Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 554: Nhảy lên đẳng thức (length: 9774)

Mưa to, mấy ngày liền không ngừng mưa to.
Emma đã không nhớ rõ đây là nàng co rúm ở nhà này, trong tòa nhà đổ nát đã trải qua đêm mưa thứ mấy rồi.
Nàng cảm giác mình có lẽ đã phát điên.
Bởi vì từ đầu đến giờ, nàng thậm chí chưa từng nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống bình thường nào, tất cả những thứ nàng chạm mặt trong mưa lầy lội đều không ngoại lệ đều là Hoạt thi.
...
Đói khát, lạnh buốt, sợ hãi, những yếu tố này giống như đám ác quỷ hữu hình, dùng răng nanh móng vuốt sắc bén của chúng tranh nhau xé rách linh hồn Emma, so xem ai có thể nhanh hơn kết liễu mạng sống của nàng.
Emma không tài nào giải thích nổi tất cả những gì đang diễn ra xung quanh, nhưng những thống khổ này giáng xuống trên thân thể yếu ớt của nàng lại quá rõ ràng và chân thật.
Người ta nói, nỗi sợ hãi sâu sắc nhất bắt nguồn từ sự vô tri.
Nhưng sau vài ngày tính toán, điều khiến Emma kinh hãi nhất vẫn là khoảnh khắc cô gặp cảnh tượng đó trước cửa nhà.
Thì ra, khi nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Milo, Finn và những người khác, cảm giác an toàn ít ỏi còn sót lại của nàng trên thế giới này đã tan nát, vỡ thành từng mảnh.
Những người quen thuộc, những người nàng hiểu rõ nhất đã biến thành những sinh vật giống ác quỷ.
So với điều đó, ốm đau, cái chết hay bóng tối vô định đều chẳng đáng gì với Emma.
...
Còn hôm nay, trong thành phố ngập tràn tử khí này, nàng đã chẳng thấy tia hy vọng nào, nếu là lúc bình thường, khi gặp phải bất kỳ sự cố hay nguy hiểm nào, phản ứng vô thức của Emma luôn là trốn về căn nhà quen thuộc của mình, nhưng lần này, nàng lại trốn chạy khỏi chính ngôi nhà đó...
Ầm ầm...
Ngoài phòng, tia điện hết lần này đến lần khác xé toạc tầng mây dày đặc.
Mỗi khi tia chớp thoáng qua xuyên qua cửa sổ kính vỡ nát của tòa nhà đổ nát, Emma lại vô thức nhắm chặt mắt.
Nàng sợ phải nhìn thấy những thứ trên đường phố lầy lội...
Những cái bóng cầm đèn dầu lờ mờ dưới mái hiên trong đêm mưa...
...
Ta không phải đã điên rồi sao?
Nhưng vì sao... ý nghĩ của ta vẫn còn rõ ràng như thế...
Hay là nói ta đã chết, đây là thế giới sau khi chết?
Không, không đơn giản như vậy...
...
Hạt mưa dày đặc trút xuống mái nhà xập xệ, vài giọt bắn lên chân Emma đang cuộn tròn, dưới bàn chân nàng đã đầy những vết trầy xước chằng chịt, không ai biết trong cuộc trốn chạy điên cuồng vừa rồi nàng đã gặp phải những gì.
Nhưng lúc này, những vết thương bị ngâm trong mưa và bùn đã bắt đầu nhiễm trùng, cảm giác đau đớn buốt nhói liên tục nhắc nhở nàng rằng — ngươi vẫn còn sống.
Thế nhưng cảm giác thuần túy cứ kéo dài sẽ khiến ta trở nên tê dại.
Emma giờ phút này chính là như vậy.
Sự đau đớn về thể xác chẳng đáng so với sự giày vò tinh thần.
Hoàn cảnh không thấy chút hy vọng mới là điều đáng sợ nhất.
...
Mà sự thật chứng minh, Emma chưa bao giờ là một người có khát khao sống mãnh liệt.
Cho dù ở bất kỳ thời điểm nào nàng cũng chưa từng tỏ ra bi thương trước sự hữu hạn của cuộc sống, cứ như thể nàng đã chấp nhận kết cục phía trước một cách thản nhiên, nhưng rốt cuộc là chấp nhận hiện tại hay đã từ bỏ chống cự, chỉ có mình nàng hiểu rõ nhất.
Nhưng càng nghiên cứu, nàng càng nhận ra rằng bệnh tình của mình không có khả năng chữa khỏi.
Vì vậy, không biết từ lúc nào, nàng bắt đầu chuyển ánh mắt sang một số lĩnh vực tương đối lạ lẫm, chỉ khi đắm mình trong những khoảnh khắc ấy, nàng mới có thể tạm thời quên đi sự thật sắp mất tất cả...
Có lẽ, chưa từng có ai nói với nàng, ngày hôm nay sẽ đến bất ngờ như vậy.
Thậm chí, nàng còn chưa từng có cơ hội nói chuyện với người nhà.
Kẻ nổ súng vào lũ trẻ, còn cả một già một trẻ đứng trong cửa nhà, bọn chúng không phải người nhà Valrocan, tuyệt đối không phải!
...
Có lẽ nơi này là địa ngục.
Còn ở thế giới thực, ta đã nằm trong quan tài rồi chăng.
Họ sẽ khóc chứ?
Có phải... cuối cùng ta cũng sẽ trở thành đám Hoạt thi mục ruỗng ngoài đường kia...
...
Ánh điện loé lên trên mái nhà, nhờ ánh sáng chớp nhoáng đó, Emma thấy được khuôn mặt nhợt nhạt đáng sợ của mình trên mảnh kính vỡ.
Tin tốt là, sắc mặt của Emma dù có tiều tụy khó coi đến đâu, cũng còn lâu mới đạt đến mức héo rũ mục ruỗng như Hoạt thi.
Nhưng nhìn những vết thương sưng tấy trên đôi chân, có lẽ không lâu nữa, sự mục ruỗng của ta sẽ bắt đầu từ đôi chân.
Những vết cắt có thể là do dằm gỗ trong vũng nước trên đường, hoặc là do lưới sắt rỉ sét, tóm lại, nàng trước đây chỉ lo chạy trốn, hoàn toàn quên đi sự đau đớn của da thịt chân tay, những Hoạt thi trên đường phố giống như lũ cuốn không ngừng, Emma chỉ khi dừng lại mới bắt đầu cảm nhận được đau đớn.
...
Nếu như, nếu như trên đường chạy trốn của mình, nàng có thể nhìn thấy bất kỳ người sống nào, dù không phải người, dù chỉ là một con mèo con chó, thì nàng cũng sẽ không rơi vào trạng thái hoang mang tuyệt vọng như bây giờ.
Răng rắc...
Mái của tòa nhà nhỏ đổ nát bắt đầu xuất hiện những mảnh ngói bị mưa cuốn trôi và vỡ vụn.
Có vẻ như nó cũng không trụ được lâu nữa.
Ừ, có lẽ, so với việc chết chậm vì nhiễm trùng vết thương, bị nhà sập đè chết có lẽ là một lựa chọn không tồi.
Nhưng, chẳng phải ta đã chết một lần rồi sao?
Rốt cuộc... chuyện gì đang xảy ra vậy?
...
Đói khát, rét buốt, cộng thêm sốt do nhiễm trùng khiến cho tư duy và ý thức của Emma bắt đầu mơ hồ.
Dần dần nàng không nhìn rõ những vết nứt trên cửa kính trước mặt, cũng không cảm nhận được bức tường lạnh buốt sau lưng.
Nàng cảm thấy mình như đang trôi nổi...
Cảm giác mỗi giọt máu trong cơ thể đều bị rút cạn nhẹ nhàng, trở nên không còn chút trọng lượng nào.
Cuối cùng, ở đầu đường Willow buồn tẻ lầy lội kia, nàng gia nhập vào hàng ngũ im lặng, trở thành một thành viên của đám Hoạt thi.
Từ nay về sau, gai nhọn và dây kẽm trên mặt đất sẽ không thể làm đau chân nàng, màn mưa vô tận sẽ không thể làm nàng cảm thấy một chút giá lạnh.
Trong đầu Emma dường như có một ý nghĩ luôn nhắc nhở nàng — giờ phút này, cái chết không phải là một sự giải thoát sao.
...
Nhưng, ngay lúc bản thân gần như chấp nhận ý nghĩ đó.
Trong tầm mắt mơ hồ, nàng nhìn thấy những giọt mưa nhỏ từ mái nhà đổ nát xuống, rõ ràng, đều đặn rơi trên sàn gỗ, bắn tung bọt nước lên khắp nơi.
Rồi đột ngột, những giọt bọt nước tung tóe kia dừng lại giữa không trung, chúng hóa cứng thành từng con số và ký hiệu kỳ lạ, hơn nữa mỗi ký hiệu đều phát ra ánh huỳnh quang xanh nhạt, xếp hàng lấp lánh...
Càng lúc càng có thêm nhiều ký hiệu xuất hiện, ảo giác và bóng tối trước mắt nàng dần bị ánh huỳnh quang kia thay thế.
Emma, người đang gần như hôn mê, chợt hít mạnh một hơi, luồng không khí lạnh buốt mang theo hơi ẩm tràn vào phổi nàng, cứ như có ai đó đấm cho nàng một cú thật đau, gượng ép lôi nàng từ bên bờ cái chết trở về.
Nàng gấp gáp thở vài hơi, rồi vội bịt miệng lại, sợ mình gây ra tiếng động khiến đám Hoạt thi ngoài đường chú ý.
Giờ phút này, ảo ảnh tử vong đã tan biến khỏi tầm mắt của nàng.
Chỉ còn lại những ký hiệu huỳnh quang do giọt mưa bắn tung lên ngưng tụ, vẫn lơ lửng trước mặt Emma, phát ra ánh sáng xanh...
Nàng mờ mịt nhìn chằm chằm những ký hiệu đó một lúc lâu.
Dần dần, hơi thở của Emma lại trở nên dồn dập.
...
Bởi vì nàng nhận ra những ký hiệu đó!
Chỉ cần sắp xếp lại một cách đơn giản, thêm vào những giá trị nhất định và mối liên hệ chặt chẽ, thì đó chính là những đẳng thức giả thuyết nàng đã dày công nghiên cứu giải mã trong suốt một năm qua!
Mỗi một ký hiệu trong đó đều do chính tay nàng tính toán và chứng minh qua từng lần một.
Và giờ khắc này, những ký hiệu này dường như đang truyền tải một thông điệp nào đó.
...
Emma chậm rãi đưa bàn tay lạnh lẽo ra, nhẹ nhàng chạm vào một trong những ký hiệu đang lấp lánh kia.
Trong khoảnh khắc, tất cả ký hiệu rung động dữ dội.
Sau đó những ánh huỳnh quang đó nhanh chóng sắp xếp lại, cuối cùng tạo thành một đoạn văn tự.
Khi nhìn rõ nội dung của đoạn văn và cả nét chữ quen thuộc, nước mắt Emma rốt cuộc đã trào ra.
—— "Mặc kệ ngươi đang bị giam ở đâu, gặp chuyện gì, nhất định phải nhớ rằng, bạn thân đang trên đường dẹp hết mọi cản trở để đến chỗ ngươi, vì vậy nhất định phải cố gắng lên, nhất định."
Bạn cần đăng nhập để bình luận