Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 102: Tiểu lễ vật (length: 11349)

"Làm gì mà không dứt khoát mang hết toàn bộ bút ký đi?"
Rebecca hỏi.
"Thế thì chẳng phải thành trộm cướp đột nhập vào rồi sao?" Milo lắc đầu: "Chúng ta là chấp pháp quan, biết luật mà phạm luật là tội thêm một bậc đấy."
Milo đội mũ xong rồi đi ra khỏi phòng Freya.
"Đi thôi, sang chỗ Walker xem thế nào."
Rebecca liếc nhìn cái khóa cửa bị phá trên cánh cửa phòng, không muốn nói thêm gì nữa.
Sự thật chứng minh, Freya quả thực biết một số tin tức không muốn ai biết, nàng sống ở Ikem mười năm, hơn nữa bản thân lại là một học giả kỳ cựu, có lẽ nàng có chút hiểu biết về những thứ ẩn giấu sâu trong núi hoang cũng nên...
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của Milo, đến giờ hắn vẫn còn chưa gặp mặt bà cô này.
"Ta về thay đồ cái đã."
Milo chỉ vào chiếc áo sơ mi ướt sũng trên người mình.
Hắn định về phòng thay chiếc áo sơ mi.
Nhưng khi trở về phòng mở vali ra, bất ngờ phát hiện trong cái vali rách nát của mình ngoài quần áo dự phòng còn có thêm vài thứ đồ.
Mấy bình thủy tinh đựng chất lỏng sền sệt màu nâu hình thù kỳ dị, cùng một tờ giấy.
Trên tờ giấy có chữ của Emma:
"Gửi tặng ngươi vài món quà nhỏ phòng thân, bảo vệ mình cho tốt — tỷ tỷ."
Milo cảm thấy toàn thân mình nổi cả da gà... bối rối lập tức tan biến sạch.
Má!
Đây không phải cái gì quà nhỏ.
Thứ đồ này chẳng nói chẳng rằng cũng có thể tiễn lão tử lên đường được đấy!
Có một bà chị như này đúng là ba đời có phúc.
...
Milo nằm mơ cũng không ngờ rằng Emma lại để lại cho mình một bất ngờ lớn đến vậy.
Hắn vẻ mặt đau hết cả trứng địa vịn gáy, thầm nghĩ không biết nên xử lý củ khoai lang bỏng tay này như thế nào.
Bất quá, rất nhanh hắn lại phát hiện mặt sau tờ giấy kia còn viết thêm một dòng chữ, tập trung nhìn:
"Đừng quá căng thẳng, lần này chai đã được gia cố, chỉ cần không gặp lửa thì sẽ không nổ tung."
Milo nhìn tờ giấy mà ngây ra một hồi lâu.
Nhưng nghĩ lại, mình cùng một cái quỷ tài về thuốc nổ sống trong một nhà lâu như vậy, nếu phải chết thì cũng chết ngửa chết nghiêng từ lâu rồi.
Nghĩ vậy, cũng tự nhiên trở lại.
Để chắc ăn, Milo vẫn mang theo mấy cái bình nhỏ trên người.
Dù sao cái quán trọ này đã bị người theo dõi, để "món quà nhỏ" của Emma lại chỗ này cũng không an toàn.
...
Khoác lại vũ khí cùng áo khoác, hắn quay trở lại chỗ Rebecca.
"Tối qua ngươi đã đi làm những gì vậy?"
Rebecca đứng xa mà cũng ngửi thấy mùi mồ hôi thối trên người Milo.
"Ngày hôm qua quanh quán trọ có động tĩnh, ta nghi có người đang theo dõi chúng ta nên đuổi theo."
Chuyện này không cần phải giấu giếm Rebecca, cả hai đề cao cảnh giác cũng tốt.
"Mình ngươi đuổi theo?" Ánh mắt Rebecca sắc lại: "Không muốn sống nữa hả?"
Giọng nàng chỉ vừa lớn thêm một chút thôi đã khiến Milo sửng sốt vài giây.
"Ấy chết, không phải là chuyện khẩn cấp thì sao, ta mà đi đánh thức ngươi dậy thì người ta đã sớm chạy mất dép rồi, tất nhiên ta phải đuổi theo trước rồi." Milo giơ hai tay lên, tỏ ý lần huấn này của mình không hợp lý chút nào.
"Vậy nên ngươi cả đêm đuổi theo người? Ngươi có đuổi kịp không?" Rebecca nghiêm túc nhìn Milo.
"Ngươi xem, còn bảo ta có tính khí lúc mới ngủ dậy." Milo híp mắt lại, vô thức lùi một bước.
"Ta chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao? Đến Ikem rồi thì phải cẩn thận hơn nữa, nơi này không phải thành Willow! Chúng ta không có viện binh!" Rebecca quát lớn Milo: "Carl chết ở đây không rõ ràng, ta không muốn đến lúc đó phải mang thêm một cái xác về!"
"..."
Lần này, Milo không thử đánh trống lảng hoặc là giở trò pha trò để làm dịu không khí.
Bởi vì hắn cảm thấy Rebecca thực sự nổi giận, đương nhiên, cơn giận của nàng không hoàn toàn là do Milo tự tiện hành động, nàng chỉ là sợ Milo làm mình chết không toàn thây.
Cho nên Milo không hề thấy khó chịu với loại giận này.
Hắn biết Rebecca đang mang theo cảm xúc mà nói.
Hắn cũng biết, tại sao Carl đã chết lâu như vậy, Nero mới cho Rebecca đến đây điều tra.
...
"Lần sau ta sẽ qua kêu ngươi dậy đi."
Milo kéo dài âm cuối, cố gắng không chạm vào rủi ro của Rebecca.
Nhưng hắn chợt nhận ra một vấn đề.
Nếu Nero vì bảo vệ Rebecca mà luôn không cho nàng đến Ikem điều tra vậy tại sao bản thân hắn lại không đến?
Đương nhiên, nghi vấn này chỉ chợt lóe lên trong đầu Milo.
Trước mắt vẫn còn nhiều bí ẩn chưa được giải đáp, Milo cũng không định làm mọi chuyện phức tạp lên.
Nhất là sau những gì đã trải qua đêm qua, Milo lại càng có nhiều nghi vấn hơn.
Tên tự xưng "Độ quạ" kia, hắn nói mình đến muộn rồi, cái gì mà thi thể thần chôn dưới đất đã mục nát, có thể hiểu rằng hắn chính là người khơi mào cho sự kiện mất tích yên ắng hơn hai mươi năm tại trấn Ikem này không?
Những gì Carl nhìn thấy trước khi chết, là hắn đào lên?
Lời cầu khẩn của Hoàng Kim Luật Giáo Hội mà người này lẩm bẩm, nhưng tại sao hắn lại ngồi ở trong tòa nhà xử lý công ty khai thác mỏ? Đây là địa bàn của băng Solomon.
Chẳng lẽ giữa Solomon và Giáo Hội cũng có liên hệ gì đó sao?
Chuyện này đúng là lần đầu nghe đến.
Lá thư mang tin tức gì mà chỉ lá rụng?
Montes vậy là cái gì?
...
Nếu tạm bỏ qua một bên những lời nói khiến người ta như lạc vào sương mù thì điểm mấu chốt mà Milo duy nhất có thể nắm bắt được đó là "Máu và thịt".
Độ quạ khao khát tìm được máu và thịt có thể cứu vớt vạn dân.
Mà cũng có một khát khao tương tự, đó chính là bà đồng áo đỏ trong thành Willow.
Nàng đã từng đưa ra điều kiện đó với Milo.
Trong miệng nàng, "Tiệc Thánh" chính là máu và thịt.
Theo những gì Milo hiểu biết sơ sài về tôn giáo, hắn chỉ biết cái gọi là tiệc thánh đích xác là máu thịt của thần minh, nhưng đó là lời giải thích đến từ một thế giới khác.
Nhưng rất trùng hợp, Độ quạ tự tay ghi lại rằng —— hắn đào được thi thể thần đã mục nát.
Nếu như có thể xâu chuỗi tất cả những điều này lại với nhau thì có nghĩa là, bà đồng áo đỏ cần có tiệc thánh, chính là nằm ở ngọn núi hoang phía nam của Ikem kia.
Nghĩ đến đây, Milo bỗng cảm thấy tràn đầy động lực.
Một đêm không ngủ, đầu óc của hắn càng trở nên hỗn loạn, nhưng đồng thời những suy nghĩ trong đầu cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều so với ngày hôm qua.
Milo tại chỗ rạo rực, tinh thần lại phấn chấn.
Một bên Rebecca vẻ mặt cổ quái nhìn Milo:
"Bị mắng làm ngươi hưng phấn?"
"Đúng, ta có khiếu SM, ta còn thích quý bà giàu có dùng giày cao gót giẫm lên người ta nữa."
Milo gật đầu chắc nịch, đổi lấy cái trợn mắt của Rebecca.
Hai người có một câu không có một câu nói chuyện, rất nhanh liền đi đến đại lộ của thị trấn, gần đến chỗ Walker ở.
Ở bên cạnh, "gia đình năm người" của Walker đã thức dậy, Kai đang dọn dẹp bàn ăn sau bữa sáng.
Căn phòng lộn xộn ngày hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ như cũ, chỉ còn lại tấm ván cửa bị cắt làm hai đoạn vẫn đặt bên cạnh cửa lớn.
Lúc này Walker đang đóng lại khung cửa.
Tên này rất thành thục sử dụng thước dây, cưa và các công cụ của thợ mộc, làm việc vô cùng thuần thục.
Trông, trừ việc không giống chấp pháp quan thì việc gì anh ta cũng làm rất giỏi.
...
"Các ngươi đến rồi à, đã gặp Freya chưa?"
Walker thấy lại Milo và Rebecca, trên mặt nở nụ cười.
"Đã gặp rồi."
"Còn chưa."
Milo và Rebecca mỗi người một kiểu đáp.
Lúc này, Kai từ trong phòng đi ra, trên tay cầm hai cái tách trà ngày hôm qua, cười tươi rói đưa tách cho Milo và hai người.
Hôm nay Kai có hơi khác, nàng đã cột mái tóc dài lên, phía sau đầu buộc một chiếc đuôi ngựa dài, trông có vẻ có tinh thần hơn hôm qua một chút, không thay đổi chính là gương mặt có hơi mỏi mệt kia vẫn dễ thương như vậy.
Chỉ nhìn nàng bây giờ thì hoàn toàn không thể liên hệ được nàng với cái người đêm hôm qua bị trói trên cọc gỗ được.
Lúc Milo nhận tách từ tay Kai có chú ý thấy trên tay nàng có vết hằn mới của dây thừng.
Nhưng Kai cũng không hề muốn che giấu vết thương đó.
Nàng nói nhỏ:
"Walker nói anh ấy đã kể tình hình của ta cho hai người biết rồi."
"Ừ." Milo ngẩng đầu, hai ba ngụm đã uống hết nước trà trong ly, thậm chí còn nuốt luôn cả bã trà.
Bởi vì hắn nghe nói trà có tác dụng nâng cao tinh thần, xét thấy việc mình thức trắng đêm, thực sự cần phải dùng nhiều hơn một chút, nếu không hôm nay sẽ rất vất vả.
"Chúng tôi muốn hỏi chút chuyện về cái bệnh… của cô, cô có thể kể cho chúng tôi nghe không?"
Milo ép hai chữ "nguyền rủa" gần như thốt ra phải nuốt trở vào.
Hắn vốn nghĩ Kai sẽ kháng cự không muốn nói đến chủ đề này, nhưng không ngờ nàng lại rất tự nhiên gật đầu, tiện tay cầm lấy chiếc ly rỗng trên tay Milo, nói với Milo:
"Để ta đi pha thêm trà cho anh cái đã, quay lại chúng ta từ từ nói chuyện!"
Nói xong nàng liền vui vẻ mang tách không vào nhà.
Để lại Milo và Rebecca hai mặt nhìn nhau.
Trên đường đến, bọn họ thậm chí đã bàn bạc phải làm công tác tư tưởng cho Kai như thế nào, để cô bé đem cảm nhận của mình nói ra, dù sao cô là một trong số ít dân bản địa Ikem còn sót lại, hơn nữa ba đứa trẻ còn lại còn nhỏ, chắc cũng không kể rõ những gì mình trải qua mỗi đêm.
Chỉ là Walker không ngờ, Kai đối với chuyện này dường như đã quen.
...
Vừa mới có một chén trà đưa đến tay Milo, Kai thậm chí đã kéo mấy chiếc ghế đẩu trên mặt đất ra, ngồi đợi Milo và Rebecca "thẩm vấn".
"Anh chị muốn hỏi gì ạ?"
Kai chớp mắt to hỏi hai người.
"Chưa từng thấy ai phối hợp như vậy." Milo thì thầm một tiếng, rồi ngồi xuống ghế.
Hôm qua vì cạy miệng lão phong tử Mogot còn phải tốn hai bình rượu mạnh.
"Ngươi biết mỗi tối mình sẽ... như vậy sao?" Rebecca không định lãng phí thời gian, nên trực tiếp vào vấn đề.
Kai gật đầu nặng nề nói:
"Ừ, ta biết, bà Freya nói với ta từ lâu rồi, nàng nói sau khi trời tối ta sẽ biến thành người khác, sẽ chạy lung tung, hồi nhỏ bà Freya còn đánh ta nhiều lần, từ đó về sau, ta không bao giờ dám ra ngoài khi trời tối nữa, vì vậy, ta còn học cách tự buộc dây thừng cho mình, lợi hại không hắc hắc..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận