Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 450: Tiếng khóc (length: 11179)

Milo đã thể hiện rõ ràng, hắn không hề hứng thú với cái gọi là giáo chủ Hoàng Kim Luật, cũng không có ý định gặp mặt người này.
Nhưng trớ trêu thay, cuối cùng hắn vẫn bước vào thánh đường của giáo chủ Hoàng Kim Luật.
...
Thực tế mà nói, hắn chưa bao giờ quan tâm đến những lời răn cầu nguyện sáo rỗng của Giáo Hội, hoặc có thể nói, hắn lười suy nghĩ về tất cả những loại câu đố không thể diễn đạt ý tứ bằng những cách thông thường.
Những điển tịch cổ xưa truyền lại qua vô số năm tháng đã có đủ nhiều câu đố rồi, văn minh đã hóa thành tro bụi thì thôi, người sống lại bắt chước người xưa như lạc vào sương mù, Milo chỉ quy chúng vào một dạng cố tình làm ra vẻ huyền bí.
Nhưng lời cầu nguyện của thiếu nữ trong thánh đường lại không phải câu "Sợ hãi huyết mạch của Cựu Thần" mà các nhân viên thần chức của Giáo Hội thường ngày vẫn nói, nàng còn nhắc đến tiệc thánh.
Điều này khiến Milo chú ý.
Tiệc thánh, đó là một nhân tố quan trọng giúp Milo đi đến được ngày hôm nay.
Đến nay hắn vẫn không rõ thân phận của bà đồng áo đỏ, nàng cũng chưa từng tiết lộ lai lịch thật của mình, chỉ đề cập bản thân đến từ cảnh mộng ảo.
Mà tiệc thánh được nhắc đến từ miệng cô gái áo trắng đang ở sâu trong Giáo Hội, có phải cũng chính là tiệc thánh trong miệng của phù thủy đỏ hay không, Milo rất tò mò về điều này.
Theo góc nhìn chủ quan của hắn, giáo phái mà bà đồng áo đỏ thờ phụng và Hoàng Kim Luật, Hoàng Kim Thụ chắc chắn không phải là một chuyện.
Giống như tạo hình của hai người bọn họ vậy.
Một người giọng nói non nớt, một người già nua suy bại, một người trường y trắng tinh không tì vết không vướng một hạt bụi, một người lại khoác chiếc áo bào đỏ cũ kỹ bẩn thỉu.
...
...
Nhưng có vẻ như trong lòng có một sự tò mò mãnh liệt thôi thúc, Milo vẫn bước vào thánh đường nằm sâu trong Giáo Hội này.
Dưới ánh nến leo lét, hắn chỉ có thể thấy rõ bóng lưng thiếu nữ đang cúi mình dưới tượng điêu khắc Hoàng Kim Thụ.
Tất cả ở đây đều không giống với ấn tượng mà Giáo Hội đã từng tạo ra cho người khác.
Nhưng ngược lại, nó lại mang đến cho Milo một cảm giác thoải mái dễ chịu.
...
"Bọn họ nói muốn vào vùng đất cấm phải có sự cho phép của giáo chủ, ta nghĩ, nếu ngươi chính là giáo chủ trong lời bọn họ, thì cửa vào cái gọi là cấm địa, có lẽ ở gần đây."
Milo đánh giá xung quanh căn phòng.
Nơi đây tràn ngập một loại cảm giác suy tàn... Không, không hẳn là suy tàn, có lẽ phải gọi là không khí tịch liêu mới đúng.
Thứ không khí này càng phù hợp với bí mật mà Milo biết được từ Imnar, rằng các học giả đã khai quật di tích của thời đại trước đó trên mảnh đất cổ xưa này, thời đại bị các Chư Thần chôn vùi, từ đó dựa vào kiến thức thu được để thành lập tổ chức khế ước, rồi dần dần biến thành Giáo Hội Hoàng Kim Luật ngày nay.
Nếu như thứ họ kế thừa là một thời đại đã mất, thì thứ phủ bụi dưới mặt đất kia, chính là tất cả sự không cam tâm, sự nhục nhã.
Từ đó hình thành nên thái độ khiêm nhường của Hoàng Kim Luật trước những bậc bề trên như ngày nay.
Bởi vì, nếu như tổ chức khế ước có thể học được gì đó từ một nền văn minh đã suy vong, thì bài học lớn nhất không nghi ngờ gì chính là——không nên chọc giận những vị Chư Thần đứng trên trật tự.
"Nếu không có sợ hãi, cái chết cũng chẳng có ai đoái hoài."
Đó đúng là một thời đại chẳng ai đoái hoài, vì tất cả đều đã kết thúc.
...
Thiếu nữ trong thánh đường vẫn không quay lại, nhưng sau khi ngừng cầu nguyện, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn tượng điêu khắc Hoàng Kim Thụ quấn đầy gai và dây leo trước mặt, bằng giọng thì thầm hỏi Milo:
"Ngươi có thể thấy gì trên Hoàng Kim Thụ không?"
"Tro bụi." Milo không cần nghĩ ngợi trả lời.
"Thượng vị giả à, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa rõ, màn che của chiến tranh đã mở ra rồi." Giọng thiếu nữ vang lên sâu thẳm từ bên trong thánh đường.
Nhưng Milo bình tĩnh lắc đầu:
"Daisy và Dilasha đang ở đâu? Ta chỉ muốn biết điều đó."
Nhưng thiếu nữ áo trắng vẫn tiếp tục nói những điều theo ý mình:
"Kể từ khoảnh khắc di tích "tô đẹp lỗ" bị khai quật, tai ương của thời đại này đã được định sẵn, tầm mắt của ngươi còn rộng lớn hơn phần lớn chúng ta, nhưng lại chưa bao giờ ý thức được điều này sao?"
"Cửa vào 'vùng đất không thấy', ở đâu?" Milo vẫn kiên quyết không bị lay chuyển.
Thiếu nữ làm một động tác giống như nữ tu sĩ mắt mù trước đây, nàng đan hai tay vào nhau đặt lên ngực: "Chiến tranh sẽ gây ra tai ương, mà tai ương chính là thời cơ tốt nhất để những thượng vị giả cướp đoạt tín ngưỡng, hay nói cách khác, ngươi cùng bọn chúng là đồng bọn sao?"
"Ôi, sớm biết thế ta nên lấy được bản vẽ kiến trúc của Giáo Hội trước."
Milo cau mày đi thẳng về phía thiếu nữ áo trắng.
Nhưng thiếu nữ vẫn cứ nói ra những lời tối nghĩa khó hiểu:
"Ngươi luôn đưa ra những lựa chọn mà ngươi cho là lý trí, nhưng ngươi có từng nghĩ, kể từ khi đến với thế giới này đến giờ, ngươi chưa từng cứu được điều gì, những kẻ đáng chết đã chết rồi, chuyện chắc chắn xảy ra vẫn cứ xảy ra, ngươi có sức mạnh ngày càng lớn, nhưng vĩnh viễn chỉ là chứng nhân của nhiều bi kịch, đứng ngoài quan sát, tầm nhìn của ngươi càng trở nên rõ ràng, ngươi chỉ có thể chứng kiến ngày càng nhiều bi kịch xảy ra, mà không thể cứu được gì cả..."
...
Bước chân của Milo dừng lại.
Nhưng vài giây sau, hắn không còn xoắn xuýt về những lời nói của thiếu nữ nữa.
Hắn giải phóng sức mạnh của nỗi sợ.
Thánh đường này hoàn toàn bị bóng tối xâm chiếm.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã dẫn dụ thiếu nữ vào giấc mộng.
Thứ hắn bắt được chính là nỗi sợ hãi của linh hồn này đối với tất cả những thượng vị giả, điều này là do Giáo Hội kế thừa từ một thời đại đã mất có tên là tô đẹp lỗ.
...
Nhưng điều khiến Milo bất ngờ là, thiếu nữ không hề có bất kỳ hành động phản kháng nào, ngay cả ý thức tiềm ẩn của nàng cũng không hề kháng cự.
Giống như ngay từ đầu, nàng đã biết Milo sẽ dùng thủ đoạn dẫn dụ giấc mộng để ép nàng nói ra cửa vào "vùng đất không thấy".
Và ngay khi Milo nắm được nguồn gốc nỗi sợ hãi trong lòng nàng, nàng bắt đầu dùng giọng nói rõ ràng hơn để truyền đạt cho Milo những thông tin hỗn độn, phức tạp.
"Ngươi nghe thấy chưa? Xuyên qua linh hồn của ta, lần này ngươi nhất định nghe thấy tiếng khóc của đứa bé chứ?"
"Ngươi thật sự, chưa từng hoài nghi con mắt của mình dù chỉ một giây phút sao?"
"Tỉnh táo lại đi, cắn nát đầu lưỡi mới có thể giúp lời nói rõ ràng hơn, con mắt trần mục nát mới có thể nhận được ưu ái của con mắt suy tư, hiểu biết thật sự chưa bao giờ dựa vào giác quan, dù ngươi là người trong Danh Sách Ảm Ảnh thì cũng vậy, chân lý vĩnh viễn không đổi, sai lầm chính là những lo lắng che mờ mắt, và cách nhận thức sai lầm."
"Nghe thấy chưa? Tiếng khóc của đứa bé?"
"Ngươi có từng hoài nghi dù chỉ trong khoảnh khắc không?"
"Không, có lẽ ngươi đã tiên đoán được một điều gì đó, có lẽ là trong giấc mơ, hoặc... trong vực sâu, chắc hẳn ngươi đã thấy con của mình, đúng không? Trong tiềm thức, ngươi đã biết tất cả sẽ xảy ra, chỉ là ngươi đã bỏ qua sự tồn tại của chúng mà thôi."
...
Những câu từ mang giọng điệu kỳ dị và mơ hồ nhưng dường như lại có liên kết, truyền thẳng vào đầu Milo qua sự liên kết của dẫn dụ mộng.
Hắn cố không để mình bị quấy nhiễu.
Nhưng thực tế, Milo lại cảm thấy mình hoàn toàn có thể hiểu được những gì thiếu nữ nói.
Bởi vì, trong thế giới vực sâu, Finn thật sự đã biến thành con của hắn, nhưng Milo chưa bao giờ coi đó là một phép ẩn dụ hay sự ám chỉ nào cả.
Hắn luôn cho rằng tất cả trong vực sâu đều là vô căn cứ.
Chỉ có cái tên "Tutis · Claude" là khiến hắn mãi không thể nào quên.
...
Và khi thiếu nữ cứ tiếp tục lẩm bẩm.
Milo thật sự nghe thấy tiếng khóc thút thít của một đứa trẻ văng vẳng đâu đó.
Tiếng khóc ấy rất tự nhiên, giống như một người đang đi bộ trên đường Willow vào ban đêm vô tình nghe thấy tiếng khóc của trẻ con từ một tòa nhà chung cư nào đó.
Điểm khác biệt là, Milo hoàn toàn không thể phán đoán được nguồn gốc của tiếng khóc mà hắn nghe được vào lúc này.
Nó dường như xuất hiện một cách trống rỗng trong đầu hắn, không tính là ồn ào, nhưng lại không thể xua đi.
...
"Ngươi đã nghe thấy đúng không? Tiếng khóc của Thần tử, nhất định ngươi đã nghe thấy."
"Hãy cố cứu lấy nó đi, hỡi vị thượng vị giả không hề quen biết, việc ngươi đến đây chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, khác với những ánh mắt Ảm Ảnh trước đây, ta ngửi thấy được sự thiện ý trên người ngươi."
"Làm ơn hãy ghi nhớ, tên của nó là Mai Cao, một đứa trẻ không thể được sinh ra trong thời đại đã mất, lũ Ảm Ảnh sẽ cướp nó đi trong thời đại này, nếu... nếu như ngươi thực sự có ý chí và sức mạnh để chống lại, xin hãy nhìn thẳng vào sự dẫn dắt của trật tự..."
Giọng nói của thiếu nữ ngày càng yếu ớt, run rẩy.
Một giọt nước mắt lăn xuống trên khuôn mặt trắng nõn của nàng.
...
Nhưng Milo giữ vẻ mặt điềm tĩnh của Cựu Thần.
Hắn không hề có chút dao động nào, vẫn tiếp tục ép đối phương nói ra vị trí của "vùng đất không thấy".
Sau đó, hắn bỏ lại thiếu nữ cô độc trong tòa thánh đường tối tăm này, và rời đi ngay lập tức.
...
Cái gọi là không thấy chi địa, nói trắng ra là di tích bị rơi mất dưới lòng đất.
Là khi đám học giả ký khế ước bắt đầu tiến hành hoạt động khảo cổ trong dãy núi này, đã đào được một bộ phận của thánh đường cổ xưa.
Mà cửa vào của không thấy chi địa, ở ngay dưới chính điện thánh đường này.
Nhưng cửa vào lại nằm ở sâu bên trong khu kiến trúc của Giáo Hội, một khu rừng nguyên sinh chưa từng được ai khai quật.
...
Sau khi rời khỏi thánh đường tăm tối này, Milo lập tức cắt đứt liên hệ mộng dẫn của mình với thiếu nữ.
Nhưng một giây sau, vẻ mặt hắn lại càng trở nên quái dị.
Bởi vì tiếng khóc nỉ non của hài nhi truyền đến trong đầu Milo thông qua ý thức của thiếu nữ không hề dừng lại theo việc cắt đứt mộng dẫn.
Nó vẫn lảng vảng trong không gian xung quanh Milo.
Tiếng khóc nỉ non không ngừng.
"Oa... Oa... Oa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận