Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Chương 301: Tốt bệnh trạng

**Chương 301: Bệnh hoạn thật đấy**
"Này này? Còn s·ố·n·g không?"
Milo dùng giày huých vào Grasso đang nằm tr·ê·n mặt đất.
Theo nhận thức của hắn, giá trị SAN thường chỉ thiết lập cho người bình thường, chính x·á·c mà nói là khi người thường gặp phải những tồn tại như kẻ th·ố·n·g trị xưa cũ hoặc không cẩn t·h·ậ·n đọc phải những điển tịch tà ác nào đó thì giá trị SAN mới bị giảm.
Theo lý mà nói, Grasso không nên xuất hiện tình huống này, bởi vì bản thân nàng không phải người bình thường, cũng không đọc những thứ kỳ quái, càng không gặp phải kẻ th·ố·n·g trị xưa cũ nào cả...
"Ách..."
Milo bỗng nhiên ý thức được, chẳng phải năng lực mộng dẫn này là học được từ Glaki sao?
"Chết tiệt, ta lại thành kẻ th·ố·n·g trị xưa cũ rồi."
À không, phải là kẻ chi phối mới đúng.
Hắn vứt bỏ t·hi t·hể Hắc y nhân, ngồi xổm xuống kiểm tra cẩn t·h·ậ·n tình trạng của Grasso.
Hơi thở của nàng càng ngày càng yếu, nhưng tứ chi r·u·n rẩy với biên độ ngày càng lớn.
Vận động cường độ cao cộng thêm không đủ dưỡng khí cung cấp, sắc mặt nàng bắt đầu chuyển từ tái nhợt sang t·ử sắc.
"Không yếu ớt đến mức vậy chứ."
Milo lật người Grasso, nhanh chóng kìm l·ồ·n·g n·g·ự·c, sau đó nắm mũi nàng, hít sâu một hơi, cúi người xuống làm hô hấp nhân tạo cho nàng.
...
Nếu dựa theo lý luận mộng dẫn của Glaki, những Hoạt t·h·i bị nó dẫn dắt và chuyển hóa được xem là người hầu của nó, vậy Grasso chính là bộc của Valrocan.
Ừm, chủ nhân tự mình làm hô hấp nhân tạo cho người hầu như Milo ở thời đại này đúng là hiếm có.
"Phù... Phù..."
Sau khi x·á·c nh·ậ·n Grasso đã khôi phục hô hấp, Milo mới thở hổn hển ngồi phịch xuống sàn nhà, hắn vừa dùng tay áo lau khóe miệng vừa tự cảm thấy hài lòng: "Việc này không trao cho ta cái J nữ huân chương thì thật không thể nào nói n·ổi."
Mà Grasso nằm tr·ê·n mặt đất cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tứ chi không còn r·u·n rẩy, hơn nữa dần dần khôi phục ý thức.
Kết quả vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt dính máu của Milo.
Quay đầu nhìn lại, mình đang nằm chỏng chơ tr·ê·n đường phố.
Toàn bộ hình ảnh giống hệt với ảo ảnh mà Milo tạo ra trong đầu hắn, chỉ t·h·iếu đi người qua đường vây xem.
Trong cái ảo cảnh đáng sợ (thực tế gần đây lại đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g dư vị) đó, nàng giống như nô lệ bị làm nhục tr·ê·n đường phố, bi p·h·ẫ·n, xấu hổ cùng đau khổ, các loại cảm giác ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn) xông lên đầu.
Grasso há mồm, oa một tiếng bật k·h·ó·c.
"Ài, đừng làm rộn, lát nữa bị người ta nghe thấy lại tưởng ta làm gì ngươi, đứng dậy mau, nên làm gì thì làm đi."
Milo vừa chỉnh lại cổ áo vừa đứng dậy, sau khi đứng dậy, động tác thắt túi v·ũ k·hí bên hông của hắn, cực kỳ giống kẻ làm xong việc rồi thì xách quần lên không nh·ậ·n người.
Thật không may, Grasso như thể đầu óc có vấn đề, yếu ớt hỏi một câu:
"Ngươi không cần ta nữa sao?"
"Hả?"
Milo biết Grasso có chút vấn đề về đầu óc, nhưng không ngờ vấn đề lại nghiêm trọng như vậy.
"Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, biểu hiện không tệ, nhớ công của ngươi, quay đầu ta sẽ nói cho ngươi biết vị trí kim khố và kho chứa đồ của Sherman gia tộc, ngươi có thể tha hồ làm, ta đảm bảo sẽ không truy cứu ngươi."
Milo nhặt d·a·o đồ tể tr·ê·n mặt đất lên, đem vết máu tr·ê·n thân đ·a·o lau sạch vào quần áo của t·hi t·hể Hắc y nhân, đút lại vào vỏ đ·a·o, xoay người nói với Grasso:
"Mấy ngày tới, hãy p·h·át huy kỹ năng t·h·i·ê·n phú của ngươi, cố gắng s·ố·n·g sót, chờ ta thu thập sạch sẽ đồng bọn của thằng này xong sẽ thông báo cho ngươi, nếu như lúc đó ngươi còn s·ố·n·g."
Grasso ngơ ngác ngồi dưới đất, nhìn Milo nói không ngừng, ánh mắt thập phần q·u·á·i· ·d·ị.
Nàng giật giật môi, nếm được mùi vị lạ lẫm tr·ê·n đầu lưỡi, cùng với mùi m·á·u tươi nhàn nhạt trong hơi thở, lại nhìn miệng v·ết t·hương rách da tr·ê·n môi Milo.
Bây giờ nàng mới ý thức được, Milo không hề làm gì nàng tr·ê·n đường cái, mà là kéo nàng trở về từ bờ vực của cái c·hết...
Trong nháy mắt, sự sùng bái quỷ dị dưới đáy lòng, lại bắt đầu quấy p·h·á theo tâm lý.
Thậm chí, khi Grasso còn chưa ý thức được, tr·ê·n mặt nàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn gật đầu với Milo.
...
Trong nháy mắt này, Milo cũng bỗng nhiên cảm nhận được vẻ đẹp tr·ê·n khuôn mặt của người phụ nữ dị tộc này.
Đương nhiên chủ yếu là bởi vì lúc trước khi nhìn thấy nàng, nàng đều ở trạng thái ẩn thân, mà ẩn thân đối với Milo là vô hiệu, đàn ông bình thường khi đối mặt với hình ảnh không mảnh vải che thân thì ai lại phân tâm đi thưởng thức khuôn mặt người ta, giờ quay đầu xem xét, đây quả thực là một khuôn mặt chính cống tinh xảo.
Nhưng khác với khí chất lãnh diễm không nhiễm bụi trần của Emma, Grasso đang ở trạng thái vô cùng bẩn thỉu, khí chất của nàng lại càng làm k·h·iếp người.
Milo vừa ngồi xổm xuống chuẩn bị nâng t·hi t·hể Hắc y nhân lên, thấy thế, không hiểu sao lại đưa tay nắm lấy cằm Grasso, nâng mặt nàng lên:
"Phải ngoan ngoãn nghe lời có biết không? Nếu không sẽ bị đ·á·n·h vào mông đấy."
Đối phương mặc cho Milo nắm cằm, vô cùng phối hợp, gật đầu nhẹ, khẽ nói: "Ừm ~"
...
Milo không phải là chưa từng tán tỉnh phụ nữ, thực tế loại chuyện này chỉ cần lêu lổng với Yan một thời gian ngắn sẽ biến thành chuyện thường ngày.
Nhưng hôm nay k·é·o theo một cỗ t·hi t·hể rồi cùng người ta làm chuyện mờ ám thì đúng là lần đầu.
"Đúng là bệnh hoạn."
Nhưng mà rất t·h·í·c·h.
...
Milo biết, năng lực mộng dẫn của hắn sẽ kéo suy nghĩ của Grasso vào những hình ảnh tà ác do chính mình tưởng tượng ra, hơn nữa những ảo ảnh đó đối với Grasso mà nói là có cảm giác chân thật tuyệt đối.
Cho nên, trước khi đối phương bắt đầu r·u·n rẩy trở lại, Milo tranh thủ thời gian khiêng t·hi t·hể Hắc y nhân chuồn đi.
Thỉnh thoảng biến thái một lần thì có lợi cho thể x·á·c và tinh thần khỏe mạnh, cứ biến thái mãi là sẽ xảy ra vấn đề.
Huống chi mình còn có chính sự phải làm.
...
Hành động câu cá có thể nói là thành c·ô·ng viên mãn.
Milo bắt được một Hắc y nhân hành động một mình.
Cũng giống như mấy tên mà hắn g·iết c·hết lúc trước, hắn chỉ là một người bình thường tinh thông g·iết c·h·óc, dưới tay Milo tự nhiên là không s·ố·n·g quá một hiệp.
Milo cũng không giữ lại người s·ố·n·g.
Hoàn toàn có thể bỏ qua khâu thẩm vấn.
Thậm chí k·hám n·ghiệm t·ử t·hi cũng chẳng có ý nghĩa gì, trực tiếp nhập thổ vi an là xong.
Nhưng Milo chưa từng nhìn qua người vong linh của ma đưa tang, hắn cũng không phải là nhân viên thần chức của Giáo Hội, loại chuyện này còn phải tìm người có kinh nghiệm để hoàn thành.
Dilasha chính là một lựa chọn thích hợp.
Kết quả là, Milo không ngừng vó ngựa chạy tới Giáo Hội ở ngoại ô.
...
Nói tóm lại, tuy rằng Giáo Hội và hệ thống chấp p·h·áp có quy định bất thành văn, ngươi quản người s·ố·n·g, ta quản n·gười c·hết, nhưng mà hình ảnh chấp p·h·áp quan như Milo, sau khi đ·ánh c·hết t·ội p·hạm lại chủ động khiêng t·hi t·hể đưa đến Giáo Hội thì đúng là lần đầu xuất hiện.
Đoán chừng biểu cảm của Dilasha khi nhìn thấy Milo nâng t·hi t·hể có lẽ sẽ rất phong phú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận