Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 179: Khoái hoạt Yan (length: 7776)

Lão Theon như thường lệ ngồi trước bàn làm việc, vùi đầu vào tờ báo.
Hút gần hết một điếu thuốc, hắn vuốt mũi, nhíu mày nhìn Milo:
"Từ hôm qua đến giờ, ngươi có gặp phải chuyện gì kỳ quái không?"
"Không hiểu ý ngươi lắm." Milo ngơ ngác lắc đầu.
"Trên người ngươi có mùi kỳ quái." Lão Theon nhăn mũi nói.
"Ý ngươi là, còn có mùi nào kỳ quái hơn cái mùi rượu cồn + thuốc lá + nước hoa + loạn giao của ông sao?" Milo nheo mắt nhìn lão Theon, vẻ mặt như thể muốn hỏi: "Ông nghiêm túc đấy hả?"
"Tin hay không tùy ngươi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến ta." Lão Theon nhún vai, rung tờ báo trong tay, không hề nhắc đến chuyện đó nữa.
Milo ôm gáy tựa vào bệ cửa sổ, liếc mắt nhìn những đồng nghiệp khác trong văn phòng.
Phải thừa nhận, đôi khi đầu óc lão Theon không được minh mẫn cho lắm, nhưng cái khứu giác nhạy bén kỳ quái của lão ta lại rất chuẩn, buổi sáng nay Milo bọn họ đúng là đã gặp vài chuyện kỳ lạ.
Bóng dáng Maggie Green bị một sinh vật kỳ quái nào đó lôi đi mất.
Milo không chắc đó có phải sinh vật hay không, nhưng theo miêu tả của Sniper, thứ đó rất giống một con thú dữ.
Hơn nữa mọi người đều nghe thấy tiếng la hét của cô gái.
Chỉ tiếc là lúc đó Milo đang đắm chìm trong Linh Thị người chết, không cảm nhận được gì ở thế giới thực tại... Milo có một suy đoán táo bạo.
Rằng có thể không phải lão Theon gặp vấn đề về thần kinh, mà là Linh Thị của lão cao hơn người khác.
Nếu vậy thì cũng dễ hiểu những gì lão ta tự nói là ảo giác.
Nhưng như vậy vẫn không giải thích được vì sao lão lại không nhìn thấy bóng dáng Maggie Green.
Ừm...
Tóm lại, sự biến mất của Maggie Green quá kỳ lạ.
Đến giờ Milo vẫn không thể hiểu nổi.
Bởi vì theo những gì mà bản đồ mới đưa đến nhận thức của hắn, tình huống này là không thể xảy ra.
Nói cách khác, ngay cả đồ đằng của hắn cũng không giải thích được chuyện này.
"Lại một vùng mù tri thức nữa rồi."
Milo thất thần xoa mặt, mệt mỏi ngồi xuống ghế.
...
Cùng lúc đó, ở khu dân cư thuộc tầng lớp tư sản của khu thứ 45 thành phố Willow, trong một căn hộ chung cư.
Có một thanh niên tuổi xấp xỉ Milo, nhưng hăng hái hơn Milo rất nhiều lần, anh ta trốn buổi học trưa, đến sớm nhà bạn gái mới để tạo cho cô bất ngờ.
Thanh niên đang tràn đầy hứng khởi này có mái tóc xám trắng, dáng người cao lớn và tứ chi thon dài, thêm vào đó là gương mặt được xưng là tuấn tú cùng cái miệng dẻo mỏ chết người, còn có một gia đình khá giả. Tất cả điều kiện đó khiến thứ nào đó của anh ta ở trong quần làm việc vất vả gấp mấy lần so với bạn bè đồng trang lứa.
Vào căn hộ của bạn gái, việc đầu tiên anh làm là hăm hở cởi áo khoác và quần dài.
Sau đó, cởi hết cúc áo sơ mi khoe lồng ngực vạm vỡ, chỉ giữ lại chiếc cà vạt trên cổ.
Sau khi tạo mấy tư thế vô cùng phong tình trước gương, anh ta vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Một ý nghĩ lóe lên, anh ta nhặt lấy cây gậy ngắn màu đen vẫn thường dùng khi làm nhiệm vụ trực.
"Ừm~~ Aya luôn nói anh mặc đồng phục trông đẹp trai nhất, quả đúng là vậy."
… Cái tên cay mắt thanh niên này.
Chính là người hai ngày trước bị Sở Chấp Pháp bắc thành bắt lại, gài bẫy người chết không đền mạng Yan.
Đây là hành động thường lệ của hắn, trốn làm buổi trưa về sớm ngủ nướng, chuyện này trước đây Milo phải thường xuyên trực một mình. Dĩ nhiên, ngủ này không phải là ngủ bình thường.
… Rất nhanh, tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, Yan biết là bảo bối của mình sắp về rồi, thế là anh ta tạo một dáng vô cùng quyến rũ nghênh đón cô.
Nhiệt tình kêu lên: "Bé cưng của ba cuối cùng cũng về rồi à ~!"
… Thế nhưng.
Người bước vào cửa lại là một bà cô tuổi tầm bốn năm mươi.
Bà cô đang đeo khăn trùm đầu, trên tay mang theo đủ loại lớn nhỏ túi xách, vẻ mặt lúc này khó mà dùng một vài từ ngữ đơn giản để diễn tả được.
Hãy tưởng tượng, khi bạn bước vào một căn phòng, trước mặt bạn là một thanh niên bán trần mặc đồng phục đang làm những động tác khó có thể miêu tả, ừm...
Bà cô lâm vào mâu thuẫn cực độ, đang tự hỏi không biết mình có nên bước chân còn lại vào trong phòng không.
Hai người mắt đối mắt.
Hiện trường duy trì tư thế ban đầu, cảnh tượng cứ vậy bất động nguyên mười mấy giây.
… Thực tế thì Yan vẫn có sức hút riêng, có thể tóm gọn lại rằng, trong cái vỏ bọc mang khí chất nhu mì của một mỹ nam truyền thống, chứa đựng một linh hồn vô lại phóng túng và một cái đầu không được thông minh cho lắm, mấy cô nàng trẻ tuổi đúng là rất thích kiểu này, không biết mấy bà cô lớn tuổi có thích không thôi.
… Hai phút sau.
Một già một trẻ ngồi ở hai đầu góc khuất của ghế sofa.
Cả hai đều cố giữ khoảng cách lớn nhất có thể.
Yan đã hoàn toàn thu liễm rồi, anh muốn tìm lại cái quần để mặc vào nhưng loay hoay trong phòng vẫn không thấy đâu, thế là tư thế ngồi của anh còn đoan trang hơn cả quý tộc, hai chân khép kín như khâu vào nhau.
Giữ tư thế đó, anh ta vừa nghi ngờ nhân sinh, vừa hồi tưởng lại xem lúc mới vào phòng mình đã vung cái quần xuống góc nào.
Hai bên giữ im lặng suốt ba phút.
Cuối cùng Yan ấp úng mở miệng:
"Xin lỗi, tôi không biết hôm nay cô lao công lại đến."
Đang lúc Yan còn đang nghĩ có nên nhờ bà cô giúp tìm quần không.
Đối phương trả lời:
"Tôi là mẹ của Aya."
"À ~"
Thực ra trong vô thức, Yan muốn thốt ra là "À thì ra".
Nếu vừa nãy chỉ là có chút ngại ngùng thì từ bây giờ sẽ là dày vò.
Yan hiện tại chỉ có thể cố kéo dài âm cuối để giảm bớt bầu không khí khó tả này, bởi vì cho dù suy nghĩ bão táp trong đầu cũng không thể nặn ra được lời thoại nào phù hợp với tình cảnh trước mắt.
Còn đối với mẹ của Aya, bà chỉ có thể cảm khái thanh niên ngày nay thật cởi mở.
...
Trước đó, Yan đã nghĩ xong mình sẽ phải thể hiện thế này thế kia, thậm chí còn diễn tập cả quá trình trong đầu rồi, nhưng giờ anh ta chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
"Tôi đi rót cho cô một ly nước."
Yan bật dậy xoay người chạy vào bếp.
Mẹ của Aya theo thói quen định nói "Không cần phiền phức đâu" nhưng lại nghĩ, thôi cứ để cho nó phiền phức đi.
Là một người phụ nữ truyền thống tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc, khi đã lớn tuổi, bà thực sự không biết phải chung sống với một gã thanh niên chỉ mặc mỗi quần lót như thế nào.
… Chia làm hai ngả, hai người đều thở phào một hơi.
Năm phút trôi qua, từ trong bếp vang lên tiếng kêu vui mừng của Yan:
"Ôi? Tôi tìm thấy quần rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận