Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Chương 522: Người đến

**Chương 522: Người đến**
"Vậy, cái này phải làm sao bây giờ?"
Dilasha chợt nhớ tới ở xa xa trong đám cát đất còn đang nằm một thiếu niên di dân nửa sống nửa c·hết.
Hai người phát hiện, tiểu tử có chỏm tóc đuôi gà và bộ râu cá trê này rõ ràng vẫn còn sống, tuy nhiên tính mạng chỉ còn lại không đến một nửa.
Milo cũng không nói thêm gì.
Hắn dùng máu của thiếu niên vẽ lên một đồ đằng đơn giản trên mặt cát.
Rất nhanh, đồ đằng kia đem toàn bộ dưỡng chất ít ỏi và tinh hoa sinh mệnh trong phạm vi trăm mét xung quanh hấp thụ hết, trút vào trong cơ thể thiếu niên.
Trong nháy mắt khi hiệu quả của đồ đằng chấm dứt, Milo và Dilasha mang theo thiếu niên nhảy ra khỏi khu vực này.
Rất nhanh, đám đất mất đi một tia dưỡng chất cuối cùng, giống như mất đi sự chống đỡ, sụp đổ xuống.
. . .
"Trò gian trá."
Dilasha nhìn thao tác chiêu thức ấy của Milo, tấc tắc kêu kỳ lạ.
Dù sao hắn và Yan có tính chất không khác biệt lắm, chỉ có được lực lượng thuần túy, nhưng bất luận kỹ xảo, kỹ năng gì đều không nắm giữ.
Mà trên thực tế, loại đồ đằng trị liệu đơn giản này, kỳ thật trong rất nhiều "môn tự chọn" đều có ghi lại thuật pháp, ma pháp tương tự, thuộc về loại hình cấp bậc thứ ba.
Đối với Milo "đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác" mà nói, chỉ là trò trẻ con.
. . .
"Sống ngược lại là sống lại rồi, nhưng đoán chừng sống không được bao lâu a..."
Dilasha nhìn miệng vết thương trên người thiếu niên nhanh chóng khép lại, phối hợp cằn nhằn.
Lo lắng của hắn kỳ thật không phải không có lý.
Đặc thù tính của chủng tộc di dân vẫn còn đó, chính là cái gai trong mắt của Chư Thần.
Hiện tại bọn hắn giúp đỡ Milo "tội nhân" này, cùng Dilasha "kẻ phản bội đào tẩu" này g·iết một đám hắc đao sứ giả của Hoàng Kim Luật Pháp thần điện, khoản sổ sách này cuối cùng có thể tính đến trên đầu cấm khu.
Cho nên trò gian trá này của Milo, đại khái có thể không cần thi triển.
Còn sống, sẽ chỉ làm thiếu niên trong tương lai thừa nhận thêm nhiều... tra tấn đáng sợ, đến từ tra tấn của Chư Thần. Ít nhất Dilasha cho là như vậy.
. . .
Mà nghĩ tới đây, hắn cũng triệt để hiểu rõ vì cái gì Milo nói muốn "vật tận kỳ dụng" (*xài cho đúng tác dụng), trong thời gian hóa thân tồn tại, cùng Thần Điện đánh tới ngọn nguồn...
Cho Daisy tranh thủ không gian chỉ là một việc.
Một phương diện khác nhưng thật ra là. . .
"Cho những... di dân này tranh thủ thời gian?" Dilasha lườm Milo một mắt.
"Là cho lão vu bà kia thu thập cục diện rối rắm." Milo nhún vai.
"Được rồi ta hiểu."
. . .
Thiếu niên rất nhanh tỉnh lại.
Hắn dùng đôi mắt còn chật ních tơ máu đánh giá Milo và Dilasha.
Mặc dù không giống như trước, quơ hòn đá muốn ném vào đầu bọn hắn, nhưng Milo có thể nhìn ra từ trong mắt hắn, thiếu niên vẫn đang trong trạng thái giãy dụa.
Có lẽ với hắn mà nói, xem thường Chư Thần chỉ là lời dạy của trưởng bối trong bộ lạc.
Nhưng chính thức hãm sâu vào trong mâu thuẫn giãy dụa, là đặc tính độc lập vốn có trong huyết mạch đang dần thức tỉnh.
Nếu như sau khi trải qua chuyện với đám hắc đao, thiếu niên trực tiếp thần phục Milo, vậy ý nghĩa huyết mạch chinh phục giả trên người hắn coi như đoạn tuyệt.
Nhưng sự thật lại không phải như vậy, hắn đối với Milo và Dilasha vẫn mang một phần cảnh giác.
Đương nhiên, hành vi của hai vị được triệu hồi này, g·iết c·hết một đám hắc đao, hoàn toàn chính xác giành được một chỗ đứng trong nội tâm thiếu niên, ít nhất từ cừu thị lúc ban đầu, đã chuyển biến thành cảnh giác.
Thậm chí còn có mấy phần hiếu kỳ.
Dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Luận vóc dáng, thiếu niên còn thấp hơn Finn giai đoạn hiện tại một cái đầu...
. . .
Mà ở trong mắt thiếu niên, bất luận là Milo hay là Dilasha, trên người bọn họ, ngoại trừ "quần áo lố lăng", cũng không có chỗ đặc thù nào khác.
Tuy nhiên ở trong phía Đông cấm khu, căn bản không tồn tại một khối vải vóc nguyên vẹn, nhưng ở trên những ảo ảnh hư ảo kia, đám di dân vẫn có thể vô cùng rõ ràng chứng kiến trang phục, quần áo của quốc dân Os - Nargai, quốc gia truyền thuyết duy nhất ở phía Đông.
Áo khoác, áo sơ mi và cà vạt trên thân Milo, Dilasha và những người khác, cùng với những trang phục thời Trung cổ trong ảo mộng cảnh, vẫn tồn tại khác biệt cực lớn.
Dù sao cũng là "được triệu hoán" tới thượng vị giả nha.
Ít nhất chứng minh Thần đám bọn họ không phải được triệu hoán tới từ bên phía Os - Nargai. (thiếu niên nghĩ như vậy) . . .
Tại thời điểm thiếu niên cảnh giác xem xét Milo và Dilasha, Milo kỳ thật đã ở dò xét tạo hình hiếm thấy của thiếu niên.
Milo vô thức muốn trực tiếp dùng phương thức mộng dẫn, mang thiếu niên rời khỏi đây, bởi vì chém g·iết trên hoang mạc còn xa mới chấm dứt, phải nói là vừa mới bắt đầu, hắn ở lại nơi này chắc chắn phải c·hết không thể nghi ngờ, dùng bao nhiêu lần {trì dũ thuật} pháp đều cứu không lại.
Nhưng Milo rất nhanh phản ứng kịp.
Di dân không ăn mộng dẫn.
Trong nội tâm bọn hắn, ở chỗ sâu nhất, sẽ không có loại vật chất sợ hãi, bắt không được nguồn gốc sợ hãi, Milo không cách nào dẫn mộng người khác.
Vì vậy xuất hiện một màn như này —— Milo đi đến trước mặt thiếu niên, giơ tay lên, lơ lửng trên không trung, ngây người ba giây đồng hồ, sau đó chậm rãi hạ tay xuống, có chút xấu hổ giơ tay lên, phẩy phẩy không khí phía trước, làm bộ ngăn cản bão cát.
...
"Trở về đi, đem hết thảy những gì nhìn thấy chuyển lời cho tộc nhân của ngươi, mang theo bọn hắn chạy vào chỗ sâu trong cấm khu, thừa dịp hiện tại còn kịp."
Milo chỉ chỉ phương hướng phía đông.
Thiếu niên mắt mở to nhìn chằm chằm Milo, trong toàn bộ quá trình đứng lên từ mặt đất, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi trên người Milo.
Khiến cho Milo không dám đột nhiên làm ra động tác trên phạm vi lớn, sợ dọa đối phương.
Cuối cùng, thiếu niên bắt đầu chạy như điên trên hoang mạc, hướng về phương hướng Viễn Đông...
Hắn tuy nhiên một câu đều không có nói, không hỏi.
Nhưng cử động của thiếu niên nói cho Milo biết hắn đã nghe hiểu lời của Milo.
Ánh mắt của thiếu niên là nói cho Milo biết, hắn không tin bất cứ ai, kể cả Milo.
Dù cho Milo và Dilasha cứu tính mạng của hắn, cho dù bọn họ g·iết c·hết hắc đao sứ giả, một trong những kẻ thù của di dân...
. . .
Nhìn bóng lưng dần dần mơ hồ của thiếu niên trên hoang mạc, Dilasha như có điều suy nghĩ cảm thán nói:
"Đợi hắn quay lại bộ lạc, phát hiện tất cả tộc nhân đều đã trở thành tín ngưỡng giả, không biết sẽ có phản ứng gì."
"Vậy ngươi quá xem thường những di dân này." Milo lắc đầu, không còn nhìn chăm chú hướng thiếu niên rời đi, mà quay đầu nhìn về phía miền tây.
"Hay là quan tâm một chút chính chúng ta a, thoạt nhìn Thần Điện có thật sự không ít chủng tộc phụ thuộc, không biết lúc này đây phái tới lại là thứ quỷ quái gì."
Nơi chân trời xa.
Ở tầm mắt cuối cùng của cấm khu biên giới, bắt đầu có chút điểm đốm lửa nhỏ lập loè.
Đó là khu vực chỗ quốc gia duy nhất phía Đông Os - Nargai.
Nhóm người thứ hai do Thần Điện phái ra, hiển nhiên cẩn thận hơn nhiều so với đám hắc đao đầu tiên, chúng không tùy tiện trực tiếp hàng lâm tại cấm khu, mà lựa chọn đặt chân ở lãnh thổ của Os – Nargai trước, tiến hành quan sát một phen.
Xem ra một đám hắc đao bị diệt, đối với Thần Điện mà nói, vẫn có lực uy h·i·ế·p nhất định.
"Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"
Dilasha liếc nhìn đồng hồ quả quýt: "30 phút."
"Vậy, đã chúng co đầu rút cổ, dứt khoát chúng ta đi tới quốc gia trong truyền thuyết có thể thanh xuân vĩnh trú kia dạo một vòng a."
Milo chà xát hai tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận