Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 701: Ai cái này (length: 8013)

Tiểu khả ái trừng mắt nhìn.
À không phải, đợi lát nữa, tiểu khả ái?
. . .
Milo nghe hiểu ngôn ngữ của đối phương, một trong những loại thuộc ngữ hệ lạnh lẽo, nhưng so với cái loại tạp âm bô bô trong miệng đám người vượn lạnh lẽo thì dễ nghe hơn nhiều.
Hắn nheo mắt lại rồi ngửa mặt lên, trong đầu bỗng nảy sinh sự hoài nghi sâu sắc đối với thẩm mỹ của một số ít phụ nữ.
Nếu không phải nàng lớn lên rất xinh đẹp, Milo đã sớm đập bàn chất vấn "Mày gọi ai tiểu khả ái".
. . .
Thiếu nữ kia chắc chắn không biết, số lượng hắc ám ở dân và người ngày cũ bị tên tiểu khả ái trước mắt này đánh tơi tả, cộng thêm ít nhất một đội tăng cường, hai kỵ sĩ mông sủng cấp cao nhất bị hắn đánh thành tàn phế, đến cả Chư Thần trong mộng cũng bị hắn đóng gói ném xuống vực sâu.
Đương nhiên nàng chắc chắn sẽ không biết những điều này.
Dù là ở cảnh ảo mộng cũng không có chuyện ai nấy mang chiến tích cũ trên đầu.
Cho nên, những biểu lộ kỳ quặc trên mặt Milo trong mắt thiếu nữ kia chẳng khác nào một bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu, vì thế nàng càng thêm không kiêng dè gì bắt đầu.
"Đáng yêu quá nha, ngươi nhất định là bị lạc rồi."
Nói xong, thậm chí còn đưa tay sờ đầu Milo.
Làm càn! 100% làm càn! Cái người phụ nữ đại nghịch bất đạo này ah.
. . .
"Vết thương trên người ngươi có nghiêm trọng không vậy, ta có thuốc đây." Nàng nhanh chóng lục lọi trong ba lô của mình.
Thật tình mà nói, bộ dạng hiện tại của Milo đúng là đủ thảm.
Vết máu khô lẫn với bùn đất, tóc thì như bị sét đánh, y phục tả tơi, hai mắt còn đầy tơ máu. Khó mà lý giải được làm sao thiếu nữ này lại có thể liên kết tạo hình này với hai chữ đáng yêu.
Hắn vươn dài cổ muốn nhìn xem trong ba lô thiếu nữ có đồ ăn gì không.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nổ nhỏ lẻ phát ra từ trong rừng sâu, liền chỉ tay về hướng đó nói:
"Bên kia có động tĩnh."
Rồi ngẩng đầu lên, hắn phát hiện thật ra phản ứng của nàng cũng rất nhanh, khi hắn chưa kịp nói hết lời, nàng đã quay người kéo cung, căng dây, tạo ra tư thế ngắm bắn hết sức chuyên chú mà tao nhã.
Nhưng một giây sau, thiếu nữ lại quay đầu, vẻ mặt mừng rỡ nói:
"Thì ra ngươi biết nói chuyện!"
Biểu lộ trên mặt nàng, chẳng khác gì Milo lần đầu tiên phát hiện Marshall nói được tiếng người.
. . .
Đây là lần đầu tiên Milo vì nói một câu tiếng người mà nhận được sự kinh ngạc đến thế.
Nhưng hắn vẫn cố nhịn những lí do thoái thác kiểu âm dương quái khí nảy lên trong đầu, chỉ vào hướng tiếng nổ ngày càng lớn nhắc nhở:
"Đến rồi."
Rào rào rào… Từ xa vọng lại tiếng động có tần số cao, khiến người dễ liên tưởng đến hình ảnh một sinh vật nhiều chân đang bay nhanh trong rừng rậm.
Mà sự thật còn đáng sợ hơn những gì tưởng tượng.
Trong tầm mắt, nơi bóng tối bao trùm xuất hiện một con nhện khổng lồ màu tím sẫm.
Toàn thân nó phủ đầy những thứ như nốt ruồi, chân dài đáng sợ phủ lông cứng, phần bụng màu tím nhạt pha tạp, thân trước màu xanh lam sẫm, còn đầu móng và càng thì lại có màu đen nhánh sáng nhẹ.
Nếu dùng cây cối xung quanh làm tham chiếu, chiều cao con này chắc khoảng 1m5, nhưng đó chỉ là chiều cao, độ rộng cũng không hề tầm thường...
Đại khái đây chính là con nhện lạnh mà mụ chim mái già đã từng nhắc tới.
Chỉ số thông minh của sinh vật này cũng không thấp, đã từng xảy ra chuyện nhện lạnh ăn thịt người Inganok rồi đột tử, nghĩ như vậy, với ngoại hình người Inganok thì Milo xem như khá an toàn.
Thực tế thì, mục tiêu lao tới của nhện lạnh không phải Milo.
Mà là thiếu nữ hiếm thấy trước mặt, người có cơ thể lớn hơn và thịt chất ngon hơn.
Vèo!
Tiếng mũi tên xé gió vang lên.
Trong chớp mắt, con nhện lạnh lao tới đã ngã xuống đất ầm ầm, do quán tính lao về phía trước, nó lăn lông lốc vài vòng mới dừng lại, tám chiếc chân dài điên cuồng đánh vào nhau giãy giụa, nhưng cuối cùng cũng không thể móc được mũi tên ra khỏi miệng, không nhúc nhích.
Thiếu nữ thu cung, xoay người lại, dường như đối với nàng mũi tên chuẩn xác vừa rồi chẳng hề hấn gì.
"Đừng sợ nhé, chỉ là một con nhện lạnh con mới sinh thôi."
Thì ra đây là con non.
Vậy con trưởng thành thì sẽ lớn đến mức nào đây...
Thấy nàng lại cúi xuống tìm gì đó trong ba lô, Milo chỉ còn biết kiên nhẫn nhắc nhở:
"Cô không nghĩ là nên rời khỏi đây trước sao?"
Trong rừng sâu nguyên thủy, bất kỳ mùi máu thịt lạ lẫm nào cũng thu hút những loài chim săn mồi gần đó, tất nhiên đây là kinh nghiệm từ thế giới tỉnh táo, không thể áp dụng trong ảo mộng.
Còn thiếu nữ này thì dường như không hề có chút ý thức nguy hiểm nào.
Nàng một trận lục lọi trong ba lô, chẳng khác gì lúc ta thường gặp mèo con đáng yêu trên đường, rồi bới tung túi tìm đồ ăn vặt.
"Không sao đâu mà, nhện lạnh là loài đơn độc, chúng thường không hợp tác, thậm chí việc đồng loại ăn thịt lẫn nhau cũng thường xuyên, bình thường trong một khu vực chỉ có một con nhện lạnh thôi, trừ phi…"
"Trừ phi gì?" Milo hỏi.
"Trừ phi là mùa giao phối." Thiếu nữ đáp.
"Cô vừa nói con nhện kia là con gì?" Milo hỏi tiếp.
"Nhện lạnh con mới sinh nha… Ơ ~~ nói như vậy thì…"
Cuối cùng thiếu nữ cũng dừng tay, ngừng hết các động tác thừa thãi, lúc này mới kịp phản ứng.
Milo ra một động tác buông tay kinh điển kiểu Ám Ảnh.
Còn lời thiếu nữ thì chẳng khác nào một loại năng lực triệu hồi kỳ diệu, hoặc cũng có thể gọi là mỏ quạ đen.
Dù sao khi nàng "Ơ~" một tiếng thì Milo và nàng đã bị mấy chục con nhện lạnh bao vây trong khu rừng này.
. . .
Milo từ lâu đã mất đi năng lực nhìn rõ cấp bậc Ám Ảnh.
Nhưng một vài thứ thuộc về bản năng thì sẽ không mất đi.
Hắn sờ lên mạch ở cổ mình.
Ừ, tim đập mạnh không thôi.
Tỉ lệ tim cao như vậy.
Nếu không phải vì có nàng ở ngay gần đây, thì sự “ban phúc” mang tính xung kích thị giác cực mạnh này lớn như vậy xác suất chính là do một mối đe dọa chết người đang đến gần.
. . .
"Tiểu khả ái cậu mau chạy đi, để tôi dẫn chúng đi!"
Sự lương thiện của thiếu nữ không một chút nào bị che đậy.
Nhưng có kẻ đã sớm tìm ra hướng sơ hở của vòng vây rồi nhanh như chớp chuồn mất.
Đồ ngốc, người ta muốn ăn là cô chứ không phải tôi, đương nhiên tôi phải chạy rồi.
Trước khi đi Milo còn tiện tay lấy đi một miếng lương khô cứng từ trong ba lô người ta.
. . .
… Đại khái là do ham muốn sinh tồn thúc đẩy, hoặc là miếng lương khô kia có tác dụng, tóm lại Milo vừa gặm lương khô vừa chạy điên cuồng, tốc độ chạy càng lúc càng nhanh, trực tiếp chạy ra khỏi rừng rậm.
Khó mà tưởng tượng nổi đây lại là tốc độ của một người từng bị gãy vài cái xương.
. . .
Trong rừng rậm chém giết, Milo hoàn toàn không có ý định quay đầu nhìn lại lấy một cái.
Ít nhất lúc đầu là không có ý nghĩ này.
Nhưng dần dà, hắn phát hiện vết thương trên người đang lành lại rất nhanh.
Hơn nữa tỷ lệ khá lớn là do tác dụng của miếng lương khô kia… Lại hồi tưởng quá trình trốn chạy vừa nãy, đã va chạm và làm vương vãi một vài vụn lương khô dọc đường.
"Thứ này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận