Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 725: Cao đẳng dinh dưỡng vật chất (length: 13426)

"Ách —— hắt xì! ! !"
Tại ranh giới giữa biển Ngân Mộ và biển Sắt Thụy Lợi An Hải, trên một tảng đá hoang vu, Milo hắt xì một cái thật mạnh, tay quệt mũi rồi vung nước mũi xuống mặt biển sâu bên dưới.
"Chắc chắn là có ai đó đang nghĩ đến ta."
. . .
Nơi này là khu vực giao nhau trên biển giữa vùng cực bắc lạnh giá và phía nam của đại lục.
Sự thật chứng minh Milo hiểu biết về thế giới mộng ảo này còn rất hạn chế và mơ hồ.
Vùng cực bắc lạnh giá, khu rừng Mê Mị nơi hắn từng đi qua ở Os-Nargai, ba nơi này nằm ở ba miền nam bắc khác nhau, hoàn toàn không cùng một đại lục, và cách nhau bởi những vùng biển bao la.
Từ phía nam đại lục Inganok về phía nam là biển cả, phía tây là biển Sắt Thụy Lợi An Hải, phía đông là biển Ngân Mộ.
Mà O'vung và cửa vào thế giới dưới lòng đất ở khu rừng Mê Mị đều nằm ở đại lục phía tây, cho nên hành động của Milo và Freya khi đâm đầu vào vùng biển bị ánh bạc bao phủ kia quả thực là ngược đời.
Cưỡi cự long cổ xưa bay lượn trên mặt biển bạc giao thoa giữa sương giá và ánh trăng mờ ảo, có lẽ đó là trải nghiệm tuyệt đỉnh mà những người hay mơ mộng cũng không tưởng tượng nổi, nhưng mà trong quãng thời gian đó Milo gần như ở trong trạng thái nửa hôn mê, mãi đến khi tiến vào vùng biển Sắt Thụy Lợi An Hải buồn tẻ này mới dần hồi phục lại.
Vậy nên hắn cũng không biết mình đã bỏ lỡ cảnh đẹp gì.
. . .
Đã nửa tháng kể từ khi chuyện ở vùng cực bắc xảy ra.
Dù có đôi cánh rồng dài cả trăm mét, chúng vẫn không thể vượt qua được vùng biển này, hai ngày nay Milo cảm giác như gió biển sắp nuốt chửng mình luôn rồi, ngay cả đồ ăn của Freya làm cũng toàn vị mặn. . .
. . .
Tin tốt là, trạng thái của Milo hôm nay đã hồi phục khá ổn.
Ở vùng cực bắc, hắn dựa vào ngọn lửa cấm kỵ vừa nắm được, cùng dây leo vàng mọc tràn lan khắp núi đồi đối chọi gay gắt, cuối cùng nhận lại kết cục bị ngọn lửa phản phệ, nói thẳng ra thì do nguồn năng lượng sợ hãi chi vật không đủ nghiêm trọng, "Tội Nghiệp Chi Hỏa" non nớt suýt nữa đốt cả Milo.
Nếu không có Freya kịp thời bộc phát sức mạnh cất cánh, có lẽ Milo đã mất mạng.
May mắn thoát khỏi hiểm cảnh, hắn luôn ở trên biển, thế giới nước lạnh giá sâu thẳm này chất đầy nỗi sợ hãi của những người gặp nạn, cùng với khao khát của những kẻ phiêu lưu, sóng biển hỉ nộ vô thường trong tháng ngày dài đã nuốt chửng không biết bao nhiêu linh hồn muốn chinh phục nó, và những linh hồn phiêu dạt trong làn nước lạnh lẽo mang theo nỗi sợ hãi, lại chính là lương thực của Milo.
Đặc biệt là tảng đá trơ trọi giữa biển này, xung quanh nó có vô số xác thuyền bị sóng đánh dạt lên, tất cả mọi thứ bên trong khoang đều mục nát không thể tả, duy chỉ có nỗi sợ hãi của những linh hồn chết đuối là không thể nào trôi đi được.
Thế là trên tảng đá, phó mát tranh thủ hấp thụ nỗi sợ, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi Milo đã hồi phục hoàn toàn.
Thật ra nếu uống chút "thực phẩm lỏng" có lẽ sẽ hồi phục nhanh hơn, nhưng hiển nhiên văn hóa của Hi Nhân tộc chưa đến mức hoang dã như vậy, mà Milo từ thế giới tỉnh táo cũng không quen những hành động kiểu đó. . .
. . .
"Rống! ! ! !"
Tiếng rồng ngâm như sấm rền và cuồng phong gần như thổi bay cả áo quần trên người gào thét trên đỉnh đầu.
Cuối cùng là tiếng vật nặng rơi xuống, cả tảng đá giữa biển rung chuyển mấy lần, đó là thi thể hải thú khổng lồ bị quẳng từ trên không xuống.
Đợi Milo quay đầu lại, Freya đã khoác giáp da và áo choàng.
Nàng hiện tại đã có thể hào phóng tự nhiên búi mái tóc bạc rối tung lên, trên trán nàng có những sợi tóc bạc xoắn vào nhau, để lộ ra cặp sừng rồng thu nhỏ.
. . .
Freya lấy ra chủy thủ làm bằng xương rồi ra bờ biển, nhanh chóng xẻ một miếng thịt béo ngậy từ con hải thú khổng lồ, sau đó rút xương của hải thú ra để làm khung nướng.
Cuối cùng nàng mới quay đầu lại gọi Milo:
"Nướng thịt thôi, bé cưng ~ "
. . .
Đó xem như thái độ sinh hoạt bình thường trong khoảng thời gian này.
Freya đi săn, Milo dùng ngọn lửa của người sống nướng thịt cho nàng.
. . .
Milo ra đến mép đá, ném một tia lửa vào đống đá trơ trụi, tia lửa nhanh chóng biến thành ngọn lửa dịu dàng và tiếp tục cháy.
"Sao mỗi lần ngươi bắt hải thú càng ngày càng lớn..."
Nhìn thi thể hải thú nằm như núi trước mắt, Milo cảm thấy vài ngày nữa Freya có bắt được cả Dagon lên bờ hắn cũng không ngạc nhiên nữa...
"Không biết, giống như vào biển Sắt Thụy Lợi An Hải, hải thú phía tây càng lớn hơn thì phải." Freya giơ miếng thịt nướng, tập trung nhìn miếng mỡ chảy ra, lấy mu bàn tay quệt mép miệng rồi lại nói tiếp:
"Cũng không phải là ăn không hết, ta cũng cần bổ sung dinh dưỡng nhiều mà, ngươi cũng háu ăn thế còn gì..."
Ai mà không biết Milo có ăn tranh đồ nướng của nàng đâu chứ, hiểu mà.
. . .
"Thật ra, ngươi có thể nuốt hết nó ngay trên biển mà phải không? Ta đang nói là, khi ngươi biến thành hình thái khác ấy." Milo làm động tác vỗ cánh.
"Ồ... Ta không muốn, tanh lắm." Freya nhăn mặt ghét bỏ.
Vừa ghét bỏ xong thì đã gục đầu ngủ luôn. . .
Không một dấu hiệu báo trước nào cả.
Còn Milo thì đã quen với điều đó, kịp thời đỡ lấy xiên thịt nướng trong tay Freya trước khi nó rơi xuống đất, rồi lại tiếp tục nướng trên lửa.
Rõ ràng là, cái tình huống đột nhiên mất kết nối khi trò chuyện trước đống lửa thế này đã không phải lần đầu xảy ra.
. . .
Thực tế là, ngọn lửa mà Milo dùng để nướng thịt là mặt dịu dàng của Tội Nghiệp Chi Hỏa, chính là loại lửa lấy được khi thiêu đốt những con quỷ thích khóc trong ảo cảnh phong ấn, mấy ngày nay Milo đã nâng cao một bước trong việc điều khiển Tội Nghiệp Chi Hỏa, ngoài việc thúc giục ngọn ám hỏa mang sức mạnh giết thần kia, hắn cũng có thể dùng mặt ôn nhu của lửa, nhưng giới hạn ở mức nướng thịt.
Và loại lửa này có tác dụng thôi miên kỳ lạ đối với Freya, giống như lúc trước khi tiến vào nghĩa địa dưới lòng đất, Milo và nữ thánh Thần Điện cãi nhau kịch liệt, thì Freya vẫn ngủ say phía sau.
Có lẽ là do cảm giác dựa dẫm vào ngọn lửa ấm áp ăn sâu vào máu thịt, hoặc cũng có thể vì một nguyên nhân khác mà Milo không biết.
. . .
Đợi ngọn lửa tắt, Freya tỉnh dậy, và sẽ có vô vàn thịt chín đang chờ nàng hưởng dụng.
Còn Milo thì cứ ngồi đó chờ nàng ăn xong tiêu hóa hấp thu xong rồi "sản xuất" ra nguồn năng lượng dinh dưỡng với hiệu quả cao hơn...
Ai bảo tộc Hi không thể chung sống hòa bình?
Rõ ràng là chung sống rất tốt đấy chứ.
. . .
Sau khi ngủ một giấc, Freya thường vô thức tiến về phía Milo, chính xác hơn là hướng về phía vị trí của ngọn lửa, còn Milo chẳng hề hứng thú với món thịt rồng nướng kia, chỉ có thể ngồi trước ngọn lửa để chắn nàng.
Thế là, khi màn đêm bắt đầu buông xuống, trên tảng đá gồ ghề chất đầy quái thạch, người của bóng tối nghiêm túc giơ miếng thịt nạm hải thú, long nương ngủ say dựa vào lưng hắn, úc không đúng, chính xác thì hắn đang rúc trong lòng long nương, dù sao vóc dáng hắn có vẻ "nhỏ bé xinh xắn".
Cách đó không xa là đống đổ nát của thuyền bè chất đầy trên đá, còn con hải thú khổng lồ biến dị kia thì lại giúp bọn hắn chắn phần lớn gió biển lạnh lẽo, phát huy chút nhiệt lượng cuối cùng của nó khi còn là quái vật biển.
Xem thêm các chương mới nhất tại 69sach.com!
Tiếng sóng biển và gió biển không hề ồn ào chút nào.
Và nếu cẩn thận quan sát thì có thể thấy những oan hồn ngâm mình dưới biển như ẩn như hiện, nhưng chính những hình ảnh hơi đáng sợ cứ như chợt tưởng tượng ra lại mang đến một cảm giác hài hòa kỳ dị.
...
Rất lâu sau, đống lửa tàn.
Sau khi ánh lửa bên bờ biển tắt, Freya cũng tỉnh dậy không lâu sau đó, trong trạng thái mơ màng nàng bắt đầu chộp lấy đống thịt chín bên cạnh đưa vào miệng.
Để tránh bị thương do nhầm lẫn, Milo đặc biệt xích sang bên cạnh, tạo một khoảng cách nhất định.
. . .
"Ngươi thực sự tin lời của ả đàn bà kia sao? Muốn đi tìm cái thành phố bị bao phủ bởi âm lãnh kia?"
Tỉnh lại sau giấc ngủ, Freya ngáp một hơi thật dài, sau đó hỏi Milo về dự định tiếp theo.
"Tìm thì chắc chắn phải tìm, nhưng..."
Milo tựa lưng vào tảng đá ngồi phệt xuống, lắc đầu.
Nhưng nghĩ lại thì dù mục đích thực sự của Munguilla khi săn giết các sứ đồ Thần Điện là gì đi chăng nữa, thì hành vi săn giết của ả ta đúng là đã cho Milo một gợi ý, đặc biệt là sau khi Joan Byrne tiết lộ những thông tin về Suy Nghĩ Chi Nhãn, trong lòng Milo càng khẳng định điều đó.
Bất kể hắn muốn tìm người hay tìm thành phố, phương pháp trực tiếp và hiệu quả nhất là phải lôi được Suy Nghĩ Chi Nhãn ra từ Thần Điện Hoàng Kim Luật Pháp trước đã.
Đúng lý mà nhỉ?
Kẻ kia có thể đạt được thông tin vượt qua cả giới hạn không gian, thời gian, lấy nó làm người dẫn đường chẳng phải là vô địch sao?
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù bọn thần kia có ngã xuống vực sâu đi nữa, thì các đại Thần Điện vẫn có các cường giả CC cấp độ D Quyến Tộc ngày đêm tọa trấn.
Trong tưởng tượng, cái loại này xâm nhập Thần Điện bắt đi "suy nghĩ chi nhãn" hình ảnh kỳ thật không thực tế, ít nhất ở giai đoạn hiện tại là không thể nào thực hiện.
Huống hồ, Milo ngay cả Hoàng Kim Luật Pháp Thần Điện ở ảo mộng cảnh đâu còn không biết.
Mặt khác, hắn bây giờ đúng là Tội Nghiệp người gây nên hoả hoạn, nhưng ngọn lửa vận dụng và duy trì cần củi lương, muốn lợi dụng tốt phần lực lượng này mà không biến thành cặn bã Tội Nghiệp, thì Milo phải cố gắng hấp thu nỗi sợ hãi hơn trước kia.

"Không sao, ngươi cứ từ từ nghĩ, ta ít nhất cũng sẽ đưa ngươi ra khỏi hải vực này rồi mới rời đi." Freya vừa ăn vừa nói.
"Ngươi còn định đi tìm ngày đó 《 Tinh Chi Thú 》?" Milo nhướn mày.
Freya dùng giọng rất nhẹ nhàng nói: "Hi Nhân tộc vĩnh viễn không ngừng tìm kiếm con đường về cố hương... 《 Tinh Chi Thú 》 có lẽ là một chỉ dẫn nào đó, nhưng... Với ta, giết chết con nhện thần cuối cùng ở nơi khởi nguồn dãy núi A Đức Lôi Tư, Bắc Đại Lục mới là số mệnh của ta."
"Bởi vì...?" Milo dang tay ra.
"Thần bện lên mạng cản trở con đường của chúng ta." Freya ôm một khối thịt nướng nguyên vẹn, dùng sức cắn một miếng.
"Không sợ nhện lại là một cô gái hiếm thấy." Milo thầm nghĩ.
"Nhưng... ừm... Nói ra ngươi đừng có lên giọng đấy nhé, ta sợ chó, nói đúng hơn, ta sợ tất cả động vật thuộc bộ khoa chó ha ha." Freya rất thành thật nói.
"Vậy sao? Vậy ngươi thật phải cẩn thận, xét một góc độ nào đó, ta thật rất được đám 'ưa thích' chó cưng." Milo như có điều suy nghĩ.
Hắn chợt nhớ đến rất lâu trước đây, phù thủy đỏ đã nói với hắn, cách tốt nhất để thoát khỏi sự truy đuổi của chó săn Tindalos là cái chết, lúc đó Milo cảm thấy đó là một câu vô nghĩa.
Mà bây giờ, trời xui đất khiến sao mà cơ duyên xảo hợp, hắn quả thật đã dùng cái chết để thoát khỏi sự truy đuổi của chó săn...
...
"Hơn nữa, ta không thích hợp xuất hiện ở nơi đông người, ý ta là, ngươi cũng thấy đó, Linh Thị và Thần Điện đều săn đuổi người Hi, đi cùng ta sẽ khiến ngươi gặp không ít phiền phức." Trong mắt Freya thoáng hiện chút cô đơn.
"Nói cứ như không có ngươi bọn họ cũng không làm gì ta vậy." Milo cười hắc hắc.
Hóa ra thân phận của hắn lúc này còn chưa bị lộ.
Nhưng đoán chừng thời gian cũng không còn nhiều.
Lạnh nguyên lên, thi thể của Joan Byrne và Hughes Iger cuối cùng cũng bị các thế lực riêng của họ thu hồi, trên người họ vẫn còn chúc phúc, Milo tạm thời không làm gì được biểu diễn đó, không có gì bất ngờ thì sau này còn có thể gặp lại những gương mặt này, đến lúc đó, Freya có lẽ sẽ hiểu thế nào mới gọi là mục tiêu công kích thực sự.
"Ồ ha ha, ngươi đáng yêu thế này sao có người nỡ giết ngươi chứ ~" Freya lại bất chợt lộ ra vẻ mặt tà ác kia.
"Méo mó rồi, đừng có dùng cái tay cầm thịt nướng dính dầu mỡ đó chạm vào lão tử!"
"Đừng mà tiểu khả ái! Ta đến bắt ngươi đây...!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận