Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 442: Đưa đám ma (length: 11020)

Thoạt nhìn hôm nay chắc chắn là một ngày nắng đẹp quang đãng.
Những Huyết tộc sợ ánh mặt trời chắc chắn sẽ không dám nghênh mặt trời ra ngoài đi dạo, nhưng Milo vẫn muốn thử xem một chút.
Hắn đã không thể chờ được nữa.
...
Người Huyết tộc, tín đồ của Engel · Colas, cùng với người Linh Thị.
Milo đang chờ đúng cái đám đã giết Grasso kia.
Mà phương pháp thì thật ra rất đơn giản.
...
Bờ kênh đào.
Milo xòe một bàn tay ra, những vết nứt dữ tợn trên tay hắn bắt đầu có những chất màu đen như mực nước từ lỗ chân lông trào ra.
Những chất này như có sinh mệnh, không ngừng cuộn trào thay đổi hình dạng, nhưng luôn không vượt khỏi phạm vi khống chế của bàn tay Milo.
Ngay khoảnh khắc chất màu đen này xuất hiện, không khí ấm áp xung quanh bỗng hạ nhiệt.
Đến cả thảm thực vật trên mặt đất cũng bắt đầu chuyển từ xanh sang đen tối, thậm chí héo úa.
...
Thứ này đến từ Imnar.
Nó chính là phần thực chất hóa nỗi sợ mà trước đây Milo đã nuốt vào.
Trong một điển tịch mà Milo đã từng đọc có đoạn ghi chép thế này — Ở một nền văn minh, có một nhóm kẻ thống trị xưa cũ từng bị giam giữ phong ấn, và con người ở nền văn minh đó đã trở thành sứ giả của Cựu Thần. Nhiệm vụ của họ là trông coi nhà tù của kẻ thống trị xưa cũ, và để ngăn con người bị những kẻ đó chi phối đầu độc, con người được ban cho một năng lực gọi là "Nỗi sợ." Năng lực này có thể khiến con người cảnh giác khi đối mặt với sự cám dỗ của những kẻ thống trị xưa cũ.
Nói tóm lại, nỗi sợ là một cơ chế bảo vệ của con người.
Việc những ghi chép trong điển tịch có thật hay không thì đối với con người ngày nay mà nói đã không thể nào khảo cứu.
Nỗi sợ của con người đa diện, và nó cũng không phải lúc nào cũng có tác dụng tích cực hữu hiệu. Đôi khi, đối mặt với mối đe dọa tiềm ẩn thực sự, con người hoàn toàn không biết gì, nhưng khi đối mặt với côn trùng xấu xí vô hại thì lại hét lên tán loạn.
Dường như năng lực sợ hãi của những sinh vật cấp thấp không được "chính xác."
Còn nỗi sợ của những kẻ thống trị xưa cũ ở thứ bậc cao hơn thì hoàn toàn rõ ràng.
Imnar trong những tháng năm lạc lối từng gặp phải những sự tồn tại ở cấp bậc cao hơn bản thân mình. Nỗi sợ hãi sinh ra trong lòng khi đối mặt với sự chênh lệch cấp bậc không thể vượt qua chính là thứ mà giờ phút này Milo đang nắm giữ trong tay.
Nó bắt nguồn từ sâu thẳm linh hồn.
Thậm chí còn chân thực hơn cả thân xác máu thịt.
...
...
Những thực vật đã héo rũ kia đã nói rõ, phần thực chất hóa nỗi sợ thuần túy này cũng mang theo một phần hệ thống luật lệ của Imnar, kẻ thống trị xưa cũ.
Đây là một bộ phận tách ra từ Imnar.
...
Khi Milo để những chất màu đen đang ngọ nguậy này lộ diện dưới ánh mặt trời.
Tất cả những gì xung quanh đều chịu ảnh hưởng ở mức độ khác nhau.
Nghiêm khắc mà nói, nó còn uy hiếp hơn trái tim từng được lưu giữ trong ngọn núi hoang ở thị trấn Ikem. Ở Ikem, những kẻ sùng bái Quyến Tộc tôn sùng trái tim tàn phế kia là thần thánh.
Mà giờ phút này nỗi sợ trong tay Milo cũng có tác dụng tương tự trong việc triệu hồi những kẻ theo đuổi nó.
Quyến Tộc của nó, những tín đồ của nó.
Tất cả những sinh vật đang ẩn náu trong thành Willow, bị Giáo Hội định nghĩa là sứ đồ tai ương, giờ phút này đều ngửi thấy lời kêu gọi của chủ nhân mà mình phụng sự.
Bọn hắn cảm nhận được kẻ bề trên đang bị lăng nhục và hãm hại.
Bản năng sẽ xui khiến chúng chen chúc đến đây.
...
...
Trên nghĩa địa.
Ông lão câm vừa mới nhét hai bình Milo đưa vào chỗ sâu nhất của cái rương, ngậm tẩu thuốc khập khiễng đi ra khỏi căn nhà gỗ của mình.
Vị trí căn nhà gỗ nằm ở sườn phía đông của khu nghĩa địa, một nơi có địa thế tương đối cao.
Vậy nên vừa ra cửa ông có thể nhìn thấy toàn cảnh sườn dốc ở hướng hơi chếch của con kênh.
Nếu không phải vì trước đó Milo đã chào hỏi, ông có lẽ đã cho rằng hôm nay lại có đám ma đưa tang nào đó đến nghĩa địa làm việc.
Bởi vì giờ phút này ở bờ kênh có rất nhiều bóng người mặc trang phục trang trọng xuất hiện.
Hôm nay là một ngày thời tiết tốt hiếm hoi ở thành Willow, nhưng những người này tuy có giơ ô đen, thoạt nhìn lại y như đội quân đưa tang.
...
Ông lão nhả một hơi thuốc, làn khói thuốc đặc quánh qua phổi rồi theo miệng mũi phả ra.
Dường như ông đã quen với những cảnh tượng kỳ dị hiếm thấy, nên ông không hề ngạc nhiên với đám người kỳ quái tụ tập ở bờ sông lúc này. Trong ánh mắt đục ngầu của ông vẫn là vẻ bình tĩnh trước sau như một.
Tuy tuổi cao nhưng thị lực của ông lão còn khá tốt.
Rất nhanh, ông chú ý tới thân ảnh của Milo đang đứng dưới sườn dốc.
Những người giơ ô đen đã vô tình hữu ý tản ra trên sườn núi, tất cả đều không nói một lời, chăm chú nhìn Milo đang ở phía trước.
Không khí rất quái dị và áp lực.
Ông lão cũng không rõ sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ vì sự an toàn, cuối cùng ông vẫn không thể yên lòng ngồi xuống chiếc ghế trước cửa, mà là men theo vách tường trở lại căn nhà gỗ, lấy cây xẻng hoen gỉ phía sau cửa.
Vết thương mà con thú hoang tối qua để lại không quá nghiêm trọng, nhưng cuối cùng cũng làm chậm chạp các động tác của ông.
Ông lão kéo cây xẻng đi ra ngoài phòng mất gần ba phút.
Thật ra ông cũng hiểu rõ mình chẳng giúp được gì, nhưng tiềm thức mách bảo ông rằng dù có chuyện gì xảy ra tiếp theo thì cuối cùng cây xẻng cũng sẽ có tác dụng. Quanh năm sống ở nơi hoang dã này khiến ông có một khứu giác đặc biệt mà người bình thường không có, khứu giác về cái chết.
Và lúc này đây, trên sườn dốc đó tràn ngập hơi thở của tử vong.
...
...
Có lẽ tốc độ của ông lão quả thực quá chậm.
Ông cảm giác mình rõ ràng chỉ vào nhà một lát, nhưng khi quay lại lại thấy như đã qua cả ban ngày.
Bởi vì giờ phút này trên sườn dốc đã không còn ánh nắng ấm áp chan hòa nữa.
Cùng với ánh mặt trời biến mất còn có những bóng người lúc nãy đứng yên như cọc gỗ trên từng vị trí của sườn núi.
Ông lão cau mày.
Ông cố nén đau bước nhanh vài bước, ý đồ xác nhận tình hình trên sườn dốc.
Nhưng sự thật là những người giơ ô đen đã biến mất hết, không còn một ai.
Thậm chí đến cả Milo đang đứng ở bờ sông cũng không còn bóng dáng.
Không cần nghĩ, chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng ông lão cũng không hề tỏ vẻ bối rối.
Ông chỉ khẽ thở dài một tiếng.
...
Bất quá, một giây sau, giọng của Milo đã truyền tới bên cạnh căn nhà:
"Ôi, phục hồi tốt đấy chứ, giờ lại vung được cả xẻng rồi."
Hắn trêu chọc lật áo khoác, để lộ ra chiếc xà beng giắt sau lưng, nói với ông lão: "Xem ra sở thích của chúng ta khá giống nhau nha."
Ông lão nhìn kỹ Milo một lượt.
Ông không thấy trên người Milo có bất kỳ dấu hiệu nào của việc chiến đấu, tuy áo khoác của hắn có vài ngọn cỏ dại vương vào nhưng áo sơ mi cà vạt bên trong vẫn không hề dính một hạt bụi.
Dường như để xác nhận suy đoán trong lòng, ông lão lại quay đầu nhìn hướng sườn dốc.
Nhưng nơi đó vẫn như bình thường, bóng người giơ ô đen như thể chưa từng xuất hiện.
...
Milo ung dung đi vào căn nhà gỗ của ông lão, lục lọi một trận, ôm ra hai bình rượu mạnh mà mình vừa mới đưa đến.
Thấy ông lão vẫn đang nhìn chằm chằm về phía sườn dốc, hắn bèn nói:
"Không cần tìm đâu... Tất cả ở dưới con suối kia hết rồi."
Hắn nói xong, đưa hai bình rượu trong tay cho ông lão:
"Tiếc là mặt trời lại tự dưng trốn mất, nếu không cũng không cần phiền phức vậy, thôi thế này đi, nếu trước khi mặt trời lặn mà chúng còn không chịu bị ánh mặt trời chiếu vào thì chỉ còn cách phiền ông đốt chúng thôi."
Ông lão lộ vẻ nghi hoặc.
Nhưng Milo cũng không nói thêm, chỉ bổ sung một câu:
"Nói nghiêm túc thì chúng coi như là quý tộc, nhưng đây là nghĩa địa của dân nghèo, không có chỗ cho chúng, nên chỉ có thể thiêu hủy, vất vả ông rồi, lát nữa tôi xem có xin cho ông được cái huân chương J nào hay bằng khen công dân tốt không."
Nói xong mấy câu lộn xộn, Milo liền lên ngựa rời đi.
Ông lão một tay cầm hai bình rượu mạnh, một tay cầm xẻng, đứng tại chỗ ngây người hồi lâu.
Cuối cùng, không kìm được nghi hoặc trong lòng, ông khập khiễng đi về phía chân dốc núi.
...
Lúc này ánh mặt trời đã bị mây dày đặc che khuất, trên cánh đồng hoang lại một lần nữa khoác lên màu tối quen thuộc của Willow.
Ông lão tốn rất nhiều sức mới xuống đến chân dốc, tìm thấy con suối mà Milo đã nhắc tới.
Ở đây, ông thấy một đống xác chết chồng chất lên nhau.
Những người này...
Không, chúng hẳn không phải là người.
Trong mắt ông lão hiện ra toàn những sinh vật quỷ dị mặt mày dữ tợn, răng nanh mọc dài trong miệng.
Dù chúng mặc trang phục chỉnh tề giày da, nhưng trên người lại tràn ngập không phải mùi máu tươi tanh tưởi, mà là một thứ mùi hôi thối đậm đặc khiến người buồn nôn.
Hơn nữa...
những xác chết chồng chất lên nhau, tất cả đều bị chém ngang thành hai khúc, vết thương đứt gãy rất sắc nét, ngay cả quần áo vải vóc cũng không hề bị rách, mà trông giống như được thợ may dùng công cụ chuyên dụng cắt thành vậy.
Khe suối nằm dưới bóng dốc núi, những "người" chết không nhắm mắt này dường như đang nhìn chằm chằm vào lão gia tử.
...
Lão gia tử đứng hồi lâu trong khung cảnh âm u đáng sợ này.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chẳng biết khi nào mặt trời mới có thể ló ra khỏi mây mù, rồi lại cúi đầu nhìn hai bình rượu mạnh trong tay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận