Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 665: Người đọc sách (length: 8086)

"Ừm... Nổ chết rồi sao?"
Yan nhìn về phía trước cái hố lớn hình bán cầu khổng lồ này.
Trong hố chỉ còn lại cát bụi đã bị nghiền nát thành bột cùng thân hình tàn tạ của phù thủy đỏ.
Còn ả đàn bà béo có cảm giác áp bức cực lớn lúc trước thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lão bà thật sự giết chết ả đàn bà béo...
"Tốt tốt tốt."
Yan trước kia bị hành hạ thê thảm, dù biết đó không phải ý chí của bản thân phù thủy đỏ, nhưng bây giờ nhìn thấy ả chỉ còn không đến nửa thân thể đang khó khăn nhúc nhích trên cát, hắn vẫn không nhịn được nhìn có chút hả hê.
Cái màu đỏ tươi không trọn vẹn nở rộ, cùng với vô số mảnh vỡ ngày cũ bị chôn vùi trong phế tích.
...
Bên cạnh có chấp pháp quan đưa cho Yan một chiếc áo khoác đen, ý bảo hắn mặc vào.
Dù sao thì, trên chiến trường nghiêm túc thế này mà để trần truồng là thật sự không quá ổn.
Hoặc có thể nói, hơi quá dễ gây chú ý, đã đến mức có thể làm phân tán sức chiến đấu của nhân viên tác chiến rồi.
"Thật sự có khoa trương đến vậy sao?" Yan nhận lấy chiếc áo khoác bẩn thỉu, mặc vào, tiện tay còn thắt dây lưng ở giữa eo.
Chiếc áo gió đen đẹp đẽ, vậy mà hắn lại mặc ra cảm giác như áo ngủ.
"Có có." Chấp pháp quan liên tục gật đầu.
...
Bên kia, một đống linh kiện vũ khí xâu chuỗi bằng khóa sắt đã chuẩn bị xong.
Đứng ở rìa hố sâu hoang tàn, Rebecca một tay dìu Milo, hỏi:
"Có cần nói lời tạm biệt với nàng không?"
"Đừng đùa, nguy cơ còn chưa giải trừ."
Milo giơ tay định nhận lấy xâu linh kiện có khắc "Di chúc Kanamagus".
Một giây sau đột nhiên trời rung đất chuyển.
Vị trí sâu nhất của hố hình cầu lõm đột nhiên xuất hiện xoáy cát (sa mạc).
Tất cả bụi bặm như bị một lực hút nào đó, không ngừng co rút về phía khu vực trung tâm nhất.
...
Rebecca vô ý thức ôm chặt Milo hơn, sợ hắn bung tay rồi lăn xuống dưới.
"Như vậy sẽ khiến ta trông rất mảnh mai đấy ngươi biết không."
Milo không phải lần đầu bị Rebecca ôm như một cô bé vậy.
"Sao, ý là ngươi muốn được cái tên biến thái ở trần kia ôm hơn hả?" Rebecca một tay ôm Milo lùi lại mấy bước, tay kia cầm chắc cây súng kíp đường kính siêu lớn, ánh mắt luôn cảnh giác nhìn chằm chằm vào trung tâm cát bụi đang không ngừng sụp xuống.
"Đại khái không cần."
Milo liên tục lắc đầu.
Xuyên qua vết nứt trên nửa hộp sọ bên phải có thể thấy rõ não bộ đang theo tần suất lắc đầu mà đung đưa.
"Này, có cần phải mang ta vào lúc liếc mắt đưa tình không?" Yan ngồi xổm một bên với tư thế cực kỳ bất nhã, cũng đang nhìn chằm chằm vào sâu trong hố lớn.
Ngay khoảnh khắc tiếng nổ khác thường xuất hiện, mọi người đều hiểu rằng, nguy cơ vẫn còn.
Nơi dưới mặt đất bị đục mở, hơi thở quen thuộc lại lần nữa hiện lên.
Và khi mọi người đang thầm đoán xem sinh vật kia rốt cuộc sẽ chui ra từ góc nào của cái hố thì, mảng lớn cát bụi lưu chuyển trong không khí trong vòng vài giây đã hội tụ thành hình, ả đàn bà béo tự xưng là một trong những người được hàng triệu cái mông sủng ái xuất hiện trong sâu của hố.
Thể xác xanh kỳ quái, thân thể béo tròn mập mạp, mũ đội đầu tạo hình quái dị, còn cả khuôn mặt đầy thịt thừa.
Thần không chết.
Có lẽ với sinh mạng cấp bậc này thì khái niệm về cái chết đã trở nên mơ hồ rồi.
Phù thủy đỏ xác thực đã thực hiện sự hủy diệt trên phương diện vật lý đối với Thần.
Nhưng rõ ràng như thế vẫn chưa đủ.
...
Đương nhiên, dù màu đỏ tươi rất không trọn vẹn, cũng không thể không gây ra chút tác dụng nào.
Ả đàn bà béo do cát bụi ngưng tụ thành hình không phải là không hề bị tổn thương.
Tay trái đang cầm sách của Thần bị mất một đoạn, bốn ngón tay và nửa lòng bàn tay tựa như bị hòa tan, chỉ còn lại ngón cái còn hoàn hảo, mà miệng vết thương ở chỗ đứt gãy đang không ngừng nhúc nhích đám huyết nhục quái dị, xung quanh vẫn còn có cát bụi vây quanh, nhưng có vẻ như quá trình tự chữa trị đã xảy ra sai sót ở chỗ này, miệng vết thương chậm chạp không thể khép lại...
Cùng với tay trái của đàn bà béo, cuốn sách kia cũng bị tan gần quá nửa.
Bìa sách gần như bị bóc một lớp da, một số cấu trúc tổ chức sinh vật tương tự trực tiếp lộ ra trong không khí, có thể thấy rõ những mao mạch dày đặc chằng chịt bên trong đám huyết nhục.
Sách. Nó cũng thiếu mất gần một nửa, chỗ rách nát trên mỗi trang đều phun đầy chất lỏng và bọt biển màu xanh lục, nếu lắng nghe kỹ, hình như còn có thể nghe được tiếng gào thét trầm thấp của sách...
Có vẻ như ả đàn bà béo đã chọn để cuốn sách kia thay mình chống lại phần lớn lực lượng cấp bậc trật tự.
Tuy nói chính Thần đã tự mình đưa ra quyết định này, nhưng bây giờ ả lại làm ra vẻ đau lòng mà nhẹ nhàng vuốt ve cuốn sách thịt máu mờ mịt kia, giả bộ vẻ mặt đau lòng, dùng chất giọng ầm ĩ cổ quái khẽ nói điều gì đó.
Những động tác thân mật và ngữ khí sủng ái quái dị của Thần nghe như không chỉ là đau lòng vật phẩm thông thường, mà giống như là... an ủi người yêu của mình vậy.
Dù là cách xa vài trăm mét, mọi người vẫn cảm nhận được cái bầu không khí bệnh hoạn và méo mó kia đang phả vào mặt, vô cùng ghê tởm.
...
"Ta đoán cuốn sách rách đó mở ra, bên trong chắc chắn giấu dê (chiếc) giả."
Bảo Yan ngậm miệng không nói lời nào lúc này quả thực còn khó chịu hơn giết hắn.
Bởi vì phản ứng của ả đàn bà béo thật sự có chút đáng ghét.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Lời này của Yan chỉ là lỡ mồm buột miệng.
Kết quả, ngay lúc ả đàn bà béo đang hết sức dịu dàng kiểm tra vết thương của sách, bìa sách làm bằng thịt mở ra, bên trong quả thực rủ xuống một thứ máu me đầm đìa.
"Ách —— con đường cứu rỗi nằm ở bên trong ư?" Đến cả Milo cũng hoàn toàn không nhịn nổi.
Ngay khi hắn vừa thốt ra những lời này, có thể cảm thấy rõ ràng tay của Rebecca dưới nách mình dùng sức mạnh mẽ.
"Nhưng ta cảm thấy cuốn sách đó so với hình thể của ả hình như hơi nhỏ thì phải, vật kia nhỏ... dường như không tương xứng với ả lắm, ý ta là, đường kính chưa chắc đã hợp, ngươi thấy thế nào?"
"Cũng không nhất định là giả, có khả năng nó cũng giống như vật sống, sau khi sung huyết sẽ lớn lên, dù sao cuốn sách kia nhìn không giống đồ chết, ngươi hiểu ý ta chứ."
"Hiểu ý ngươi."
...
"Hai người các ngươi đang nghiêm túc sao?"
Rebecca cảm thấy dù mình có nâng cao Linh Thị đến mức nào thì cũng mãi không thể nào theo kịp mạch nói chuyện phiếm của hai người này.
Vào thời điểm then chốt này mà nói những chuyện chả giúp ích gì, thế thì thôi đi, ngay cả thái độ học thuật cũng lại còn chăm chú tỉ mỉ thế này.
...
Mà đúng lúc này, ả đàn bà béo hình như đã phát hiện ra cái gì đó như bệnh ngoài da trên cuốn sách.
Thông thường thì bộ phận bị thương kia đều cơ bản là bệnh ngoài da đúng chứ.
Vì vậy ả đàn bà béo vốn còn kiêu ngạo hờ hững thì giờ phút này cũng không còn lại chút gì, mà thay vào đó là bối rối và giận dữ.
...
"Nó bị hỏng rồi, ả hình như tức giận."
"Phụ nữ ở trạng thái này sẽ rất đáng sợ đúng không?"
"Ta cũng không muốn đánh nhau với ả."
"Lỡ như ả muốn đổi cái mới thì làm sao, mà ta vừa rồi lại không mặc quần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận