Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Chương 824: Cấm khu mất phương hướng người

Chương 824: Kẻ lạc lối chốn cấm khu
Ảo mộng cảnh.
Os-Nargai, khu vực đông cấm.
Đây là một vùng đất không được thừa nhận.
Ánh sáng ôn hòa mang theo sinh mệnh sẽ dừng lại trước cấm khu, chúng tuân theo chỉ lệnh của Chư Thần, chín phần chín thời gian đều dừng lại trên không trung Vĩnh Hằng quốc độ, chỉ khi thành thị ồn ào náo nhiệt bắt đầu mệt mỏi, chúng mới rời đi trong chốc lát, để cho người dân vĩnh hằng được hưởng thụ cảnh đẹp hoàng hôn.
Mà bên trong cấm khu, là nỗi run sợ vô tận của giá rét và đêm dài.
Dân chúng Ảo mộng cảnh tin rằng phía Đông cấm khu là "vùng đất không người", đó là phán đoán dựa trên nhận thức về hoàn cảnh ác liệt ở nơi đây.
Tộc nhu nhược không thể sống sót ở đó.
Ngay cả nơi lạnh giá nhất cũng có ngày đêm luân chuyển, cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của ánh sáng.
Mà cấm khu thì không có ánh sáng.
...
Có lẽ chỉ có tầng lớp ý chí cao nhất của Os-Nargai mới biết, bóng tối không ánh sáng đó chỉ dùng để giam cầm một chủng tộc mà Chư Thần không cách nào khống chế.
Ở nơi này, bị lưu đày trọn đời là tộc đàn từng phạm phải trọng tội.
Bọn hắn có rất nhiều tên gọi——
Di dân, kẻ nguồn gốc của tội lỗi, kẻ không ánh sáng, kẻ bị thần bỏ rơi, kẻ xúc phạm thần...
Bất quá những danh xưng này đều dựa vào tội nghiệt mà bọn hắn phải gánh chịu ở thời điểm này.
Từ trước đến nay, bọn hắn có, và chỉ có một danh hiệu duy nhất——"Những kẻ chinh phục".
...
Đó là một chủng tộc không sợ hãi.
Bọn hắn bất kính với kẻ trên, không phụng dưỡng thần linh, thậm chí dám dấy binh chinh phạt Chư Thần trong thời kỳ rung chuyển.
Đơn giản là những kẻ chinh phục không giống những chủng tộc khác của Ảo mộng cảnh, không tồn tại gông cùm xiềng xích bẩm sinh, từ nhỏ bọn hắn không biết sợ hãi, không có giá trị san!
...
So với việc chinh phạt Chư Thần, có lẽ đây mới là nguyên nhân thực sự khiến bọn hắn bị lưu đày, Thần Điện gọi đây là nguồn gốc của tội lỗi của những kẻ chinh phục.
Mà phương thức Chư Thần đối phó chủng tộc này rất đơn giản——đau khổ vô tận.
Chư Thần không lựa chọn đuổi tận giết tuyệt, mà giữ lại bọn hắn một hơi, lưu đày ở cấm khu, kéo dài hơi tàn.
Bởi vì Chư Thần hiểu rõ sự yếu đuối của nhân tính, chỉ cần thời gian đủ lâu, đau khổ đủ sâu, một ngày nào đó, khát vọng sống sót sẽ chiến thắng ý chí kiêu ngạo.
Chủng tộc cuối cùng không muốn phụng dưỡng thần rồi cũng sẽ quỳ gối trước Thần Điện.
...
Thực tế, chúng chư thần mộng cảnh đã thành công.
Ít nhất một bộ phận di dân đã thực hiện được điều này.
Khi đám di dân bởi vì không đủ lương thực sống qua mùa đông lạnh giá mà buộc phải rời khỏi bộ lạc, đem máu và thịt của mình hiến tế cho thần minh cầu xin khoan dung, mục đích của Chư Thần đã đạt được. Chủng tộc tội lỗi không muốn phụng dưỡng kẻ trên cuối cùng cũng không chịu nổi sự tra tấn của cấm khu, lựa chọn quỳ xuống cầu xin thần linh ban phúc.
Chỉ là đối tượng cầu xin của bọn hắn không phải Chư Thần cảnh trong mơ.
Cũng không phải những vị thần bên ngoài.
Trước đó không lâu, bọn hắn đã dùng máu thịt của mấy chục người sống triệu hồi đến Ảm Ảnh ngày cũ của thế giới thanh tỉnh.
...
Nguyên nhân là, khi Chư Thần lãng quên hậu duệ của những kẻ chinh phục trong cấm khu, một lão vu bà mặc áo bào đỏ tàn phá vụng trộm đến đây, bày ra Ảm Ảnh đạo, kể về những gì hắn trải qua, cùng với câu chuyện của hắn.
Có thể hiểu, trái Chư Thần gieo xuống đã sớm bị phù thủy đỏ hái được.
Thực tế, khi Ảm Ảnh kia giết hóa thân của ngoại thần để tế những tín đồ đã chết, đám di dân phảng phất như thấy được kẻ trên đáng để bản thân đi phụng dưỡng nhất trên đời này.
Kiêu ngạo và cứng cỏi trong bản chất của bọn hắn vốn chẳng còn lại bao nhiêu.
Tín ngưỡng Ảm Ảnh, bắt đầu từ khi đó lưu truyền trong cấm khu.
...
Đương nhiên, không phải tất cả bộ lạc di dân đều như vậy.
Đa số vẫn khắc ghi máu và nước mắt của tổ tiên, bọn hắn vẫn chưa quên đi danh tiếng của những kẻ chinh phục, tin chắc tất cả những kẻ trên giáng lâm nơi đây đều ôm ác ý mà đến.
Bất kỳ di dân nào dám triệu hồi thần hoặc cầu nguyện kẻ trên đều bị coi là tội nhân khinh nhờn tổ tiên, trong một số bộ lạc cực đoan, thậm chí còn bị coi là lương thực dự trữ qua mùa đông.
...
Hôm nay bọn hắn đã vô cùng yếu ớt, dưới sự áp chế hàng ngàn vạn năm của cấm khu, tuổi thọ giảm sút, khí lực yếu ớt, cảm giác giảm thấp, gien chủng tộc đang thoái hóa.
Mục đích cuối cùng của tất cả sự suy yếu này, đều là làm phai mờ ý chí của đám hậu duệ những kẻ chinh phục, thay đổi thiên tính của bọn hắn, khiến nỗi sợ hãi bén rễ sâu trong gien của hắn.
Đây không chỉ là ác thú vị của Chư Thần, mà là một hành động phi thường tất yếu.
Hãy thử nghĩ, trong thế giới thanh tỉnh, Caelid Mogot, đội chấp pháp Nero... Với thân thể phàm nhân, bọn hắn vẫn có thể dựa vào ý chí linh hồn của bản thân, chống lại nỗi sợ hãi cùng ý chí tàn thân của ngoại thần nửa đời, vậy nếu từ ban đầu chưa từng tồn tại tầng gông cùm "Sợ hãi"? Kết quả sẽ là gì?
Với điều kiện tiên quyết này, nếu lại thêm lực lượng đủ mạnh, địa vị cao hơn nhân loại của Chư Thần chẳng phải chỉ là thùng rỗng kêu to sao.
...
Có điều, hoàn cảnh cấm khu quá mức ác liệt, tài nguyên cực độ thiếu thốn.
Đám di dân chỉ sống sót đã dùng hết toàn lực, ngay cả hít một ngụm không khí lạnh lẽo cũng là hy vọng xa vời.
Huyết mạch đã bị áp chế đến cực hạn, bọn hắn còn có lực lượng gì đáng nói.
...
Cho đến một ngày nọ.
Một lão giả còng lưng đột nhiên xuất hiện.
Hắn như một cái xác không hồn lạc lối, ý chí tinh thần sa sút, tâm như tro tàn.
Lại nằm trọn vẹn nửa tháng trên hoang mạc lạnh giá mà không chết.
...
...
Lão giả được một bộ lạc di dân nhặt về.
Tứ chi của hắn già nua suy bại, phảng phất không có một tia sinh cơ, nhưng lại không chết.
Hắn không ăn không uống, đối với tất cả di dân xung quanh đều vô cùng hờ hững, phần lớn thời gian cuộn mình trong góc ngẩn người.
Có người trong đám di dân cho rằng lão giả sắp tắt thở, muốn ăn tươi hắn trước khi hắn chết.
Tuy hiện tại không phải mùa lạnh nhất trong cấm khu, nhưng ai lại từ chối một bữa tiệc máu thịt nóng hổi...
...
Nhưng, thiếu niên di dân đã vác lão giả dáng vẻ già nua nặng nề từ cánh đồng hoang vu về ngăn cản hành động của đồng tộc.
Thiếu niên lấm lem bùn đất, dáng người gầy gò, giống như tất cả di dân sinh hoạt tại cấm khu khác, hắn khoác lên mình tấm da thú đơn sơ, làn da trần trụi bao phủ bởi vôi phấn cùng các vật chất khác, chủng tộc di dân quanh năm sinh tồn trong hoàn cảnh u ám đã tiến hóa ra năng lực nhìn đêm mạnh mẽ, đồng tử đều có màu xám trắng, đồng thời còn có bộ lông cực kỳ rậm rạp, ví dụ như lông mũi quá dài dễ bị nhận nhầm là râu cá trê...
Hắn không phải là không đói bụng.
Thực tế tất cả mọi người trong tộc đàn mỗi ngày đều chịu đói.
Nếu có một bữa máu thịt, dù không còn tươi mới, cũng đủ cứu sống rất nhiều người sắp chết. Thậm chí giúp bọn hắn sống qua mùa đông này.
Nhưng, chỉ sống qua một mùa đông thì sao, rồi sẽ còn mùa đông tiếp theo, và tiếp theo nữa.
Ánh sáng có lẽ vĩnh viễn sẽ không đến với cấm khu này...
...
Những người khác trong tộc đàn không hiểu hành vi mang về một người ngoại tộc còn sống mà không cho ăn của thiếu niên.
Nhưng có vẻ thiếu niên có tiếng nói nhất định trong bộ lạc, đồng tộc không làm trái ý hắn.
Bởi vì, lần sấm chớp và hỏa hoạn chiếu rọi không trung cấm khu gần đây, thiếu niên là người duy nhất tận mắt chứng kiến thậm chí tham dự vào cuộc chém giết của kẻ trên, mà còn sống sót trở về.
Ngày đó, hắn gặp được tà thần thế giới khác bị những tộc nhân lưu đày gọi về bằng máu thịt.
Cũng là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy lửa và ánh sáng...
...
Thiếu niên không tin thần, lập trường này hắn thủy chung kiên định, dù sau khi trải qua sự kiện kia cũng chưa từng dao động.
Hắn nhìn thấy ánh hào quang tổ tông trong ngọn lửa, cũng hiểu rõ vôi hoang mạc trong cấm khu này hình thành như thế nào.
Cừu hận của di dân đã sớm gieo hạt giống trong lòng hắn, hắn là hậu duệ của những kẻ chinh phục, dù bị tước mất đôi cánh, cũng nên là kẻ thí thần.
Còn về nguyên nhân nhặt lão giả còng lưng về thật ra rất đơn giản.
"Ngươi cùng Chư Thần đến từ một nơi, đúng không?" Thiếu niên đặt miếng da động vật đông cứng nứt nẻ trước mặt lão giả, đây là khẩu phần ba ngày của hắn, vốn dĩ giữ lại để lót dạ khi ra ngoài, nhưng thiếu niên cảm thấy trạng thái của lão giả không chống đỡ nổi ba ngày sau.
Lão giả không phản ứng thiếu niên, cũng không cầm chuột phiến của hắn, vẫn co ro trong góc ngẩn người.
Thiếu niên lại vô cùng kiên nhẫn.
Hắn phối hợp nói:
"Ta đã thấy bọn hắn, kẻ phản bội giáo phái, Ảm Ảnh, còn có hắc đao..."
"Bọn hắn chém giết ngay trước mắt ta. . ."
"Ánh lửa thiêu mù mắt trái của ta, nhưng ta nhìn rõ hơn trước kia."
"Trên người ngươi có khí tức của Chư Thần, ta rất chắc chắn."
Lão giả vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
...
Thiếu niên trầm mặc hồi lâu, lại hỏi:
"Các ngươi đến từ một thế giới khác, đúng không?"
"Có lẽ các ngươi không giống với thần linh..."
"Ta muốn mang tộc nhân của ta rời khỏi nơi này, chỉ cần có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, đi đâu cũng được."
"Ngươi biết làm thế nào mới có thể trở về thế giới của ngươi không? Ta nghĩ ta có thể..."
.
"Không, ngươi không nghĩ."
Đây là câu nói đầu tiên của lão giả sau khi vào cấm khu:
"Bên kia, hiện tại còn tệ hơn ở đây nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận