Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Chương 104: Solomon

Chương 104: Solomon
Rebecca là một người có tính cách nóng nảy điển hình, điểm này Milo đã sớm biết.
Hắn không thể ngăn cản nữ nhân này, cũng không có ý định ngăn cản.
Chuyến đi núi hoang này, Rebecca có lý do phải đi của nàng, Milo cũng có, tuy nhiên tách riêng ra hành động là một chuyện rất ngu ngốc, nhưng Milo cũng không có cách nào giải thích, chỉ có thể để chuyện này tiếp tục ngu ngốc như vậy.
Dù sao hắn biết rõ kế hoạch đường nhỏ của Rebecca, dự tính thời gian cũng không khó suy tính ra vị trí cụ thể của nàng ở núi hoang, đến lúc đó hành động tùy theo tình hình là được.
Bây giờ là 8 giờ 23 phút sáng.
Ánh mặt trời đã chiếu rọi khắp các ngõ ngách của thị trấn nhỏ Ikem, khiến cho thị trấn không còn vẻ trầm lặng như ban đêm.
Walker vốn đề nghị dùng xe ngựa đưa Rebecca đến rìa thị trấn nhỏ, nhưng Rebecca từ chối, nàng có lẽ không muốn quá gây chú ý, cho nên lựa chọn đi bộ xuất phát.
Milo thì càng không vội, hắn phải đợi Rebecca đi trước một khoảng thời gian ngắn rồi mới khởi hành, bằng không cứ như vậy đi theo phía sau, kẻ ngốc cũng có thể phát hiện ra hắn.
Cho nên Milo bình tĩnh giúp Walker nghiên cứu cái khung cửa bị biến dạng kia.
"Trong đội chấp pháp rất ít gặp được thủ trưởng như nàng ấy a?" Walker vừa dùng gỗ cố định lại khung cửa, vừa nói với Milo.
"Loại nào?" Milo đứng ở một bên đưa đinh cho Walker.
"Nàng rất che chở ngươi, không phải sao?" Walker nói.
"Đại tỷ đầu là như thế, ta là người mới vừa nhập chức không lâu." Milo đã chẳng muốn giải thích.
Dù sao dáng vẻ tinh thần hiện tại của mình tổng kết lại chỉ có một chữ —— "hư", nếu như tất cả mọi người thật sự cảm thấy hắn rất kém cỏi thì ngược lại là một chuyện tốt, tốt nhất Solomon núp trong bóng tối cũng nghĩ như vậy.
"Ván cửa có lẽ không nghĩ như vậy." Walker nói một câu đầy ẩn ý.
Xác thực, Milo tối hôm qua đá một cước kia mạnh bao nhiêu, chỉ có ván cửa mới rõ ràng.
Đương nhiên, đồng dạng rõ ràng điểm này còn có bản cửa phòng của bà nội Freya.
Bất quá Milo không trả lời những lời này.
Mà Walker bỗng nhiên đổi chủ đề:
"Thật ra lúc đầu ta gặp ngươi, còn tưởng rằng ngươi là người địa phương ở Caelid thành."
"Không phải là bởi vì tóc đen chứ?" Milo nói.
"Thế thì không phải." Walker lắc đầu: "Chỉ là một loại cảm giác, là so sánh với những người bên cạnh ngươi mà có được kết quả, bởi vì trong mắt ngươi, Caelid tựa hồ không phải là một nơi xa lạ."
Milo hơi nhướng mày.
Thật đúng là bị Walker nói trúng rồi.
Nhưng hắn chỉ nhún vai, trêu ghẹo nói:
"Đây là giác quan thứ sáu của nam nhân à."
"Đều là đoán thôi."
Walker gõ búa binh binh pằng pằng.
Hai người hợp tác, một ván cửa mới rất nhanh được lắp vào, hơn nữa còn lắp khóa mới.
"Giữa trưa ngươi có phải không cần ở lại đây ăn cơm trưa không, ta phát hiện ngươi vẫn luôn nhìn về phía nam." Walker hỏi Milo.
"Lại cho ngươi đoán trúng." Milo giang tay ra.
"Nếu có chuyện gì ta có thể giúp được, cứ mở miệng." Walker nghiêm túc nói.
"Thật đúng là có."
Milo chỉnh ngay ngắn mũ trên đầu: "Ngươi có lẽ phải mang theo những công cụ này đi sửa một chút cửa phòng của bà nội Freya."
"Ừ?" Walker ban đầu không hiểu rõ ý tứ của Milo.
"Là ý trên mặt chữ." Milo gật đầu, lại bổ sung: "Bằng không chúng ta ngày mai có thể sẽ không có bữa sáng để ăn."
"Được rồi, ta lập tức đi qua xem xem." Walker tuy có chút không rõ, nhưng vẫn đáp ứng.
...
Đại khái qua khoảng 20 phút, Milo cảm thấy thời gian không sai biệt lắm.
"Ta đi đây."
Milo chào hỏi Walker và Kai, sau đó mặc lên mặt nạ bảo hộ, trực tiếp đi vào trong đường tắt.
Hắn không đi đường lớn của thị trấn nhỏ, bởi vì bộ dạng này của mình quá dễ làm người khác chú ý, người khác xem xét đã biết rõ đó là một chấp pháp quan.
Lộ tuyến của Rebecca là từ lỗ thủng bên trái vùng núi phía nam tiến vào, bên đó là nơi thị trấn nhỏ Ikem ban đầu tiến hành khai thác mỏ, nhưng hiện tại đã hoàn thành công tác khai quật, công ty khai thác mỏ đã lấp lại tỉnh quặng một cách đơn giản, rồi chuyển trọng tâm khai quật sang khu vực khác.
Mà Milo lại có ý định làm ngược lại, căn cứ theo lộ tuyến đồ của Rebecca, đi vào núi hoang từ phía bên phải ngược lại.
Nếu như có thể tìm được tung tích của Thủy Tinh Lan, thì cách bí mật lớn nhất của thị trấn nhỏ Ikem cũng không xa.
Tuy nhiên xác suất này không lớn.
Dù sao phạm vi của núi hoang lớn hơn thị trấn nhỏ Ikem gấp 10 lần có thừa.
Không tính là mò kim đáy bể, nhưng tuyệt đối có thể nói là tìm vận may.
...
Trong lòng âm thầm tính toán như vậy, Milo đi bộ trên đường tắt vắng người.
Ban ngày Ikem không lạnh lẽo như ban đêm, nhưng vì tất cả công nhân khai thác mỏ đều đi đến quặng mỏ, điều này lại khiến cho bốn phía không có bất kỳ động tĩnh nào khác ngoài tiếng động của chính mình, lộ ra vẻ quỷ dị.
Nhưng không khí ban ngày rất trong lành, hơn nữa Milo đi một hồi lâu cũng không gặp phải những con ruồi đáng ghét kia.
Nhưng ở góc rẽ đường tắt, Milo suýt chút nữa đụng phải một bóng người tóc màu xám trắng.
Người này rất gầy gò thấp bé, chỉ thoáng nhìn qua, Milo đã nhận ra nàng là ai.
Là lão thái thái mà đêm qua hắn gặp ở trong trấn.
Đêm qua Milo lần đầu gặp được nàng, đã bị dọa một phen.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Lão nhân giống như đột nhiên xuất hiện, không có bất kỳ dấu hiệu dự báo nào, cứ như vậy đứng sững ở góc rẽ, giống như bà ta đã sớm ở đó chờ Milo.
"Ai, sao lại là bà."
Milo thở dài.
Nhưng rất nhanh hắn chú ý tới, lão nhân ăn mặc trang phục giống hệt tối hôm qua, làn da trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ta thoạt nhìn sắp nứt ra, hẳn là do gió thổi trong thời gian dài.
"Bà... Còn chưa tìm được đứa trẻ nhà bà sao?"
Chẳng lẽ bà ta chạy bên ngoài suốt đêm qua?
Milo lúc này mới chợt nhớ, tối hôm qua gặp được lão nhân, bà ta đang lo lắng tìm kiếm một cô gái nào đó.
Đã qua gần mười giờ rồi, làm sao có thể còn chưa tìm được?
Người ở đây thật kỳ quái, con nít trong nhà bị lạc mất không đi tìm chấp pháp quan báo án, lại tự mình chạy ra ngoài tìm kiếm... Khoan đã, ta hình như chính là chấp pháp quan.
Lão nhân nhìn không chớp mắt vào Milo, nhìn rất lâu mới lên tiếng:
"Cầu xin ngươi cứu giúp đứa bé nhà chúng ta."
"Khi nào thì mất, ở đâu mất, lặp lại hình dạng đặc thù của con bé." Milo thở dài.
Kia khẳng định vẫn phải giúp tìm, dù sao trước đó còn đang trách móc những công nhân khai thác mỏ kia vì không báo án khi nhân viên tạp vụ mất tích, bây giờ người ta chủ động tìm tới tận cửa nhờ giúp đỡ, nếu làm bộ như không có chuyện gì xảy ra thì thật quá súc sinh.
Lão nhân lại đem một vài thông tin mấu chốt nói cho Milo.
Milo gật gật đầu, chỉ về hướng phòng làm việc của chấp pháp: "Ta sẽ giúp bà tìm, nhưng để đảm bảo, bà vẫn nên đến phòng làm việc thông báo một tiếng, tốt nhất là có thể thông qua bên kia liên lạc với chấp pháp quan nội thành, nhiều người cùng tìm mới dễ tìm được."
"Tốt, tốt, cảm ơn ngươi! Ngươi là người tốt!" Lão nhân nước mắt lưng tròng.
"Vậy trước hết như vậy, ta hiện tại phải ra ngoài một chuyến, nếu tìm được đứa bé kia, ta sẽ đem con bé về."
Milo gật gật đầu.
Hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, chỉ rõ hướng đi đến phòng làm việc của chấp pháp cho lão nhân, sau đó trực tiếp đi về hướng sâu trong Nam hoang núi.
Tiến vào thị trấn nhỏ Ikem, hắn gặp phải chuyện lạ có thể nói là quá nhiều, không thiếu chuyện này.
...
. . .
Cùng lúc đó, tại tầng cao nhất của công ty khai thác mỏ phía nam thị trấn nhỏ Ikem.
Thành viên Solomon từ đầu đến cuối vẫn chưa lộ mặt, ngồi trên ghế sô pha, hắn không giống như Nancy, một người đàn ông ăn mặc trang phục chính thức có thể biểu lộ rõ thân phận, cũng không mang theo thủ trượng hay các loại trang sức khác, phong cách ăn mặc tổng thể thiên về phong cách thô tục của khu vực biên giới, tay áo sơ mi màu xám đen xoắn lên đến khuỷu tay, lộ ra hình xăm dữ tợn trên cánh tay, nửa thân dưới là quần dài quân đội chiến thuật bằng vải thô ráp và giày quân đội.
Chỉ riêng cách ăn mặc này cũng đủ để thấy được người này xuất thân từ hệ thống nào.
Tại Caelid, một thành phố gần biên giới phía nam, phong thổ nhân văn ở đây có sự khác biệt rất lớn so với nội địa, mọi người không theo đuổi phong cách giả bộ ưu nhã của thân sĩ, thoải mái dễ chịu và tính thực dụng mới là điều mà người địa phương theo đuổi, còn việc một người có được hưởng điều kiện vật chất ưu việt hay không, phải xem xét đồ vật mà hắn uống.
Ví dụ như chén rượu nho trắng trong tay gã đàn ông trên ghế sô pha lúc này, đây là sản phẩm của một vùng phía bắc lãnh thổ, trước không bàn về phẩm chất và năm sản xuất, chỉ riêng phí vận chuyển vượt qua toàn bộ lãnh thổ để đến khu Caelid phía nam, cũng không phải là điều mà tầng lớp bình thường có thể chi trả.
Tóc trên đỉnh đầu của người đàn ông có chút thưa thớt, nửa đầu phía trước cơ bản đã không còn tóc, là một mảng sáng bóng như ngói, nhưng chòm râu ở nửa dưới khuôn mặt lại rất rậm rạp, cực kỳ giống cây mây giăng khắp nơi ở ngoại ô Willow thành.
"Nói."
Người đàn ông lẳng lặng nhìn những công nhân không một bóng dáng ở quặng mỏ ngoài cửa sổ, giọng nói của hắn trầm và mạnh mẽ, cực kỳ giống tiếng gầm nhẹ từ cổ họng của dã thú.
Bên cạnh ghế sô pha của hắn, có một người hầu đứng thẳng, dùng âm điệu vang dội báo cáo với người đàn ông một số thông tin:
"Trong đó có một chấp pháp quan đã tiến vào khu vực núi hoang, là nữ nhân đeo huy chương chỉ huy của chấp pháp quan."
Người đàn ông không quay đầu lại, chỉ đưa tay sờ trán trọc lóc, giật giật môi:
"Lá gan lớn như vậy? Vậy xem ra bọn họ khẳng định đã biết một số chuyện, nhưng tại sao chỉ có nữ chấp pháp quan tiến vào, tùy tùng mà nàng ta mang đến đâu?"
"Tạm thời còn chưa rõ ràng, hành tung của hắn rất quỷ dị, không có bất kỳ quy luật nào." Người hầu đáp lại.
Người đàn ông trên ghế sô pha lúc này quay đầu nhìn người hầu một cái, giọng nói bình tĩnh bình luận:
"Lần trước ngươi nói với ta rằng, người trẻ tuổi này là người đứng đầu trong kỳ khảo hạch chấp pháp gần đây của Willow thành, ta lúc đó nói với ngươi phải theo dõi hắn thật kỹ, đúng không? Sau đó lần thứ hai ngươi nói với ta, hắn ở trên xe lửa không dám giết người, hẳn là đồ ấm giường do nữ chấp pháp quan mang đến, vậy mà bây giờ ngươi lại nói với ta, hành tung của hắn quỷ dị, không có quy luật?"
"Ngươi có phải coi ta là kẻ ngốc để đùa bỡn không?"
"Nếu thật sự không có biện pháp, ta có thể đổi người khác đến giúp ta làm việc."
Người hầu nơm nớp lo sợ, không dám lên tiếng nữa.
Người đàn ông trầm tư hồi lâu, cuối cùng vung cho người hầu một mệnh lệnh:
"Nếu bọn hắn muốn biết trong núi hoang chôn cái gì, thì giúp bọn hắn một tay."
"Vâng, tiên sinh Marshall."
Bạn cần đăng nhập để bình luận