Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 130: Đồng hành cùng chó săn (length: 8042)

Mười phút trôi qua.
Milo lấy từ trong vali xách tay ra chiếc khăn mặt, lau vết máu ở khóe miệng.
Vẻ mặt hắn lộ ra rất quái dị.
Hắn hỏi bà đồng:
"Vậy là từ giờ trở đi ta sẽ không còn bị vong linh người khác nhập vào nữa đúng không? Ta có thể tiếp tục dùng đồ đằng để nhìn những người chết khác?"
"Hơn nữa ngươi sẽ không bị ngất khi vận động mạnh." Bà đồng bổ sung thêm.
"Ta sẽ kiểm chứng." Milo cũng lười nói mấy lời như "Nếu ngươi dám gạt ta thì ta giết ngươi" vì nó không có nhiều ý nghĩa.
Hắn lau sạch miệng xong, kiểm tra cổ áo mình, xác nhận không bị dính vết máu nào thì mới cất khăn mặt, nói: "Lần sau nhớ nhắc ta mang theo cốc hoặc ống hút gì đó."
Bà đồng không đáp lời.
Hô hấp của bà dồn dập khác thường, dường như chỗ huyết nhục kia đang phát sinh một tác dụng thần kỳ nào đó.
"Vậy nên, cái gọi là thần thể... Nó rốt cuộc là chuyện gì? Cựu Thần chết đi? Hay Cổ Thần?" Milo tò mò hỏi.
"Cựu Thần? Không, nó còn xa mới đạt tới cái độ đó, nó chỉ là tàn thân thể của một người cổ xưa, một khối thịt nhão không chấp nhận việc bị chôn vùi, trong những người cổ xưa có phân cấp rõ ràng thì nó còn chẳng thuộc hàng thống trị... Cựu Thần thật sự sẽ không rơi vào cảnh ngộ như vậy, dù cho ngươi có tìm thấy tàn thể của Cựu Thần, thì cũng chỉ là do chúng tự nguyện bỏ đi xác thịt mà thôi." Bà đồng phủ nhận nói.
"Không hiểu lắm." Milo nhún vai, những thứ này đối với hắn hiện tại vẫn là khu tri thức mù mờ, hắn chỉ hiểu được ý đại khái, ví dụ như chủ nhân trái tim này là một tồn tại cấp thấp hơn Cựu Thần, điều này làm Milo liên tưởng tới Giáo Hội: "Vậy, những thứ tồn tại trong Giáo Hội, là Cựu Thần thật sự sao?"
"Giáo Hội... bọn họ tiếp xúc, không chỉ có một vị người cổ xưa." Bà đồng đưa ra một câu trả lời lập lờ.
Milo lắc đầu: "Không biết coi như xong, nghiêm túc mà nói, như lời bà nói về Linh Thị, thì làm sao ta có thể tăng lên nó? Dù gì cũng phải cho một vài đề nghị cụ thể chứ."
"Có rất nhiều cách, văn tự cổ xưa của Cựu Thần, các lý thuyết trong điển tịch tà ác, hoặc là trực tiếp tiếp xúc với một vài sinh vật mờ mịt, những thứ đó đều là cơ hội và phương pháp để nâng cao Linh Thị." Bà đồng nói được nửa chừng thì dừng lại, giọng điệu của bà bỗng chuyển thành nghiêm túc, trang trọng:
"Nhưng phương pháp tàn khốc nhất để nâng cao nó là cướp đoạt, thường thì đến giai đoạn Khuy Thị Giả này thì sẽ nảy sinh vô số nhánh khác nhau, tùy thuộc vào giáo phái thờ phụng và thần chỉ mà khác biệt, giai đoạn thứ ba sẽ sinh ra vô số loại người có Linh Thị, ít nhất trong thế giới mà ta biết là như thế, những người có Linh Thị sẽ săn giết lẫn nhau, cướp đoạt Linh Thị vốn có của đối phương..."
"Ta còn có đồng loại?" Sắc mặt Milo cũng trở nên nghiêm túc.
"Đương nhiên, ngươi tuyệt đối không phải là duy nhất." Bà đồng chắc chắn nói: "Cho dù đây là một thế giới mà thần bí học đã tàn lụi, nhưng vẫn tồn tại những người đồng hành như ngươi, có lẽ tỷ lệ gần như bằng không, nhưng một khi có đồng loại phát hiện ra ngươi, săn giết và phản săn giết là điều không thể tránh khỏi."
Lúc này trong đầu Milo hiện lên cái tên đầu tiên là Độ Nha.
"Bà vừa mới nhắc tới, thế giới bà biết." Milo chợt chú ý một chi tiết trong lời nói của bà đồng: "Ý là, ngoài cái thế giới ta đang sống ra còn có thế giới khác nữa sao?"
Giọng điệu của hắn tràn đầy sự cẩn thận dò hỏi.
Thậm chí lúc hỏi những lời này, Milo có chút không thể ức chế nổi những gợn sóng trong lòng.
Vì chính bản thân hắn cũng đến từ một thế giới khác.
...
"Đó là một lĩnh vực ngươi không thể nào hiểu được, ta có thể nói cho ngươi tên của nó là ảo mộng cảnh, còn việc ngươi có thể chạm tới nó hay không thì chắc còn rất lâu nữa, đây có thể là thứ mà ngươi có truy tìm cả đời cũng không thể tiếp xúc tới, nên đừng phí sức lực vào nó." Bà đồng từ từ gật đầu: "Thế giới tương ứng của ta, chính là ảo mộng cảnh, nơi đó có vô số người có Linh Thị..."
"Ừ... vậy, nếu ta phát hiện ra người có Linh Thị khác, có phải là ta nên trực tiếp ra tay hạ sát?" Milo hỏi.
"Đây là lựa chọn chắc ăn nhất." Bà đồng trả lời.
"Ta hiểu rồi."
Milo trầm tư suy nghĩ.
Hắn đã kiểm nghiệm được một loạt sức mạnh thần bí mà Linh Thị mang đến, tầm nhìn của hắn trở nên rộng mở chưa từng có, thể năng và sức mạnh cũng vượt xa người thường, nhưng tất cả điều đó lại không hề mang đến cho hắn cảm giác an toàn tương ứng, trái lại còn đồng nghĩa với những mối đe dọa tiềm ẩn không kém.
Có lẽ đây là cái giá phải trả.
...
"Ta còn một câu hỏi cuối cùng."
Milo suy nghĩ hồi lâu, quyết định vẫn là kể lại cho bà đồng kinh nghiệm rơi vào Linh Thị ở góc vong linh lần trước của mình.
Hắn thuật lại sơ qua cuộc nói chuyện với Độ Nha trong nhà máy rượu dưới lòng đất.
Ví dụ như mình đã rơi vào trí nhớ của Carl như thế nào, rồi lại như thế nào duy trì ý thức tỉnh táo trong ký ức của vong linh, hơn nữa có thể dùng ý thức của ta để đối thoại với người trong trí nhớ đó.
Milo thuật lại chi tiết những nghịch biện mà hắn không nghĩ ra cho bà đồng.
Vốn là muốn xem bà đồng có lời giải thích đặc biệt nào cho chuyện này.
Nhưng chưa đợi Milo nói hết câu chuyện, nữ vu đã bắt đầu lộ vẻ sợ hãi, bất an.
Nàng gập người lại không ngừng lùi về phía sau, hoảng hốt nhìn xung quanh, giữ khoảng cách với Milo, không dám đến gần thêm một chút nào.
Nàng chỉ vào Milo, yêu cầu Milo phải nhớ lại nhiều lần, xác định rằng người nói chuyện trong góc độ vong Linh Thị rốt cuộc là hắn hay là Carl.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn.
Nàng chống cây gậy xuống, hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, điên cuồng lẩm bẩm những điếu văn mà Milo không hiểu được.
Milo bị một vẻ mặt mờ mịt.
"Giờ là mắc bệnh gì?"
Hắn dang tay ra.
Nhưng bà đồng lại hét lớn:
"Lùi lại! Đừng đến gần! Ngươi đã chạm vào điều cấm kỵ, cấm kỵ của thời gian, tại sao một Khuy Thị Giả lại có thể vượt qua quy tắc thời gian, điều đó là không thể, đó là quy tắc mà ngay cả người cổ xưa cũng không thể chống lại... Sao không nói sớm! Hả? Nếu sớm biết vậy ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận làm người dẫn đường cho ngươi!"
"Ờ... Nói tiếng người cảm ơn." Mặt Milo bất đắc dĩ.
"Dùng thân phận của Khuy Thị Giả mà chạm vào cấm kỵ thời gian, ngươi biết chuyện này có ý nghĩa gì không? Nghĩa là ngươi đã bại lộ bản thân trước vô số tai họa sinh linh đang ngủ đông, ẩn mình trong dòng sông dài của thời gian, với một hình dáng nhân loại vô cùng yếu ớt! Bây giờ ngươi chỉ có thể cầu nguyện cho mình không bị bọn chó săn đó để ý, nếu không, dù cho ngươi ẩn mình ở nơi hang cùng ngõ hẻm nào, những sinh vật đáng sợ ẩn giấu trong xoáy nước đó đều có thể tìm được ngươi, cuộc săn đuổi của chúng là vô tận, không có giới hạn về thời gian."
Bà đồng run rẩy kêu lên:
"Hãy cầu nguyện đi..."
"Chó săn?" Milo cảm nhận rõ sự sợ hãi của bà đồng.
Đó là thứ mà không giả vờ được, diễn không xong.
Vẻ mặt của hắn càng thêm ngưng trọng hơn.
Hiện tại, Milo không những không nhận được giải thích về sự việc mà còn biết thêm hai quần thể kẻ địch tiềm ẩn.
Những người có Linh Thị khác, cùng với cái gọi là chó săn gì đó.
...
Ngay khi Milo hồi phục tinh thần lại, định hỏi kỹ hơn về cái tên cụ thể của lũ chó săn kia, thì hắn phát hiện không còn bóng dáng chiếc áo choàng đỏ trong ngõ tối nữa.
Bà đồng đã biến mất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận