Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 296: Sám hối (length: 8673)

Lúc Milo cưỡi ngựa rời khỏi Chấp Pháp Sở mới nhớ ra, trên người mình bị thương không chỉ mỗi vết bỏng rát trên lòng bàn tay, mà sau lưng còn có một nhát dao chém, không sâu lắm, có lẽ vết thương đã khép miệng, Milo từ đầu đến cuối không cảm thấy đau đớn gì, chỉ khi vừa nhấc mình lên ngựa trong nháy mắt đó vết thương bị kéo rách mới nhận ra nó.
“Ta còn thắc mắc sao khi thay quần lại thấy mông cứ ẩm ướt, hóa ra là máu chảy xuống.” Milo sờ vào mông, phát hiện lòng bàn tay mình toàn là một màu đỏ tươi.
“À cái này…” . .
Nhưng giờ đâu phải lúc quay lại thay quần nữa, Milo cũng không phải kiểu người đang đói bụng mà có người mời ăn lại từ chối.
Hắn men theo con đường lầy lội sau cơn mưa, rất nhanh đã đến khu ổ chuột.
So với sự xôn xao trong khu nội thành lúc này, những người dân ở khu ổ chuột có thể nói là bình tĩnh hơn nhiều, dù sao ở đây cũng không có xảy ra chuyện ám sát giết người gì, theo nhận thức của người địa phương thì cho dù có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, đoán chừng chấp pháp quan cũng chỉ nhắm một mắt cho qua.
Ví dụ như hiện tại, rõ ràng cả thành đang giới nghiêm, nhưng ở khu ổ chuột đầu đường cũng không thấy bóng dáng một chấp pháp quan hay lính gác nào.
Việc Milo quay lại đây khiến dân bản địa thấy hết sức kinh ngạc.
Phản ứng của mọi người cơ bản đều là “Chấp pháp quan tới đây làm gì?” Từ xa Milo đã để ý thấy phòng của Grasso trong căn nhà thấp nhỏ kia cửa sổ tối đen.
Trên vách tường, lão nhân bóng dáng hiện ra, lắc đầu với Milo, ra hiệu trong phòng không có ai.
“Vậy thì có thể chạy đi đâu được chứ…” Milo hai tay chống hông đứng ở đầu khu ổ chuột, nhìn chằm chằm vào những giọt nước trên đường.
Lúc này mưa lớn đã tạnh, hơi nước dày đặc khiến nhiệt độ toàn thành phố đều giảm xuống không ít, đứng ở đầu đường lúc rạng sáng, có chút se lạnh thấu xương.
Có hai trường hợp, hoặc là người đã bị giết, hoặc là nàng ta đang tìm chỗ trốn thích hợp.
Milo tin vào khả năng thứ hai hơn, vì thiên phú của người phụ nữ này là trốn chạy thoát chết cực tốt, nếu một người có thể ẩn mình mà vẫn bị ám sát thì cường độ của người thợ săn kia quá mức bất thường.
Đương nhiên, nếu như nàng gặp phải Linh Thị đã giao đấu với Milo thì có lẽ là nàng không may.
Bởi vì thiên phú ẩn thân của Grasso không có tác dụng với Linh Thị.
… Nhưng, cả một tòa thành lớn như vậy, chỗ ẩn nấp của nàng thực sự quá nhiều.
Milo không có chút manh mối nào.
Hắn vào phòng Grasso, nhưng không tìm được bất kỳ manh mối có giá trị nào.
Ngoài những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày như nồi niêu xoong chảo, Milo chỉ tìm thấy được một chút nhật ký vụn vặt, hơn nữa trên đó ghi lại toàn những câu từ lộn xộn mà Milo hoàn toàn không hiểu.
Hắn vứt sổ nhật ký đi, đi vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên những vệt nước khô cạn trên sàn nhà ở góc tường.
Sàn nhà thô ráp đã hút hết hơi nước, trên bề mặt chỉ để lại hình dạng mờ ảo.
Ừm - Milo nhớ lại sau khi mình vô tình gây ra mộng dẫn năng lực, biểu hiện của Grasso trước mặt mình giống như thế nào… “Rõ ràng cũng không thèm xử lý hiện trường vụ án cho kỹ.” Hắn lắc đầu, nhìn quanh phòng lần cuối, không thấy có gì bất thường, bèn định rời đi.
Nhưng nghĩ lại — “Đúng rồi, có lẽ có thể thử lại lần nữa, nói không chừng có thể tìm ra chỗ ẩn nấp của nàng ta.” . .
Milo đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng nhấc lên quyển nhật ký của Grasso trên bàn.
Quyển nhật ký đầy những nét vẽ nguệch ngoạc vô nghĩa và từ ngữ lộn xộn, không thể ghép thành câu hoàn chỉnh, nhưng những nội dung này chắc chắn là do Grasso viết ra, Milo có thể mượn chúng để dùng một lát.
Hắn cầm quyển nhật ký lên, nhìn chăm chú vào những nét chữ ngoằn ngoèo trên đó, từ từ nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm:
“Thử xem xem thử xem xem.” . .
… Năm phút sau, Milo đi ra khỏi phòng trọ của Grasso, nhanh chóng lên ngựa, dưới những mái hiên khu ổ chuột đầy rẫy những cặp mắt lạnh lùng soi mói nhìn theo.
Khoảng hơn mười phút sau, Milo tìm thấy Grasso ở một tu đạo viện đang xây dựng dở dang trong giáo khu thứ 64 phía đông thành phố.
Milo vượt qua những cây cột gỗ dùng để chống đỡ tạm thời trong nhà thờ đang xây, cuối cùng tìm thấy một cái chỗ trú ẩn bằng vải bạt dày vài mét vuông phía sau giàn giáo của một cây cột chưa đổ ở cuối hành lang.
Hắn xốc tấm bạt không thấm nước lên, trên mặt nở một nụ cười thích thú, nhìn chằm chằm vào gương mặt kinh hãi đang co ro dưới tấm bạt:
“Ngươi giỏi lắm tiểu tặc.” Thực ra, trước khi Milo xốc tấm bạt lên, Grasso đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cuộc đánh cược một mất một còn.
Sau khi phát hiện người đó là Milo, thần kinh căng thẳng của nàng cuối cùng cũng thả lỏng.
Nhưng thả lỏng chưa đầy hai giây, lại bắt đầu căng thẳng trở lại.
Dù sao Milo cũng chẳng phải người tốt lành gì!
Nàng còn nhớ rất rõ thằng nhãi này đã dùng một loại thủ đoạn cổ quái nào đó với đầu óc của nàng, khiến nàng trong vô thức trở nên… Trở nên quái dị, đáng ghét! Thậm chí sinh ra một loại cảm giác thuận theo kỳ lạ với Milo, điều mà Grasso không thể nào chấp nhận được.
Nàng hết lần này đến lần khác tự nhủ với mình – Milo là ác ma, tên kia là ác ma chính cống, không thể để hắn quấy rầy và đầu độc, tuyệt đối không thể bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc, vẻ ngoài của hắn… Ừm, khuôn mặt tuấn tú quá… A phi! Đáng chết! Chết tiệt! Tên vương bát đản kia làm hỏng đầu óc của ta rồi! Xong rồi, mọi thứ xong hết rồi ô ô ô… Từ sau lần trò chuyện kỳ quái lần trước, Grasso luôn trong trạng thái tinh thần khó mà diễn tả được như thế này.
Trong đầu nàng luôn hồi tưởng lại những “ngược đãi” mà nàng phải chịu đựng trong vài phút không có thật kia, điều làm nàng không thể chấp nhận hơn cả là, nàng dần như đắm chìm vào nó không thể nào tự kiềm chế được.
Grasso lần đầu phát hiện ra bản thân mình lại đê tiện và buồn nôn đến thế, nhưng nàng không tài nào kiềm chế được những suy nghĩ kỳ lạ đó.
Không thể phủ nhận được, dường như nàng đã nghiện cái cảm giác tội lỗi đó.
… Cho đến khi sát thủ áo đen tìm đến tận cửa, nàng mới giật mình tỉnh giấc, vội vàng bỏ chạy.
Nhờ thiên phú ẩn thân, cuối cùng nàng thoát khỏi sự truy sát của sát thủ áo đen, rồi lẩn trốn tại tu đạo viện chưa hoàn thiện này, cho đến khi Milo xuất hiện.
… Milo không hề hay biết nội tâm của Grasso lúc này đang giằng xé và mâu thuẫn đến thế nào.
Hắn nhìn ngó quanh bố cục bên trong tu đạo viện này, cuối cùng nhìn Grasso đang co ro dưới tấm bạt, trêu chọc nói:
“Ngươi cũng biết chọn chỗ đấy, sau khi nhà thờ xây xong, đây có lẽ sẽ là nơi xưng tội, có muốn sám hối những chuyện xấu mình đã làm trong thời gian này không?” Grasso vẫn ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm Milo.
Nàng hết lần này đến lần khác tự nhủ mình, phải đề cao cảnh giác, coi chừng người đàn ông trước mắt này, hắn là một con ác ma có thể điều khiển lòng người.
Nhưng một giây sau, hình ảnh nàng bị ấn vào tường lại hiện lên trong đầu Grasso, tim nàng bỗng dưng đập nhanh hơn.
… “Ách - ngươi không ổn rồi.” Milo nheo mắt lại, hắn thấy rõ những biểu cảm kỳ lạ liên tục thay đổi trên khuôn mặt Grasso.
“Còn ngẩn ra đó? Mặc áo vào rồi đi theo ta, nếu không muốn bị giết.” Hắn ném cho Grasso chiếc áo khoác mới mà mình vừa "mượn" được từ Chấp Pháp Sở.
Người thứ hai thẫn thờ hỏi: "Giết ta đi… Ah phi! Ta nói là, sao ngươi tìm ra ta được?"
“Đầu óc ngươi đang nghĩ cái gì thế…” Khóe miệng Milo giật giật…
Bạn cần đăng nhập để bình luận