không thể đại biểu cho Hoàng Kim Luật.
Nhưng không thể phủ nhận, kể từ khi Mục sư Defoe nhận nhiệm vụ này và giao nó cho Dilasha, từ đầu đến cuối, không có bất kỳ ai nói với Dilasha, Giáo Hội chuẩn bị xử trí như thế nào với những... "Sứ đồ" được gọi là nguồn gốc tai ách kia.
...
Dilasha chưa bao giờ do dự như lúc này.
Hắn không hề ý thức được, thứ mà mình tin tưởng vững chắc nhất trong lòng đã dao động.
Mà nguồn gốc của sự dao động này, chỉ là vì một suy đoán vớ vẩn trong miệng Milo.
. . .
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Daisy.
Đột nhiên phát hiện, cô bé mù ở góc xa kia không biết từ lúc nào đã xoay người lại, đang "nhìn" Dilasha.
Hai mắt Daisy quấn vải đen.
Nàng ăn mặc sạch sẽ, giản dị, không vướng chút bẩn thỉu.
Nhưng Dilasha lại cảm thấy lạnh buốt thấu xương.
Cho dù không có bất kỳ ánh mắt tiếp xúc, nhưng giờ phút này trong giáo đường đông đúc, hắn vô cùng chắc chắn Daisy đang "nhìn chằm chằm" vào mình.
Trên mặt hắn nổi lên vẻ kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là tiếc nuối.
Bởi vì hắn không hy vọng trên người Daisy xuất hiện bất kỳ biểu hiện lực vượt quá người thường nào.
...
Vượt qua đám người, Dilasha đi tới bên cạnh Daisy, ngồi xuống phía bên kia băng ghế của nàng.
Người mở miệng trước là Daisy.
Nàng rất bình tĩnh, nàng biết Dilasha đến, thậm chí dường như biết Dilasha là ai, và hắn đến vì sao...
"Ngươi đang e ngại điều gì?"
Lời của Daisy khiến Dilasha hơi sững người.
Hắn không đọc được bất kỳ cảm xúc rõ ràng nào trong giọng điệu nhẹ nhàng của cô bé, thanh âm của nàng thật linh hoạt kỳ ảo.
Dilasha nhìn khuôn mặt trẻ trung che mắt của cô bé trước mắt, rất lâu sau mới đáp: "Có lẽ là t·ử v·ong."
"Tử vong mà chúng ta nhận thức là nhân từ."
Daisy cúi đầu xuống, "nhìn" khối bảng vẽ trong tay mình.
Trên trang giấy đính trên bảng vẽ, bao phủ vô số đường cong màu đen xám, những đường cong kia kết hợp với nhau một cách vô cùng vặn vẹo, bày ra một hình ảnh quỷ dị giống như tinh vũ, lại như hắc động.
Không có bất kỳ màu sắc bắt mắt nào, nhưng lại cho người ta cảm giác phía dưới bóng tối có vô số ánh mắt đang nhìn ra ngoài.
"Không phải là cái c·h·ế·t của ta." Dilasha lắc đầu.
"Suy nghĩ của ngươi bị quấy nhiễu và dẫn dắt." Daisy chậm rãi vươn tay về phía Dilasha.
Nàng không chạm vào Dilasha, hai bên ít nhất còn cách nhau ba bốn thân vị, nàng cứ như vậy giơ cánh tay lên, dường như đang chạm vào một thứ vô hình nào đó.
Rất lâu sau, nàng dường như đã biết được tình huống như thế nào, chậm rãi thu tay lại, nói với Dilasha:
"Nhưng thực sự không phải ác ý, chỉ là vô tâm, xin đừng trách cứ hắn."
"Trách cứ... ai?" Dilasha có chút không hiểu.
"Một linh hồn tinh thông gây ra hỗn loạn." Khi nói những lời này, khóe miệng Daisy hơi nhếch lên.
Nàng mỉm cười nói với Dilasha:
"Thứ quấy nhiễu suy nghĩ của ngươi đã biến mất, bây giờ ngươi có thể đưa ra lựa chọn của mình."
. . .
Mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, Dilasha không còn xoắn xuýt những lời Milo nói trước đó nữa, ánh mắt hắn dần khôi phục lại vẻ rõ ràng, kiên định.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nói với Daisy:
"Trong thời gian tới, Mục sư sẽ sắp xếp cho các ngươi ở lại tầng trệt phía sau, có bất kỳ nhu cầu nào cũng có thể đề xuất với hội, hãy nghỉ ngơi thật tốt, sau khi mối nguy hiểm bên ngoài được giải quyết, mọi thứ sẽ trở lại bình thường."
"Cảm ơn ngươi."
Daisy rất trịnh trọng gật đầu về phía Dilasha, gửi lời cảm ơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận