Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 146: Lại là mộ địa (length: 7457)

Căn cứ địa của hiệp hội Gus.
Nói đúng ra thì nơi này chỉ có thể coi là một địa điểm dừng chân bình thường, chứ chưa nói đến là căn cứ địa gì.
Milo dần dần thích ứng với ánh sáng xung quanh rồi thấy rõ mọi thứ trước mắt, trong lòng nổi lên hơn trăm loại cảm xúc khó tả.
Hiện tại hắn và Enid không còn ở khu công nghiệp phía đông thành phố nữa.
Mà là đang ở một nghĩa địa ngoại ô.
Đúng vậy, một nghĩa địa với những bia mộ màu xám trắng dựng đứng khắp đồi.
Nói thật thì Milo không có ấn tượng tốt với nghĩa địa, không phải vì ghét bỏ nghĩa địa mang cái thuộc tính âm u xui xẻo, mà là vì mỗi lần xuất hiện ở nghĩa địa hắn đều gặp phải chuyện không hay, ví dụ điển hình nhất là đêm Lễ Vong Linh, hơn nữa, Milo ở thế giới này không có bất kỳ người quá cố nào đáng để hắn nhắc đi nhắc lại. . .
Đương nhiên, điều mà hắn muốn than thở nhất không phải chuyện dừng chân ở nghĩa địa này, dù sao những người lãnh đạo trực tiếp của hắn rất thích làm chuyện này.
Milo không thể hiểu nổi, con kênh trong khu vực Willow thành lại đi ngang qua cái nghĩa địa nào đó, trên bản đồ có thể thấy rất rõ ràng, vậy mà việc đi dọc con đường này đeo bộ đồ đen kín mít có ý nghĩa gì?
Đây chẳng phải là trò hề thuần túy sao?
. . .
"Ít nhất đã chứng minh hiệp hội này đúng là do một đám đệ tử không hiểu chuyện chủ trì."
Milo bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn đưa Enid lên bờ rồi đi bộ chưa đến hai phút trong nghĩa địa thì đã gặp người.
Đúng như Milo dự đoán, đây là một người trẻ tuổi.
Trông tuổi cũng tương đương Milo, tuy nhiên về hình thể thì đã hoàn toàn là người trưởng thành, nhưng vẻ ngây thơ trên khuôn mặt nhẵn nhụi kia thì không thể che giấu được.
Nhìn đệ tử trước mắt, Milo không khỏi có chút nghi ngờ, nghi ngờ vụ án mật thất bảy chấp pháp quan mất tích có thực sự liên quan đến cái hiệp hội Gus này hay không. . .
Dù sao nhìn thế nào đi nữa, một đám đệ tử không thể nào có khả năng khiến bảy chấp pháp quan biến mất được.
. . .
Đệ tử trẻ tuổi trước mắt vóc người cao gầy, mặc trang phục đơn giản mộc mạc, đến cả cà vạt cũng là đồ đồng phục học viện. Mặt cậu ta hơi gầy, đeo cặp kính mắt dày cộp khiến đôi mắt trông không cân đối so với khuôn mặt, tay ôm một cuốn sổ ghi chép bìa da.
Hình tượng này, ở bất kỳ học viện nào tại Willow thành cũng đầy rẫy, tất nhiên trừ học viện chấp pháp.
Nếu nói có gì đặc biệt, thì chính là việc cậu ta không hề tỏ vẻ gì khác thường khi nhìn thấy khẩu súng ổ xoay bên hông Milo.
"Joey · Smith."
"Milo · Valrocan."
Khác với kiểu khách sáo chào hỏi lão luyện giữa các quý tộc lúc trước, lần gặp này có vẻ hơi gượng gạo.
Hai bên bắt tay lịch sự.
Joey quay đầu nhìn Enid, mỉm cười nói: "Tôi biết ngay câu đố kia không làm khó được cô, cô Kent."
"Sao lại là cậu đến đón người?" Enid xua tay: "Lâu vậy rồi mà cậu vẫn còn ở trong hiệp hội à, tôi nhớ là cậu đã bảo nhà cậu sẽ chuyển đi thành phố khác mà."
"Kế hoạch luôn không theo kịp biến đổi." Joey cười nhạt.
"Xem ra hai người quen nhau từ trước." Milo liếc Enid.
"Tôi và Enid cùng nhau tham gia hiệp hội." Joey giải thích: "Khác là, cô ấy sớm chuồn mất, còn tôi thì không ngờ lại thành hội trưởng."
"Ơ? Được đấy nhóc." Enid ngạc nhiên: "Nói sớm đi, nói sớm thì tôi đã xông thẳng vào nhà cậu tìm rồi, còn mất công tôi hai tiếng đồng hồ giải câu đố, hừ."
Milo lập tức ném cho Enid một ánh mắt — hai tiếng đúng không?
Enid cũng đáp lại một ánh mắt — đừng có vạch trần tôi!
Joey hiển nhiên không để ý đến ánh mắt trao đổi giữa Milo và Enid.
Cậu ta quay sang nhìn Milo, nở nụ cười hòa nhã:
"Thật khó để làm, ở nhà tôi không thể nào làm bài kiểm tra gia nhập hội cho ngài được."
"Bài kiểm tra gì mà phải ở nghĩa địa mới làm được vậy?" Milo giả bộ tò mò.
Đối phương tỏ vẻ thần bí: "Theo như tôi được biết, nghề của ngài hẳn là chấp pháp quan đúng không."
"Chẳng lẽ ngươi muốn ta ở đây cho ngươi biểu diễn khám nghiệm tử thi tại chỗ à." Milo nói đùa.
"Ha ha, đương nhiên là không phải." Joey lắc đầu: "Thực ra thì số lượng người trong hội bây giờ đã không còn nhiều như trước nữa, bởi vì một số lý do, phần lớn mọi người giống như Enid chọn rời đi, vì vậy chúng tôi nghĩ rằng, có lẽ nên mở rộng tầm mắt một chút, tiếp nhận những thành viên gia nhập từ những nhóm người bên ngoài học viện có lẽ là một lựa chọn không tồi, nhất là với những người có ngành nghề đặc thù như ông Valrocan."
"Không còn là câu lạc bộ của các nhà ngôn ngữ học và địa chất học nữa sao?" Milo trêu chọc.
"Là học giả, chúng ta còn kém xa mới đạt đến tầm học giả." Joey lắc đầu: "Ban đầu chúng ta chỉ làm theo ý tưởng của người sáng lập, hy vọng có thể, kiến tạo một đoàn thể học thuật tương tự như trường học Miskatonic lưu vực, nhưng sau đó, thực tế chứng minh tầm nhìn của chúng ta còn quá hạn hẹp."
"Tôi rất tò mò, cụ thể là đã xảy ra những loại sự thật nào." Milo nhàn nhạt hỏi.
"Ồ? Chẳng lẽ ngài đã quên mình còn chưa chính thức gia nhập hội sao." Joey nhắc nhở Milo.
"Hình như cũng đúng nhỉ." Milo nhún vai: "Vậy nhờ anh nói xem định đưa ra bài kiểm tra thế nào cho tôi, nói trước là tôi một chữ về cổ tự cũng không biết, mà đá hoa cương là loại đá duy nhất tôi biết."
"Yên tâm, tôi đã nói là chúng tôi không chỉ tiếp nhận người làm ngôn ngữ học và địa chất học."
Joey cười, bắt đầu dẫn Milo và Enid đi bộ trên con đường nhỏ trong nghĩa địa.
"Thực tế thì, trong hội đã từng tiến hành một cuộc thảo luận đơn giản, chúng tôi thống nhất cho rằng, một chấp pháp quan có cùng chí hướng với hội sẽ giúp ích rất nhiều cho hội."
"Ví dụ như?" Milo hơi nhướn mày.
"Ngài chuẩn bị rất nhiều tính chất đặc biệt mà các đệ tử còn thiếu hụt, ví dụ như là một người làm điều tra hình sự, năng lực nhìn thấu của ngài chắc chắn không phải thứ chúng tôi có thể so sánh." Joey vừa đi vừa nói chuyện.
"Có vẻ như các anh không chỉ thảo luận một chút thôi đâu." Milo cười như chế giễu.
Dù sao người ta đã nắm được cả thông tin anh là một thành viên của bộ phận điều tra hình sự rồi.
"Xem này, năng lực nhìn thấu đã được thể hiện ra rồi đấy." Joey buông tay.
"Vậy rốt cuộc chúng ta kiểm tra thế nào?" Milo nhẫn nại hỏi.
Vừa dứt lời, Joey cũng dừng bước đúng lúc, ngồi xổm xuống cẩn thận phân biệt bia mộ của mấy ngôi mộ gần đó, Milo cũng không biết cậu ta đang tìm cái gì.
"Chính là nó."
Joey đứng lên, vỗ vỗ một cái bia mộ bên cạnh chân.
"Chúng ta nói chuyện về chủ nhân của ngôi mộ này nhé."
"Về?" Milo không rõ tên nhóc này rốt cuộc muốn giở trò gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận