Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 253: Miêu ~ (length: 7892)

Sự thật chứng minh, những người sống sót trong bọn họ không mấy ai muốn kể với chấp pháp quan về những gì họ đã gặp trong lúc bị mộng dẫn.
Milo bận rộn cả ngày nhưng coi như không thu hoạch được gì. Hắn không hề cảm thấy mình có bất cứ năng lực nào để mộng dẫn người khác. So với hai ngày trước phải chạy đôn chạy đáo, chiến đấu ở bên ngoài, Milo cảm thấy việc ngồi ở phòng khách đối diện với những kẻ lạ mặt này còn tốn sức hơn, chính xác ra là tàn phá tinh thần. Quá đặc biệt và đáng sợ. Đặc biệt là cái gã người rắn chắc cao hơn hai mét cứ đòi Milo thể hiện "cúc bộ xé rách tổn thương". Milo chỉ còn biết may mắn vì mình trượt nhanh.
...
"Như vậy không được rồi."
Milo cưỡi ngựa đi bộ trên con phố âm u của thành Willow. Hắn không quan tâm mấy chuyện ở bến tàu sẽ giải quyết ra sao, dù sao áp lực từ cấp trên đâu có đổ lên đầu gã chấp pháp quan quèn này. Hiện tại, mấu chốt là phải nhanh chóng tăng lên Linh Thị của mình. Chỉ có tăng lên Linh Thị, mới có thể nhặt được những mảnh vỡ ký ức của Glaki, tìm ra tung tích của Yidhra, dùng nó để đổi lấy phương pháp đối kháng chó săn theo lời mụ phù thủy đỏ. Nghe thì như đi một vòng lớn, nhưng chung quy vẫn là về vấn đề tăng Linh Thị. Đây là lần đầu Milo mong có một người Linh Thị nào đó tới Willow thành. Phải, hắn có ý định cướp đoạt. Dù chuyện này tàn nhẫn thật, nhưng vì cuộc sống mà.
...
Trên đường trở về Chấp Pháp Sở, Milo gặp Yan đang tuần tra đầu đường. Đã lâu lắm rồi hắn không thấy Yan mặc đồng phục thủ vệ nhà tù, suýt quên hắn làm công việc này.
"Hết cách rồi... Chuyện lớn như vậy xảy ra, cấp trên hạ lệnh toàn thành tăng cường phòng bị, lính canh nhà tù xuất quân toàn bộ, ai thở được là đều bị lôi ra đường đứng gác." Yan vừa thấy Milo là bắt đầu than vãn với vẻ mặt cầu xin.
Đưa tay ném cho Milo một điếu thuốc, sau đó mới kịp phản ứng, vỗ trán: "Quên mất, mày cai rồi mà, trả đây trả đây, đừng lãng phí."
Milo ném điếu thuốc trả lại cho Yan, tiện miệng hỏi:
"À mà, có chuyện quên hỏi, sao ngươi không bị hôn mê? Dù sao mọi người xung quanh bến tàu đều ngã hết mà."
"Mày sao không đi hỏi con cọp cái nhà mày xem? Lúc ấy nàng đâu có vui vẻ gì?" Yan châm thuốc ngậm vào miệng.
Milo vỗ trán một cái: "Đúng ha, mẹ kiếp, chuyện này đúng là vội quá hóa choáng... Vậy là ngươi không thấy gì kỳ lạ à? Ý ta là, mấy người hôn mê bên kia ít nhiều gì cũng thấy vài thứ đó."
Yan mặt mày bình thường, bình tĩnh lắc đầu: "Đúng là không thấy gì cả."
"Vậy à." Milo nhún vai: "Vậy ngươi cứ ngoan ngoãn mà canh gác đi, tranh thủ sớm tìm được một người đốt đèn mới nha."
"Ý mày là sao?" Yan lườm Milo.
Milo khoát tay: "Gặp lại sau mưa người."
Sau khi Milo đi rồi, Yan ngậm điếu thuốc đứng trên đường trầm mặc rất lâu.
...
...
Cùng lúc đó, bệnh viện St. George.
Đêm xuống, bệnh viện luôn là nơi an tĩnh nhất trong thành phố. Bất kể bệnh nhân hay người bị thương đều cần được nghỉ ngơi đầy đủ, các y bác sĩ bận rộn cả ngày cũng đã có thời gian ngắn để thở sau bữa tối. Không ai ra vào, nhưng lúc này lại vang lên những tiếng bước chân vụn vặt, không quy luật. Trong khu bệnh giám hộ lờ mờ, hai bóng dáng lạ đang từ từ tiến về phía phòng bệnh ở sâu bên trong. Chúng ngửi được mùi đồng loại tỏa ra từ đó. Đói khát, mê man, hỗn loạn, các tín hiệu nhiễu loạn tràn ngập trong bộ não đã mục nát từ lâu. Khi mất đi chỉ dẫn, chúng bản năng tiến về phía nơi đó.
...
Người đầu tiên phát hiện ra chúng là một nhân viên hộ lý của bệnh viện.
"Các tiên sinh, phía trước là khu bệnh giám hộ, xin hỏi các anh là người nhà..."
"Á!!!..."
Tiếng thét chói tai vang vọng cả tầng lầu. Phá vỡ sự yên tĩnh vừa mới lắng xuống của bệnh viện St. George.
...
Các chấp pháp quan phụ trách ca trực ở khu giám hộ nhanh chóng phản ứng. Nhưng bọn họ vẫn chậm một bước. Hai bóng dáng phát ra mùi hôi thối lao tới cực nhanh, các chấp pháp quan còn chưa kịp rút súng kíp đã bị đâm ngã lăn ra ngoài, đầu họ đập mạnh vào tường, lập tức rơi vào hôn mê. Hai bóng người không hề bị quấy nhiễu, đâm thẳng vào cửa phòng bệnh, xông vào phòng bệnh của Rebecca sâu bên trong khu giám hộ.
...
Còi báo động hú inh ỏi. Người hộ lý kinh hãi ôm đầu, co rúm vào góc, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn xung quanh, hai chân như nhũn ra, không còn sức mà chạy. Cô chỉ nghe thấy những âm thanh đáng sợ vọng ra từ căn phòng bệnh sâu nhất.
"ẦM!!!"
"Khè...khà..."
"Răng rắc!!!"
Tiếng tường bị oanh kích. Tiếng thủy tinh vỡ. Và tiếng gào thét sắc nhọn của con người. Ngoài ra, còn có những âm thanh ghê rợn khác. Nghe như tiếng gầm gừ của một loài thú lớn nào đó, trầm thấp mà mạnh mẽ, gần như tương đồng với tiếng tàu hỏa, máy bay lúc cất cánh, chấn động khiến sàn nhà cả khu chăm sóc đặc biệt rung lên.
...
Chuỗi âm thanh ồn ào và đáng sợ này kéo dài ba bốn phút. Người hộ lý suốt quá trình đều ôm đầu, không dám nhúc nhích. Đèn dầu trong phòng bệnh của Rebecca đã bị quật đổ, không ai biết trong góc tối đang xảy ra những chuyện gì, chỉ có thể nghe thấy vô số tiếng va chạm nặng nề...
...
Milo vừa về đến Chấp Pháp Sở đã nhận được tin tức liền vội vã chạy đến bệnh viện St. George. Hắn biết tôi tớ của Glaki chắc chắn có kẻ còn trốn trong thành Willow, nhưng tuyệt đối không ngờ chúng lại nhắm đến Rebecca.
"Đồ chết tiệt."
Rebecca đang bị thương nặng, lúc này lại còn hôn mê làm sao có thể đối phó với đám Hoạt Thi mới này.
...
Nhưng khi Milo đến nơi, hắn lại phát hiện Rebecca vẫn bình an vô sự nằm trên giường bệnh của mình. Các khu vực khác trong phòng bệnh tan hoang như bị tàu hỏa cán nát, tường, sàn nhà đầy vết nứt, tủ, ván cửa đều đổ vỡ. Duy chỉ có Rebecca và chiếc giường bệnh của nàng là còn nguyên vẹn. Ngay cả hai đồng nghiệp canh gác ở cửa cũng chưa tỉnh lại.
...
Milo ngửi thấy mùi Hoạt Thi nồng nặc, nhưng lại không thấy bóng dáng của Hoạt Thi đâu. Trong lúc hắn đang thắc mắc thì dường như có vật gì mềm mại động đậy dưới lớp chăn đang đắp trên người Rebecca. Hắn lập tức rút xà beng tiến lên vén chăn lên. Và lộ ra là một cái đầu mèo Kitty màu đen đáng yêu. Nó còn ngọt ngào kêu "meo" một tiếng với Milo.
...
"Cái này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận