Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 483: Hỗn loạn trận chiến đầu tiên (length: 9219)

Lưỡi liềm băng sương vung chém tạo nên một đường cong vô cùng đẹp mắt, lại hết sức tao nhã.
Lắng nghe cẩn thận, dường như còn có thể nghe được tiếng lưỡi đao lạnh như băng xé gió đầy sống động.
Munguilla chắc hẳn đã tỉ mỉ mài dũa lưỡi của cây liềm lớn này, dù tổng thể những bộ phận khác của nó đều toát lên vẻ rách nát cổ xưa, bám đầy bụi, được bọc bởi những lớp băng vải bẩn thỉu, nhưng lưỡi đao là quan trọng nhất thì lại vô cùng sắc bén, sạch sẽ, mặt lưỡi dao bóng loáng như gương dưới lớp sương mù bao phủ, trông giống như một mặt hồ đóng băng đang run rẩy, không chút gợn sóng, nhưng lại ẩn chứa sát ý.
Nhưng độ cong của lưỡi đao này chỉ bổ chém tới rồi cắm phập vào mặt đất.
Và mãi không hề có tiếng máu thịt xương cốt bị cắt lìa, trên mặt đất cũng chẳng hề rơi dù chỉ một giọt máu tươi.
...
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi gần như bằng không ấy, Milo cảm thấy một vài biến đổi kỳ lạ rất nhỏ, biến đổi ấy đến từ trật tự, quy tắc bao quanh hắn.
Đồng thời, còn có vài phần ảo giác quen thuộc, vì hắn không thể xác định mình rốt cuộc đã từng trải qua tình huống tương tự hay chưa, nên chỉ có thể xem đó là ảo giác.
...
Lúc này, vùng ngoại ô đồng quê trở nên trống trải và cô tịch.
Dưới ánh trăng, nơi đây chỉ còn lại Milo, và cây liềm cắm trên mặt đất kia, những khu vực khác chỉ còn tiếng gió lạnh gào thét cùng những bóng cây run rẩy đan xen.
Milo quay đầu nhìn về phía vùng bình nguyên, bầu trời hỗn độn đen ngòm, hắn không tìm thấy hình dáng đôi cánh của Dạ Ma, cũng không thấy đôi mắt rực lửa, trên mặt đất, mọi thứ đều tĩnh lặng, không thấy dù chỉ một con Hắc Sơn Dương con gào thét với thân hình khổng lồ, ngay cả dấu vết của cuộc chiến cũng không thể tìm thấy.
Và xa hơn nữa ở sườn núi, cũng không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng Quyến Tộc, tín đồ nào.
Ngay cả Munguilla, chủ nhân của cây liềm quỷ binh khí, cùng đám thợ săn dưới trướng hắn cũng đều đã biến mất dạng.
Có vẻ như không phải tất cả mọi người "rời đi" mà giống như là Milo đã rời khỏi bọn họ hơn.
...
Đương nhiên, thiếu niên Claude cũng không có ở đây.
Milo nhất thời hoảng hốt.
Hắn cau mày:
"Chuyện này không hợp lý."
Quay đầu lại...
"Xà beng của ta?"
Hắn lượn một vòng quanh đó, liếc nhìn khu rừng nhiệt đới xa xa, xác nhận ngay cả Rebecca và Enid cũng biến mất.
Milo trở thành người duy nhất còn lại.
Cảnh tượng vốn rất náo nhiệt, thoáng cái trở nên lạnh lẽo hiu quạnh, khiến người ta có cảm giác như nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống vài lần, dường như đang ẩn chứa ác ý.
Milo rút cây liềm cán dài ra khỏi mặt đất, vác lên vai.
Quay đầu nhìn về hướng nội thành.
Hắn thấy được những ánh đèn dầu lẻ loi yên ắng trong màn sương.
Lại chuyển sang nhìn lên cao về phía Giáo Hội, trên bầu trời thấp thoáng mây mù vẫn treo những ánh lửa từ nhà thờ chính tòa và ngôi sao trên đỉnh tháp chuông, trong mông lung, dường như vẫn có thể trông thấy bóng dáng Hoàng Kim Thụ phản chiếu.
...
Dù mọi thứ vẫn bình thường.
Nhưng Milo vẫn không thể nào tĩnh tâm lại, vì hắn biết, không gian mà hắn đang ở đây không tồn tại trong thực tế, cũng không tồn tại trong mộng ảo, mà là một vực sâu thế giới hư ảo và phức tạp hơn cả hai.
Đúng vậy, hắn lại một lần nữa tiến vào vực sâu.
So với lần đầu tiên, khi Milo chủ động tiến vào vực sâu bằng cách suy nghĩ sâu xa sau khi đã mở được quyết Imnar, thì lần này có lẽ xem như là Milo bị động tiến vào vực sâu trong vô thức.
Hắn vẫn chưa có một khái niệm rõ ràng nào về vực sâu.
Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng, tất cả mọi thứ trong vực sâu lần trước đều đã bị chôn vùi tan nát, Milo đã chứng kiến sự kết thúc của thời đại đó, bao gồm cả tất cả những người hắn biết, cả đất nước này, cả Giáo Hội.
...
Có thể "Trở lại chốn cũ" ở đây mà mọi thứ lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hắn có một sự thôi thúc, đó là tiến vào nội thành xem, xem Emma và những người khác có ở đó không, hoặc là đi theo hướng ngược lại tới Giáo Hội, xem trong vực sâu có lẽ cũng sẽ có một Daisy gì đó hay không.
Nhưng hắn đã khống chế được ý nghĩ này.
Vì trong lòng hắn hiểu rõ, tất cả những gì xảy ra trong vực sâu này đều rất gần với những sự vật có thật, tác dụng duy nhất của chúng là làm nhiễu loạn tinh thần hắn, khiến hắn sinh nghi, thậm chí cuối cùng có thể chìm đắm trong đó, cùng với thời đại này bị chôn vùi và biến mất.
...
"Lẽ nào người mình thấy trong vực sâu lần trước không phải là Độ Nha, mà là sư phụ của hắn?"
"Tên này còn có khả năng lôi người vào vực sâu hay sao?"
"Nếu không thì làm sao giải thích chuyện mình đột nhiên tiến vào vực sâu này được..."
Milo có chút khó hiểu về điều này.
Nhưng có vẻ như lần này khác một chút so với lần trước.
Vì lần trước Milo đã tốn một khoảng thời gian mới tìm được đường ra, còn lần này, Milo dường như ngay từ đầu đã biết rõ phương pháp để thoát ra khỏi đây.
Hay nói đúng hơn, hắn đến đây với một nhiệm vụ, một chi tiết tỉ mỉ đó là, phản ứng đầu tiên khi tiến vào vực sâu của hắn là nhắc tới cây liềm quỷ binh khí thuộc về Munguilla.
...
Milo quen tay giơ hai ngón tay lên ấn vào động mạch cổ.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng, có một chút ác ý đang dần tiến lại gần mình.
Ác ý đó đến từ vực sâu.
...
Nhưng Milo không chọn rời đi, mà dừng chân lại trên cánh đồng hoang, yên lặng chờ đợi, chờ đợi nguồn gốc ác ý có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Thời gian trôi đi, hắn bắt đầu nghe thấy tiếng sấm rền vang trên bầu trời.
Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy thứ gì đó - Đỉnh đầu Tinh Không bị mây đen che phủ, đám mây khổng lồ đó mang hình dáng của một con người. Dù mây đen dày đặc, trên đỉnh đầu hình người đó, hai điểm sáng nhấp nháy lóng lánh, như là hai con mắt khổng lồ. Khuôn mặt nó vặn vẹo đáng sợ, như một gương mặt bị kéo giãn biến dạng, tràn ngập thống khổ; trong cuồng phong, mái tóc dài tàn tạ lơ lửng trong gió như bóng ma.
Đây đã là lần thứ hai Milo nhìn thấy thân hình của vị kẻ thống trị xưa cũ này.
Và hơn một lần là ở trong vực sâu.
Cũng thế, hình dáng người khổng lồ này là sứ giả diệt thế.
Điều khác biệt là, lần trước nó chĩa mũi nhọn vào tất cả sinh linh trong phạm vi tầm nhìn của thế giới này, nghiền nát tất cả ý chí phản kháng, đối với mọi thứ đều thờ ơ.
Còn lần này, nó mang trong mình ác ý, nhắm thẳng vào Milo.
...
"Itaqua."
Đó là tên gốc của thân ảnh bị mây đen bao phủ trên bầu trời kia.
Kẻ Lang Thang trong Gió, kẻ mang tử vong, thần trầm mặc vĩ đại màu trắng.
Những điều trên đây được ghi lại trong những văn kiện đã được biết đến, còn thực tế, hắn được mọi người biết đến với cái tên "thần không thể thấy trong đồ đằng".
Không ai biết vì sao một kẻ chi phối lại không có đồ đằng truyền thừa tương ứng.
Nhưng Milo khi lần thứ hai tiến vào vực sâu có lẽ sẽ hiểu ra được điều này.
Hắn biết rằng, một vị ngày cũ ít người biết đến khác, Imnar cả đời đều đóng vai trò, thay thế, lừa gạt và đánh lừa người khác, do đó không ai biết được diện mạo thật của nó, đến nỗi cuối cùng ngay cả chính nó cũng bị lạc lối, đương nhiên cũng không bao giờ có được truyền thừa, đồ đằng.
Còn Itaqua thì khác, nó sở dĩ "không thể thấy trong đồ đằng".
Là vì nó đang bị giam cầm trong vực sâu.
...
Về phần vì sao Milo lại khẳng định như vậy, nguyên nhân là vì cái ác ý nhắm thẳng vào chính mình.
Itaqua, vị ngày cũ này bị mắc kẹt trong vực sâu, vì một số lý do không thể giải thích được, đã hành động như đao phủ của vực sâu, hết lần này đến lần khác phá hủy những thế giới không có thật vô căn cứ.
Nó còn có một thân phận quan trọng nữa.
Đó là người mẹ sinh ra nó - Hắc Sơn Dương của sự Dày Đặc "Gauze · Nicholas".
...
Nói như vậy, có lẽ khó có thể lý giải vì sao ác ý của nó lại nhắm thẳng vào Milo đúng không?
Dường như câu nói của thiếu niên Claude đã trở thành sự thật.
Từ khoảnh khắc Milo giết chết hóa thân của mẹ mình, vô số con cháu của vị mẫu thần vô thượng ấp ủ vạn vật này sẽ dành cho Milo vô tận ác ý, đây là bước đầu tiên của sự hỗn loạn do Claude gây ra, nhưng thực tế lại là kết quả do chính tay Milo tạo ra.
...
Trên vùng quê, cuồng phong gào thét, như thể trong lớp mây kia có vô số sinh vật đang lén lút tàn sát và gào thét.
Và Itaqua, với thân hình to lớn cao hơn cả bầu trời, đã bao phủ phần lớn tầm mắt của Milo.
Hai tinh thể sáng như mắt đang bốc cháy tỏa ra ánh sáng tử hồng sâu thẳm, chăm chú nhìn Milo, thân hình nhỏ bé trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận