Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 133: Dòm tử bất đắc dĩ (length: 9684)

Khi rời khỏi Sở Chấp Pháp phía tây thành, Milo đụng phải Colin ngay tại cửa.
Người thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, khoác lên mình chiếc áo choàng đen toát ra khí chất quý tộc, khó trách bao nhiêu năm nay không ít nữ sinh trong học viện si mê hắn.
Hắn nhiệt tình mời Milo một bữa tối thịnh soạn, bình thường huênh hoang giới thiệu Milo là người đứng đầu kỳ thi chấp pháp với những đồng nghiệp xung quanh, thậm chí còn lôi cả chuyện mình thua dưới tay Milo ra tuyên truyền, hệt như một fan cuồng đang diễn.
Milo tốn sức một hồi mới thoát khỏi được hắn.
...
Trên đường trở về, Milo ngồi trên lưng ngựa một đường trầm tư.
Thái độ của Charles rất thành khẩn, đó là lý do Milo nhẫn nại ngồi trong văn phòng của hắn nghe hết tất cả nội dung.
Nhưng thành khẩn chưa đủ để trở thành lý do để Milo đi mạo hiểm, Milo không phải là kẻ ngốc.
Hắn chỉ xem những gì vừa nghe được kia là một thu hoạch bất ngờ, dù sao hắn chưa bao giờ chú ý nhiều đến việc thu thập thông tin.
Huống hồ những thông tin này cũng không phải là hoàn toàn không liên quan đến mình.
Phải biết rằng những chấp pháp quan mất tích kia, cùng mình chung một ngành.
Milo sẽ không hùng dũng hiên ngang ôm sự kiện mất tích của bọn họ vào phạm vi trách nhiệm của mình, nhưng tối thiểu nhất bây giờ hắn có thể hiểu rõ, có khả năng vào một thời điểm nào đó trong tương lai hắn cũng sẽ cần phải đối mặt với những vụ án tương tự hoặc giống nhau, loại vụ án có thể khiến hắn lọt vào danh sách mất tích.
Đề phòng chu đáo dù đa phần thời gian đều là vẽ rắn thêm chân, nhưng chuẩn bị tâm lý luôn không có vấn đề.
...
Một điều khác khiến Milo cảm thấy hơi nhức trứng chính là, bảy chấp pháp quan kia là mất tích, mà không phải hy sinh vì nhiệm vụ, nếu là hy sinh vì nhiệm vụ thì bây giờ Milo có thể đến thẳng nghĩa trang đọc một lượt tên từng người.
Khó xử là ở chỗ, Milo hiện tại trên lý thuyết có thể không kiêng dè gì mà sử dụng năng lực nhìn của mình, nhưng lại không có mộ phần nào cho hắn soi mói.
Các đồng nghiệp đều mất tích, thi thể không còn thì Milo soi vào đâu được.
...
Khi trở về đến Sở Chấp Pháp, trong văn phòng không một bóng người, lão Theon lại không biết chạy đi đâu chơi rồi, hiện tại đã gần chạng vạng, Milo chạy đến phòng điều trị nhờ người hỗ trợ thay thuốc và băng bó vai, rồi sẽ mang khẩu ổ xoay nộp vào chỗ quản lý.
"Hôm nay cả ngày đều không bị đau đầu, tốt lắm."
Hắn trở về văn phòng cầm lấy chiếc vali của mình chuẩn bị về nhà.
Bây giờ đang là cuối xuân, chưa chính thức vào hè, nên thời gian ban ngày trong một ngày vẫn còn ngắn, buổi chiều khoảng 6 giờ trời đã bắt đầu tối.
Trong văn phòng mờ mờ, Milo không chọn đốt đèn, ánh đèn ngoài hành lang đủ để hắn thấy rõ mọi thứ trong văn phòng.
Hắn treo chiếc mũ bẩn thỉu của mình lên móc treo trên tường, đi về hướng bàn làm việc.
Ngay khi Milo vừa xoay người cầm lấy quai vali, trước mắt hắn bỗng lóe lên một bóng đen.
Milo lập tức quay người nhìn về vị trí cửa chính của văn phòng.
"Lại tới?"
Khi hắn mang theo vali xách tay cảnh giác ra khỏi phòng, thì lại phát hiện hai bên hành lang tầng một trống trơn, cửa các phòng khác cũng đều đóng kín, thoạt nhìn rất không thể có người vừa mới đi ngang qua cửa phòng được.
"Chết tiệt, Ikem làm ta cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ rồi sao?"
Milo xoa xoa thái dương, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Hắn vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, vừa đi về hướng cuối cầu thang.
Nhưng khi Milo vừa đặt tay lên lan can cầu thang, hắn chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng "Cọt kẹtzz" kỳ lạ...
Hắn nhìn lại, cửa ban công bộ phận hành chính không hiểu sao tự nhiên mở toang ra.
Milo theo thói quen đặt tay lên hông, chợt nhớ ra khẩu ổ xoay đã nộp cho chỗ quản lý rồi, thế là hắn thả vali xuống, cầm lấy chuôi đao trên túi vũ khí đeo bên trái.
Hắn nhớ rất rõ, trước khi đi đã khép cửa lại, hơn nữa còn nghe thấy tiếng cửa đóng vào rất rõ ràng, tuy rằng không khóa nhưng cũng không thể dễ dàng bị gió thổi mà bung ra.
Milo bình tĩnh đứng tại chỗ chờ 5 giây.
Lúc này sau cánh cửa đó mà có gì đi ra, hắn cũng không thấy ngạc nhiên cho lắm.
...
Sở Chấp Pháp phía nam thành này vốn dĩ là một tòa kiến trúc cũ được cải tạo, vẻ bề ngoài trông rất uy nghi nhưng bên trong vẫn duy trì phong cách kiến trúc cũ, kết cấu và bố cục cơ bản giữ lại loại hình kiến trúc mà mọi người thời trước thế kỷ thích, nổi bật lên một cảm giác thủ cựu và nặng nề.
Nếu như thị trấn nhỏ Ikem cho người ta cảm giác hoang vu, tiêu điều, vụng trộm thì Sở Chấp Pháp với những kiến trúc cũ kỹ mang phong thái cao cấp hơn lại cho người khác một loại cảm giác khó nắm bắt, mờ ám âm u.
Lần đầu tiên Milo nhìn kỹ Sở Chấp Pháp đến vậy, là vào cái đêm mà Daisy bị móc mắt.
Hắn đứng ở đầu cầu thang bình tĩnh chờ đợi vài giây sau, nhún vai, quay trở về cửa phòng làm việc, xác nhận bên trong văn phòng vẫn yên tĩnh thì mới đóng cửa lại cẩn thận.
"Cho nên nói một khi bị rắn cắn a..."
Milo vừa lẩm bẩm vừa quay đầu rời đi.
Khi đi đến đầu cầu thang hắn cố ý dừng bước đợi thêm vài giây.
Nhưng lần này trong đó không có cửa phòng nào tự động mở ra nữa, Milo cũng không xoắn xuýt nữa, quay đầu rời đi.
Trong hai tháng qua, hắn gặp chuyện kỳ quái nhiều vô số kể, việc cửa phòng tự động mở cũng không tính là gì hiếm lạ.
...
Trở lại tòa nhà nhỏ kiểu lưng tựa lưng đã bốn năm ngày xa cách.
Milo vừa vào cửa đã thấy Kang đang bận rộn trong bếp.
Còn có Finn bé nhỏ đã đeo yếm xong, ngồi bên bàn ăn im lặng chờ ăn.
"Anh! Anh về rồi!!"
Khi thấy Milo bước vào cửa, Finn bé nhỏ đã nhanh nhẹn nhảy xuống ghế.
Nhìn sắp ngã nhào xuống đất thì bị Milo như xách con gà con mà lôi dậy, thả lại xuống ghế.
"Ba mua xúc xích và gà xông khói nè!"
Thằng bé cao hứng vung vẩy cái thìa trong tay, Milo nhất thời không phân biệt được Finn bé nhỏ đang hưng phấn vì mình về nhà hay vì xúc xích với gà xông khói nữa.
"Ơ, ông già nhà ngươi rốt cuộc cũng chịu bỏ tiền mua chút đồ ăn gây béo phì rồi à?" Milo nhét cái vali xuống dưới ghế sofa, tiến đến cửa bếp nhìn vào trong.
Kang đang đeo tạp dề trên người lắc đầu chỉnh lại:
"Không phải mua, là đồng nghiệp của anh mang tới khi đi làm sớm hôm nay."
"Đồng nghiệp?" Milo trừng mắt: "Yan, cái tên không có tim không có phổi đó đột nhiên khai sáng rồi sao?"
Hắn vô ý thức cho rằng Kang đang nói về Yan, dù sao một tháng trước hai người họ vẫn còn là đồng nghiệp tại bộ phận cảnh vệ.
"Yan? Xong rồi á." Kang vẻ mặt bất lực nói: "Là đồng nghiệp ở Sở Chấp Pháp của anh, một ông anh trai vạm vỡ."
"Người mà bắt buộc phải đeo mặt nạ bảo hộ nhưng lại không đội mũ ba góc sao?" Trên mặt Milo hiện lên vẻ kinh ngạc trong thoáng chốc, bởi vì hắn đoán được người anh trai Kang vừa nói là ai rồi.
"À đúng, chính là người đó, người ta rất tốt, anh chịu giao thiệp với tiền bối như vậy là một chuyện đáng chúc mừng." Kang nói rất đứng đắn.
"Yan cũng đâu có đến nỗi vậy." Milo cười khổ nói.
...
Sau bữa tối, Kang cầm theo tẩu ra ngoài hóng gió với những người đồng hương.
Milo một mình ở trong bếp rửa bát đĩa.
Emma phụ trách sắp xếp bài học tối nay cho Finn bé nhỏ, tiện thể gom đống xương gà mà nó để lại trên bàn bỏ vào túi rác.
"Bị thương à?"
Emma ném túi rác vào thùng rác trong bếp xong thì dựa vào khung cửa đứng đó.
Milo quay đầu lườm cô một cái: "Rõ ràng vậy sao? Lúc ăn cơm ta cố tình cho hai tay đều xuất hiện đó."
"Mùi thuốc, trong nhà lại có một người trên người nặng mùi thuốc hơn cả cái ấm sắc thuốc của ta, sao ta lại không nhận ra được chứ." Emma nhìn chằm chằm vào tay trái của Milo khi rửa bát không được linh hoạt.
"Lần sau khi quan tâm người nhà, thử một chút đừng dùng loại giọng điệu hạch tội này, nói không chừng hiệu quả sẽ tốt hơn một chút." Milo vừa cười vừa nói.
"Giọng điệu của ta không thân thiện sao?" Emma cũng không biết có vấn đề gì.
"Nhẹ nhàng một chút thì tốt hơn." Milo nhún vai.
"Ta sẽ cố." Emma gật đầu.
Nàng khoanh tay, nhìn Milo loảng xoảng loảng xoảng rửa chén một hồi, lại không nhịn được hỏi:
"Có nghiêm trọng không?"
Milo cười hắc hắc: "Thế này mới đúng chứ, ta thích cái giọng điệu này."
"..."
Emma quay đầu lên lầu.
Dù sao bộ dạng cà lơ phất phơ của Milo xem như trả lời cho câu hỏi của cô.
...
"À đúng rồi, lát nữa ta có vài chuyện muốn thỉnh giáo ngươi một chút."
Trong bếp vọng ra giọng của Milo.
Nhưng Emma không đáp lại.
Từ cầu thang đi lên lầu hai vọng lại tiếng cô trả lời:
"Lên lầu rồi nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận