Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 724: Tân sinh người (length: 8053)

Thành Đức Lạp Tư Lý Ân.
Là thành phố cảng lớn nhất miền tây, mức độ giao thương nhộn nhịp cùng danh tiếng bến cảng của nó trên thế giới đều vượt trội so với Celephais ở phía đông.
Thực tế thì, trong đám thuyền viễn dương, các nhà thám hiểm, nhà khảo sát và học giả mới là khách chính đến cảng Celephais, còn những tàu buôn bán đường biển đích thực đều mở tuyến đến thành Đức Lạp Tư Lý Ân.
Nơi đây là một trong những cảng chính tiếp nhận và phát đi tài nguyên của khắp lục địa miền tây, hàng hóa từ nước ngoài tập trung về đây không chỉ được tiêu thụ bởi sáu vương quốc trong khu vực mà thậm chí có thể vượt qua những dãy núi trùng điệp để xuất hiện tại những vương triều nhỏ bé sâu trong sa mạc sỏi đá.
Cảng mỗi ngày đều có các tàu buôn đến từ mọi nơi của cõi mộng ảo.
Có hồng ngọc từ lãnh nguyên phía bắc đại lục.
Cũng có nhựa cây thơm từ đảo Áo Thụy Ba còn sót lại thần tích.
Đương nhiên không thể thiếu cả đất mùn từ vương quốc Vĩnh Hằng.
… Thương mại đã tạo nên sự phồn hoa của thành phố này.
Thu hút các tầng lớp, chủng tộc đủ mọi địa vị đóng quân không sai.
Nằm trên bờ biển của sáu vương quốc, lại không chịu sự quản lý của bất kỳ vương quốc nào trong số đó, nơi này là một thành bang hoàn toàn độc lập tự chủ.
Nhờ may mắn có vị trí địa lý thuận lợi cùng với khối tài sản khổng lồ trong tay, thành Đức Lạp Tư Lý Ân gần như có được tình hữu nghị với tất cả các vương triều, thậm chí cả Thần Điện, nó sừng sững không đổ, lịch sử của nó thậm chí còn lâu đời hơn cả sáu vương quốc.
Bất luận là đoàn học thuật của hoàng thất cao quý hay những nô lệ vượn lạnh lùng sau khi trở về sẽ bị đày ngay xuống mỏ làm tạp dịch, đều có thể tìm được một chỗ dễ chịu thoải mái trong quán rượu gần bến cảng thành Đức Lạp Tư Lý Ân, nhấp một ly rượu Rum, tạm thời quên hết mọi phiền não.
Điểm này ngược lại khá tương đồng với cảng Celephais ở vương quốc Vĩnh Hằng.
Và nếu ngươi tình cờ còn một chút tiền vàng dư trong túi, vậy có lẽ có thể dễ dàng tìm được những cô nàng uyển chuyển thuộc bất kỳ chủng tộc nào trong thành làm bạn cùng ngươi qua quãng thời gian này.
Nghe nói tộc Ly Tí Tí ở các đảo phía nam là những người nổi bật trong lĩnh vực này, có tin đồn rằng tộc này có huyết mạch ác ma cổ xưa, ngoài vẻ ngoài và thân thể hoàn mỹ ra, cả nam lẫn nữ đều có kèm theo thiên phú mị hoặc...
...
"Ôi chao đúng rồi là như vậy, nhẹ chút thôi... Đừng để răng cắn vào nó... Giỏi lắm..."
Khu vực buôn bán nô lệ phía đông cảng Đức Lạp Tư Lý Ân, trong một phòng của quán rượu quý giá đẹp đẽ nhất.
Có một nam tử tóc xám hình dạng trẻ tuổi đang ngậm thuốc lá đứng bên giường, gương mặt hắn có vẻ hơi gầy gò, da dẻ trắng trẻo, đường quai hàm rõ nét, sắc bén, cộng thêm mái tóc dài màu xám rối tung, toàn thân tỏa ra một khí chất âm tà không che giấu được.
Mờ hồ mang theo cảm giác lưỡng tính.
Mà lúc này đang quỳ trên giường cúi người xuống, là một thiếu nữ Hỗn Chủng dòng máu Viêm Ma đang ngả nghiêng, toàn thân da dẻ có màu đỏ tươi, đôi mắt mê ly càng lộ ra màu sắc như dung nham nóng chảy… Ước chừng đã qua hơn mười phút sau.
Thiếu nữ nhẹ lau khóe miệng đứng dậy, túm lấy đầu lọc thuốc của nam tử hít một hơi, mệt mỏi rã rời tựa vào lòng ngực hắn, nhẹ vuốt ngực nam tử, nũng nịu hỏi:
"Ngươi nói đây là cách thể hiện hữu hảo trong thế giới thanh tỉnh, không gạt ta chứ ~"
"Đương nhiên không lừa ngươi, đây là cách thể hiện hữu hảo phổ biến nhất ở chỗ của chúng ta, không tin ngươi có thể đi hỏi người khác." Nam tử sủng nịch vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ Hỗn Chủng.
"Ngươi coi ta là kẻ ngốc à, hừ… Người đến từ thế giới thanh tỉnh ai có vẻ tốt đẹp như vậy." Thiếu nữ hờn dỗi, dùng nắm tay nhỏ nhẹ nhàng đánh vào người nam tử.
"Đợi ta tìm được tòa thành kia, ngươi có thể thấy rất nhiều rất nhiều người đến từ thế giới thanh tỉnh á." Nam tử nhếch miệng cười.
"Ngươi thật sự sẽ mang ta đi sao?!" Ánh mắt thiếu nữ sáng ngời.
"Thế nào? Ngươi không muốn ở cùng ta à?"
"Ở cùng! Ở cùng! Đương nhiên là muốn ở cùng rồi! Ngươi đừng có bỏ ta lại!" Thiếu nữ dùng hai tay ôm chặt lấy nam tử, trong mắt tràn đầy hạnh phúc...
...
Thân thể trắng cùng thân thể đỏ quấn quýt lấy nhau, trong căn phòng tinh xảo, đẹp đẽ này khắp nơi lưu lại các loại dấu vết.
Đến nửa đêm, chủ nhân chính thức của căn phòng say bí tỉ ôm bạn gái trở về, vừa hay gặp được một màn đánh nhau kịch liệt.
Thế là solo biến thành quần ẩu.
Đừng hiểu lầm, là quần ẩu đúng nghĩa.
Các loại tùy tùng và vệ sĩ theo tiếng hô quát xông lên lầu, chuẩn bị bắt lấy hai người một đỏ một trắng đang trần truồng kia.
...
Nhưng mà căn bản không cần nam tử động tay, thiếu nữ Hỗn Chủng mang dòng máu Viêm Ma một quyền sẽ đốt nửa tầng lầu thành tro.
Rồi sau đó cả hai nghênh ngang rời đi.
Thậm chí không cho vệ sĩ của thành Đức Lạp Tư Lý Ân chút thời gian phản ứng nào.
… Trước khi mặt trời mọc, bọn họ xuất hiện ở đầu một chiếc thuyền buồm trên cảng.
Thiếu nữ vẫn như keo sơn quấn lấy nam tử tóc xám, không hề nhìn ra dáng vẻ vừa vung tay nhấc chân hủy diệt một tòa nhà có sức mạnh khủng bố chút nào.
Nàng ngơ ngác nhìn mặt biển đen kịt.
"Đi ra từ gò núi thẻ hi an, chúng ta cũng xem như đã đi không ít đường rồi, ngươi nói tòa thành kia thật sự tồn tại sao?"
Thêm nữa... Mới nhất đứng đầu tiểu thuyết tại 6. 9* sách a xem!
"Cho nên mới phải đến đây, thành Đức Lạp Tư Lý Ân là bến cảng giao thương lớn nhất toàn đại lục, nơi thông tin linh hoạt nhất."
Nam tử vừa nói, vừa kéo chiếc thảm đang đắp trên người thiếu nữ, che sang người mình...
Dòng máu Viêm Ma xác thực không sợ chút gió biển lạnh buốt này.
"Dù sao ta cũng không còn nhà nữa rồi, ngươi đi đâu ta sẽ theo tới đó." Thiếu nữ càng ôm chặt thêm một chút.
Nam tử ánh mắt phức tạp nhìn mặt biển tĩnh lặng, hồi lâu mới mở miệng nói: "Ta cũng vậy."
… Hồi lâu, ở vị trí rất xa nơi chân trời cuối biển rốt cục cũng xuất hiện ánh lưu quang.
Thiếu nữ nhìn gương mặt không tì vết của nam tử, nhỏ giọng hỏi:
"Bảo bối có muốn khóc không?"
"Đúng vậy, muốn khóc." Nam tử phát ra một thanh âm hờ hững như đang làm dáng.
"Ngươi thật là phiền!"
"À đúng rồi, mấy ngày nay ta không phải luôn quanh quẩn ở gần cảng, trong lúc còn nghe thấy đám vượn lạnh lùng lén bàn tán cái gì đó... Kỵ sĩ Phi Long cổ xưa mang theo ngọn lửa đen... Còn có gì nữa ấy nhỉ... Ừm, còn có những thủy thủ vượn lạnh lùng nói trong số họ có người tận mắt nhìn thấy một con Rồng lớn bay lượn trên biển hoàng hôn."
"Còn có người nói thành Inganok đã là một tòa thành chết rồi, bất luận kẻ nào cũng không thể thông qua…"
"Ừm... Còn nữa, cái thợ săn mà ngươi bảo ta tìm ấy, nghe người ta nói, nơi cuối cùng hắn xuất hiện chính là lãnh nguyên."
"Mặt khác... Tạm thời ta chưa nghe thấy danh hiệu Dạ Ma... Có thể là chúng ta còn đi chưa đủ xa."
"Ảm Ảnh cũng không có... Trong một vài nền văn hóa phương đông, tất cả những thứ bị coi là điềm gở đều có thể được gọi là Ảm Ảnh nên…"
Thiếu nữ đem tất cả những gì mình nghe và thấy mấy ngày nay kể cho nam tử.
Đáng tiếc, nàng không dò được thông tin gì về tòa thành mà nam tử vẫn luôn tâm niệm.
"Ngươi nói, thật sự có loài rồng cổ xưa mọc ra hai đôi cánh như thế sao?"
"Ta không quan tâm cái lũ kỵ sĩ chó má nào cả." Nam tử nhíu mày.
Thiếu nữ hậm hực rụt cổ lại.
"Có phải là ta rất vô dụng không… Ngươi đừng giận nha…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận