Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Chương 494: Thần kỳ ví von

Chương 494: So sánh kỳ diệu
Hơn nữa đồng xu cứ thế vỡ nát.
"Ách..."
Milo sững người đứng giữa không trung.
Rebecca thấy tình hình này, cũng chỉ có thể đem nửa câu sau chưa kịp nói hết bổ sung:
"Hắn nói đồng xu này có thể gia tăng vận khí của ngươi khi tiến vào vực sâu... Hình như là nói như vậy, hắn nói ngươi sớm muộn gì cũng có thể dùng đến, ừm, cách sử dụng chính là bóp nát đồng xu."
Đúng lúc này, Wendigo vốn đang ở góc trần nhà, bị những mảnh vụn của đồng xu gỉ sét kia trong nháy mắt phát ra hấp dẫn, nó dùng móng vuốt ôm lấy trần nhà bò tới giữa đèn chùm, rồi duỗi cổ xuống muốn xem xem trong tay Milo rốt cuộc cầm cái gì.
Cái đèn chùm này hẳn là đã ở đây từ trước khi tòa nhà này cải tạo thành Chấp Pháp Sở, tuổi của nó phỏng chừng còn lớn hơn tuổi của Milo và Rebecca cộng lại, chống đỡ mấy cây nến thì coi như được, nhưng treo một con quái vật như Wendigo thì có hơi quá sức.
Cho nên đèn treo đã đứt.
Mang theo đầy gỉ sét và bụi bặm đổ ập xuống đầu Milo.
Hắn tự nhiên là một tay đỡ lấy đèn treo.
Lúc này Marshall hướng về phía bên này rất không hữu hảo mà "Meo!" một tiếng.
Wendigo vụt một cái lại nhảy trở lại trên trần nhà.
. . .
Milo đem đèn treo đặt ở bên cạnh trên sàn nhà, lắc đầu hỏi Rebecca:
"Ngươi vừa nói đồng xu kia có thể làm gì cơ?"
"Gia tăng. . . Vận khí?" Rebecca trả lời vấn đề này có hơi chút do dự một chút.
"Ách, được rồi." Milo liếc nhìn cái nến loang lổ vết gỉ kia.
Mặc kệ Claude đưa cho hắn đồng xu này rốt cuộc có ý đồ gì, tóm lại nó bây giờ đã nát.
Còn nói lần sau tiến vào vực sâu, ai muốn vào vực sâu chứ, người đứng đắn ai mà rảnh rỗi không có việc gì lại chui vào trong vực sâu chứ.
. . .
"Có biết hắn cuối cùng chạy đi đâu không?" Milo hỏi Rebecca.
"Sau khi ngươi ngất xỉu, đám thợ săn liền trực tiếp bắt đầu hành động, lúc đó, Enid cũng không hiểu sao ngã xuống, thợ săn cùng đám tín đồ Quyến Tộc ở đó giao hỏa, khi ấy một mảnh hỗn loạn, ta cũng không biết cuối cùng bọn hắn chạy thoát theo hướng nào... Nói thật, một mình ta thực sự không có cách nào đồng thời chăm sóc tốt hai người các ngươi, may mà có mấy người bọn hắn." Rebecca nâng cánh tay đeo chiếc nhẫn đồng lưu đày, sau đó chỉ chỉ Yan vẫn luôn run rẩy trên mặt đất: "Còn có huynh đệ này của ngươi."
"Ừ, hắn tuy rằng phần lớn thời gian đều không đáng tin, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất quan trọng." Milo gật gật đầu.
Rebecca nhìn Yan trên sàn nhà với ánh mắt phức tạp: "Hắn giúp đem ngươi về thành khu rồi nằm xuống, nói hắn như vậy không có vấn đề gì sao? Có phải nên đưa đến bệnh viện thì tốt hơn không."
"Không có vấn đề gì, có lẽ vậy." Milo nhìn Yan một cái, sau đó dùng ngữ khí khẳng định hơn nói: "Chết không được, về lý thuyết mà nói, mạng của hắn đã không còn thuộc quy tắc sinh tử tự nhiên quản lý nữa."
"Vậy là tốt rồi." Rebecca gật đầu, nàng đem những vũ khí nhuốm máu đen bên hông tạm thời tháo xuống đặt lên bàn.
Chú ý tới động tác lục lọi sau lưng Milo, Rebecca chỉ chỉ hai món vũ khí nằm ở góc tường, lần lượt là cây xà beng và lưỡi hái vốn thuộc về Munguilla: "Đồ của ngươi ở đó."
"Tên kia lại không đem lưỡi hái lấy về sao?" Milo căng lưỡi đao của liêm đao ra, phát hiện trên lưỡi đao vẫn còn lưu lại lỗ hổng do bị Wendigo cắn mất trong vực sâu, thần sắc trên mặt không khỏi có chút quái dị.
"Ngươi nói đám thợ săn kia sao? Bọn hắn đuổi theo người tự xưng là Claude, đầu đều không ngoảnh lại, ngươi không biết sau khi ngươi hôn mê đám người kia hưng phấn thế nào đâu..." Rebecca lắc đầu.
Cởi sạch áo khoác nhuốm máu tươi, những vết máu khô cạn trên áo sơ mi và áo lót của Rebecca mới lộ rõ.
Đôi khi vẻ đẹp của nữ tính không nhất thiết phải gắn liền với những yếu tố dịu dàng như duyên dáng hay yêu kiều, nhìn thân hình săn chắc, tràn đầy sức sống của Rebecca trong bộ vest nam tính này thì sẽ hiểu tại sao, trên người nàng càng là vấy bùn và vết máu, loại khí chất sắc bén như lưỡi đao kia lại càng làm rung động lòng người.
Giống như Milo nói, vết sẹo trên mặt đối với Rebecca mà nói chưa bao giờ là khiếm khuyết.
Cùng với động tác kéo cà vạt đơn giản tiếp theo của nàng...
Chỉ có thể nói, Milo rất có thể hiểu được Enid.
Tuy nhiên, bắt đầu từ vụ án của Robben, sau đó là thị trấn nhỏ Ikem cùng một loạt sự kiện sau đó, trong quá trình này, Milo đã chứng kiến rất nhiều hình ảnh tương tự, nhưng thực sự là xem mãi không chán, khí chất vừa không hề lộ liễu lại vừa vô cùng cuốn hút toát ra từ hành động của người phụ nữ này là không thể ngăn cản.
Có lẽ là sau khi trở thành Linh Thị, các phương diện giác quan trở nên nhạy cảm hơn không ít, Rebecca rất nhanh chú ý tới ánh mắt của Milo.
Kỳ thật cho dù giác quan không tăng lên cũng có thể chú ý, bởi vì Milo căn bản không hề che giấu, cơ bản là nhìn chằm chằm vào nàng.
Cởi áo khoác, kéo cà vạt xong, nàng bình tĩnh hỏi Milo:
"Ta tiếp tục nhé?"
"Thật sao?" Milo nhíu mày.
"Ngươi nói xem?" Lúc này giọng nói của Rebecca đã mang ý phản phúng rất rõ ràng.
Milo cũng chỉ có thể nhún vai:
"Tốt thôi, chỉ là xác nhận xem ngươi có bị thương nghiêm trọng không, nếu không có việc gì thì ta đi trước, ta sẽ đem Yan đến phòng làm việc của tổ trinh thám xử lý, nhớ nói cho Rick, hoặc là ngươi rảnh thì ngẫu nhiên đi qua liếc một chút, đừng để c·hết bốc mùi mà không ai biết, ta còn có chút phiền phức phải đi ra ngoài xử lý."
Rebecca chỉ gật đầu, khi Milo nâng Yan lên, lại gọi Marty cùng những "con vật nhỏ" khác ra ngoài, nàng đã tháo vòng tay trên cánh tay xuống, bắt đầu cởi áo sơ mi và áo lót, nói:
"Máu trên người ta... không phải của ta... Được rồi, ta cần thay một bộ quần áo sạch sẽ, phiền ngươi khi ra ngoài nhớ đóng cửa lại."
"Được rồi." Milo quay lưng về phía Rebecca khoát tay, rồi đi ra khỏi văn phòng.
. . .
Milo đóng cửa phòng lại, vác Yan đi về phía phòng làm việc của tổ trinh sát.
Vừa mới bước ra, trên vách tường bên cạnh liền hiện lên bóng dáng của Eric trong nhóm 7 người, hắn hướng về phía Milo khoa tay múa chân nói ——
"Đừng nghe nữ nhân kia nói mò, ngươi tùy tiện đến hiện trường nhặt một cái x·á·c Quyến Tộc lên xem một chút, là biết đám người kia muốn giết ngươi đến mức nào. Trước khi huynh đệ tốt của ngươi kịp phản ứng, đều là nàng thay ngươi đỡ đao, ta thề cả đời này chưa từng gặp qua nữ nhân mãnh liệt như vậy, dáng vẻ lúc đó của nàng còn hung dữ hơn cả gấu mẹ bảo vệ con."
"Lần sau chúng ta có thể đổi cách so sánh thích hợp hơn không?" Milo buông tay về phía bóng dáng của Eric trên vách tường nói.
Nhưng Eric vẫn lải nhải: "Không, ngươi nhất định phải tin ta, hoặc là hai người bọn họ có quan hệ huyết thống, hoặc là ngươi thiếu nợ nàng một khoản tiền lớn, bằng không thì nàng không có lý do gì lại mạo hiểm tính mạng bảo vệ ngươi như vậy, ngoài hai khả năng này ra, thì chỉ còn..."
Nhưng lần này, động tác của hắn còn chưa kịp khoa tay múa chân xong, bóng dáng đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
Rõ ràng là, Rebecca trong văn phòng đã tháo chiếc nhẫn đồng ra khỏi tay, đoán chừng là biết Eric đang ở hành lang "nói hươu nói vượn" với Milo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận