Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 703: Đáng yêu niết (length: 7807)

Freya có thể xem như người dẫn đường cho Milo ở thế giới này, tuy rằng nàng không hiểu rõ nhiều về vùng đất lạnh lẽo, nhưng với Milo thì như vậy đã là đủ.
Mà theo lời nàng, trong một khoảng thời gian tới, vùng cao nguyên băng giá cằn cỗi này sẽ trở nên "náo nhiệt".
"Vì sao?"
"Người Linh Thị cũng đã tranh thủ lúc thuận gió dong thuyền đến vùng cao nguyên lạnh giá này rồi." Freya nhớ lại nói: "Đây là một thương nhân lữ hành nói cho ta biết."
"Bọn họ đến đây là vì...?" Milo buông tay.
"Nghe nói... Nghe nói ở đây xuất hiện một phần tàn quyển thi tập cổ xưa." Freya dường như đang cố gắng sắp xếp ngôn từ để giải thích sức hút của điển tịch cổ xưa đối với người Linh Thị, nhưng rõ ràng nàng không hiểu sâu về vấn đề này.
Nhưng Milo đâu cần nàng giải thích chứ.
Bản thân hắn mới là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Kiến thức trong đầu hắn đủ để khiến toàn bộ đám người Linh Thị ở cảnh ảo mộng phải phát nổ tung.
Sau khi nghe Freya nói, Milo kinh ngạc "A ~" lên một tiếng.
Đây chẳng phải là câu chuyện ô vung bị đình trệ khác sao.
Quê của Marshall chẳng phải bị quân đội Linh Thị san bằng theo cách đó sao?
Còn nhớ tên xui xẻo "James · Sheffield" không, hắn là một người tạo mộng, trong thế giới tỉnh táo đã đọc 《 Biên niên sử Nas 》 đến chết, và kết cục bi thảm lần thứ hai trong cảnh ảo mộng của hắn cũng là do cuốn biên niên sử ấy, người Linh Thị đã không tiếc phát động chiến tranh cấp thành bang để đoạt trí nhớ trong đầu hắn, giết hắn và chôn xác, mà quê hương ô vung của Miêu Miêu bọn họ đã bị đình trệ khi ấy.
Bởi vậy mới có chuyện đại mập Khắc Đốn mang theo cả trăm mèo meo chạy trốn đến Vĩnh Hằng quốc độ.
Vì vậy sau này Milo mới thấy mộ bia của Sheffield, người bị mọi người trên mặt đất lãng quên, tại nghĩa trang tộc mèo.
Mà nguồn cơn của tất cả, là cuốn biên niên sử cất giữ trong đầu Sheffield.
Đây chính là sức hút của điển tịch cổ xưa, hay đúng hơn, là lòng khao khát của người Linh Thị đối với Linh Thị.

"Vậy nên ngươi đến đây cũng vì..." Milo hỏi.
"Điển tịch." Freya gật đầu.
"Nhưng ngươi hình như không phải người Linh Thị." Milo định nói, nhìn ngươi chẳng có vẻ gì là thông minh cho lắm.
"Ta không phải nha, tri thức cấm kỵ đối với ta không có tác dụng gì, chủ yếu là trong phần thơ kia có thể có tin tức mà ta muốn tìm hiểu, đó là thông tin rất rất quan trọng đối với tộc ta."
Freya dường như không có chút phòng bị nào, Milo vừa hỏi một câu, nàng đã lập tức nói hết mọi chuyện không sót một chi tiết.
"Người Hi?" Milo tiếp lời.
"Ừm... Dù sao chủng tộc khác cũng gọi bọn ta như thế." Freya dường như không thích lắm cách gọi này.
Nhưng phản ứng của nàng đã xác nhận, nàng chính là "Hi Nhân tộc" mà nam mẹ chim to đã nhắc đến.
Dường như để nhanh chóng chuyển chủ đề này, Freya lại hỏi: "Vậy còn ngươi? Ngươi đến đây cũng vì phần thơ kia sao? Nhưng không đúng, ngươi không biết chuyện này..."
"Ta à." Milo ban đầu vội vàng nhớ lại những khúc mắc trong thời gian này của mình, rồi lại nhớ đến việc mình đã "rơi" đến cao nguyên này như thế nào, cuối cùng dang tay ra nói: "Ta đến tìm người."
Đúng là đến tìm người, dù sao cũng là đuổi theo ba nữ sĩ đau buồn mà rớt xuống mà.
"Cô gái?" Freya không cần nghĩ ngợi đã đón một câu.
"Đương nhiên." Milo gật đầu.
Hắn thực sự đã bị kích động đuổi theo sau khi ngửi được mùi của Enid trên người ba nữ sĩ.
Nhưng thật sự là như vậy sao?
Sau khi gặp vị thiên diện chi thần trong giấc mộng ở nghĩa trang, giờ Milo luôn hoài nghi những sự kiện có vẻ ngẫu nhiên ở thế giới thật...
Cái mà thoạt nhìn là lựa chọn của mình, thực ra lúc đó vốn dĩ không có lựa chọn nào khác mà...

"Đáng yêu ~"
Ngồi trước đống lửa, Freya cười hì hì chống cằm, ý nghĩ hiện hết cả lên mặt.
Các đường nét trên khuôn mặt nàng vô cùng tinh xảo, chỉ là góc nhìn của Milo không được ngang tầm với nàng, lại thêm ánh lửa chiếu từ phía dưới lên, khiến khuôn mặt Freya trong mắt hắn trông có chút gian xảo bỉ ổi.
Đây đã là lần thứ không biết bao nhiêu Milo bị người khác dùng từ "đáng yêu" để hình dung, Lam nhân từng khiến Chư Thần phải khiếp sợ, trong mắt Freya chỉ là một con tiểu khả ái thôi sao…
Nhưng Milo thực sự tạm thời không còn sức lực gì, bây giờ hắn đích thực là một gà con yếu ớt, tiểu khả ái cũng không tệ…
Trong lúc Milo có chút phiền muộn thì Freya đột nhiên hỏi:
"Trên người ngươi có phải vẫn còn vết thương không?"
Milo sờ sờ bụng, mức độ va chạm này thực sự không còn cảm giác đau nữa, hắn nhún vai:
"Hồi phục nhanh lắm, đồ lương khô của ngươi quá thần kỳ rồi, à đúng rồi, tổng cộng ngươi mang theo bao nhiêu vậy? Xem như ta cứu được ngươi một mạng à không hai mạng dưới tình huống, có thể chia cho ta một ít không, ta muốn ăn thêm một hai ngày nữa chắc là hồi phục hoàn toàn thôi."
Giống như lúc trước, khi Milo nhắc đến "lương khô", vẻ mặt của Freya lại khó hiểu trở nên kỳ lạ…nói năng cũng không còn trôi chảy: "Ờ…"
"Ngươi ngượng ngùng cái gì?" Milo ngó ngó cổ mình.
"Ai ngượng!" Freya hừ một tiếng.
Sau đó nói:
"Ta không mang nhiều, nhưng ta có thể chế biến, nếu như nguyên liệu đủ thì…"
"Vậy không thành vấn đề, lát nữa ngươi cần thu thập những nguyên liệu gì cứ nói cho ta biết, ta giúp được." Milo ngược lại không tham lam gì.
Nhưng không biết tại sao, sau khi hắn nói câu này, mặt Freya lại càng đỏ hơn, đỏ cả cổ.

Loại người mới gặp lần đầu đã tùy tiện bắt lấy Milo như nàng, có thể coi đây là một phản ứng thẹn thùng không, dù sao chuyện này có vẻ đã vượt quá chủng tộc đúng không?
Nhưng nói đi thì phải nói lại, coi như vượt quá chủng tộc thì cũng tính có chung huyết nguyên đi, dù sao cũng đều là sinh vật hình người, chỉ là Freya đầu hơi dị một chút nên việc phân biệt gọi "Người Hi" với "Nhân loại" cũng đều mang tính thuộc tính cá nhân.
Có thể tên Freya này hình như chưa từng xem Milo là người, phần lớn các trường hợp thái độ của nàng như đang đối đãi với thú cưng, điều này khiến Milo có chút khó chịu.
Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ đây cũng chính là lý do bình thường Marshall luôn trưng ra bộ mặt thối đó à…

Dù không có gì để nói chuyện với nhau, Freya vẫn ngồi trước đống lửa, thỉnh thoảng không chịu yên mà tùy tiện đụng vào mái tóc rối bù của Milo.
Và chỉ cần cô nàng thiếu dây thần kinh này không được một tấc lại muốn tiến một thước, thì tất cả đều dễ nói.

Đến nửa đêm sau, khi tỉnh lại, Milo phát hiện mình đang bị ôm ngủ như ôm gối.
Nhưng hắn không có thời gian để so đo chuyện này, bởi vì hắn bị đánh thức bởi một loạt tiếng nổ lớn từ hướng đỉnh núi.
Cùng với tiếng nổ lan ra, rất nhiều hòn đá từ sườn dốc lăn xuống, trong chốc lát đất rung núi chuyển…
Bạn cần đăng nhập để bình luận