Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 182: Tại trong mưa (length: 7979)

"Chuyện lớn như vậy sao không nói sớm?" Milo vừa viết tên Aya Ferguson xuống tờ giấy trắng, vừa hỏi tiếp:
"Vậy là vị phu nhân đốt đèn kia, nàng đã thay đổi kế hoạch thần kỳ lá cây của ngươi thành hành động?"
"Nàng nói nàng có vài mối quan hệ ở ngoài thành, cảm thấy chuyện này có thể thực hiện được, nên sáng sớm hôm nay đã ra khỏi thành để gặp lại ông chủ cũ của nàng trao đổi." Yan gật đầu.
"Ông chủ cũ?" Milo xoay xoay cây bút máy.
"Trước khi trở thành người đốt đèn, nàng từng làm người chia bài ở sòng bạc tại thôn Arden và vài nơi tương tự." Yan đáp.
Cộng với những miêu tả trước đó của Yan, Milo lập tức hình dung ra được dáng vẻ đại khái của Aya mặc đồng phục chia bài trong đầu. Tuy nhiên, vẻ mặt của hắn không hề tỏ ra bất kỳ sự thô tục nào, chỉ điềm nhiên dùng bút máy tùy tiện gạch hai đường trên tờ giấy trắng, ra hiệu cho Yan nói tiếp.
"Aya cho rằng, có sự tiếp tay của lính canh thành và người đốt đèn thì việc đưa lậu những hàng cấm vào khu vực thành thị và tiến hành tiêu thụ sẽ dễ dàng hơn, nàng định nói ý tưởng này với ông chủ cũ. Nhưng hôm qua sau khi đi ra ngoài, đến giờ nàng vẫn chưa về." Yan rất nghiêm túc nói.
Milo dùng nắp bút gãi đầu, lộ ra vẻ kỳ quái: "Vừa nãy ngươi có cố tình hạ giọng để tạo không khí căng thẳng không vậy?"
"Rõ vậy sao?" Yan trừng mắt.
"Ừ." Milo gật đầu: "Nói chuyện bình thường thôi."
"Được, xin lỗi bạn thân, bầu không khí chỗ các ngươi quá nặng nề, ta bất giác bị cuốn vào mấy kiểu nhân vật tội phạm kỳ lạ." Yan hắng giọng, ngồi thẳng lại: "Tóm lại, thời gian hẹn gặp mặt đã quá gần mười tiếng rồi mà nàng vẫn chưa quay về, ta nghi ngờ có chuyện gì đó xảy ra với nàng."
"Chỉ vì vậy thôi?"
Milo có chút cạn lời nhìn người bạn xấu trước mắt, nói bằng giọng chân thành: "Này đại ca, ngươi tự hỏi lương tâm mình đi, trong quá khứ, có phải đã có rất nhiều cô gái âm thầm biến mất khỏi cuộc đời ngươi không, ta gọi chung họ là 'Mấy cô gái tốt còn hơn cái đám con điên phũ phàng vả ngươi không thương tiếc' ấy?"
"Không không không, Aya không phải người như thế." Yan liên tục lắc đầu.
"Những lời này ta cũng nghe nhiều rồi, chỉ khác chủ ngữ thôi." Milo chỉ vào miệng Yan nói.
"Thật sự không phải vậy mà, trước khi đi cô ấy đã nói với ta, dù mọi chuyện không thuận lợi thì cô ấy nhất định sẽ quay lại tìm ta. Hơn nữa, ta mơ hồ cảm thấy chuyến đi này của cô ấy không an toàn, ta thấy trong túi cô ấy có một con dao găm... Tóm lại, chắc chắn là có chuyện gì xảy ra, nếu không cô ấy đã không thất hẹn." Yan nói có chút lộn xộn, "Hơn nữa, còn một điều nữa để chứng minh cô ấy không phải bỏ đi không lời từ biệt. Mẹ cô ấy hôm nay còn vào thành để gặp cô ấy, và đó là điều cô ấy đã sắp xếp từ trước. Ngươi hiểu ý ta chứ? Chắc chắn cô ấy đã gặp chuyện gì đó nên không thể về thành được."
"Khoan đã, khoan đã."
Milo cảm thấy có điều kỳ lạ.
Hắn từng chứng kiến vô số phiên bản về những cuộc tranh cãi giữa Yan và phụ nữ, những câu chuyện đó cơ bản đều cũ rích và quen thuộc, kết quả cuối cùng cũng chẳng có gì khác nhau.
Nhưng hắn chưa từng thấy thái độ này ở Yan.
Phải nói là, hình như hắn thật sự có một chút lo lắng, sốt ruột.
Chẳng lẽ...
"Hai người yêu nhau rồi?"
Milo mang đầy tư duy phản bác mà hỏi một câu như vậy.
Ít nhất là hai phút trước đó, hắn sẽ thấy câu hỏi này thật ngu xuẩn.
Nhưng phản ứng của Yan khiến hắn không thể không nghi ngờ về nhân tố này, bởi vì Yan là một gã đàn ông đã bị đá vô số lần, mà trong vô số lần đó, chưa lần nào hắn lo lắng cho đối phương mà chạy đến Sở Chấp Pháp báo án, chưa từng có lần nào.
"Yêu nhau?" Nghe Milo hỏi vậy, chính Yan cũng ngẩn người một chút, hắn còn nghiêm túc suy nghĩ vài giây, cuối cùng quả quyết lắc đầu:
"Có lẽ không, nàng không ở trong mưa."
"Ờ... Cái gì?"
Milo hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của câu cuối cùng của Yan.
"Ở trong mưa." Yan nhấn mạnh lại.
"Ừ." Milo gật đầu, tỏ vẻ đây chính là phần hắn không hiểu.
"Gặp mưa." Yan giải thích ngắn gọn.
"Vẫn không hiểu." Milo lắc đầu.
"Đứng trong mưa sẽ bị mưa xối, gặp mưa sẽ bị ướt." Yan đếm trên đầu ngón tay, giúp Milo hiểu ra mối quan hệ nhân quả kỳ diệu này.
Milo trừng mắt, lần đầu tiên cảm thấy sự khai sáng đột ngột thật khó chịu:
"Vậy nàng không ở trong mưa có nghĩa là nàng không bị ướt... Ah~."
"Có lý có cứ, ta suýt không nhịn được vỗ tay cho ngươi."
Milo tâm phục khẩu phục.
Trên thực tế, ở một số góc tối trong phòng làm việc, có vài người đã vỗ tay cho sự ăn khớp kỳ lạ này của Yan.
"Không tìm thấy bất cứ lý do nào để phản bác, quá hoàn hảo."
Đây là thông điệp mà Eric truyền cho Milo bằng ngôn ngữ ký hiệu.
Milo thở dài, hắn bắt đầu hối hận vì đã đưa Yan đến văn phòng này.
Hắn có thể tưởng tượng được rằng, sau này những người trong phòng làm việc này sẽ tràn ngập những danh từ kỳ quặc của Yan khi nói chuyện với nhau, chẳng hạn như "trong mưa" để thay cho "yêu".
Tốt nhất là nên cố gắng tránh tình huống này.
Vì dù sao đây cũng là ngôn ngữ ký hiệu, vốn đã khó giao tiếp rồi, không nên thêm khó khăn nữa.
...
"Được rồi, vậy ý của ngươi là, phu nhân Ferguson này rất có thể đã gặp phải rắc rối gì đó không thoát ra được." Milo miễn cưỡng kéo chủ đề trở lại, hỏi: "Có thông tin nào chính xác hơn không? Nếu chúng ta chuẩn bị đi tìm nàng?"
"Ừ... Đây chính là nguyên nhân chính mà ta tìm ngươi." Yan gật đầu nói: "Aya có nhắc đến địa điểm gặp ông chủ cũ là ở thôn Arden, ngươi là chấp pháp quan, chắc ngươi hiểu rõ chỗ đó hơn ta."
"Ta hiểu."
Milo xoa xoa mi tâm.
"Ta hỏi lại ngươi một câu này, nói đúng là, đã nàng đối với ngươi mà nói cũng không phải cái người ở trong mưa, vậy tại sao chúng ta lại phải mạo hiểm lớn như vậy để đến thôn Arden tìm người, xét trên thân phận một người là chấp pháp quan, một người là lính canh thành như hai ta, mức độ nguy hiểm so với người thường cao hơn rất nhiều đấy."
"Ừm--"
Yan nghe xong lời Milo thì rơi vào trầm tư.
Hắn chống cằm, khuỷu tay đặt trên bàn, chau mày.
Tạo hình gần giống với tác phẩm điêu khắc nổi tiếng 《Người suy tư》.
Rõ ràng là lời nói của Milo đã khiến hắn rơi vào một loại mâu thuẫn kỳ lạ trong nội tâm.
...
Milo không làm gián đoạn suy nghĩ của Yan, hắn chắp hai tay sau gáy ngả người ra sau, im lặng chờ đợi.
Năm phút sau, Yan đột ngột đứng dậy:
"Nàng biết kế hoạch của ta, biết tên ta, cho nên đám người kia rất có thể sẽ tìm đến ta, như thế này thì..."
"Chúc mừng ngươi xem như tìm được một lý do có thể miễn cưỡng chấp nhận."
Milo liếc mắt.
Hắn đứng dậy mang mặt nạ và mũ vào.
"Vậy thì đi thôi, ta cùng ngươi đi xem sao."
...
Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra ai mới là người ở trong mưa.
Milo cũng không nói toạc ra.
Yan là kiểu người có thể giúp hắn một cách vô điều kiện, vậy thì hắn hoàn toàn có lý do để giúp đối phương chuyến này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận