Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 8: Thư thông báo (length: 15986)

"Cái này cũng là..."
Cả nhà không ai nghĩ tới chấp pháp quan lại đột ngột tới nhà vào thời điểm này.
Emma và Kang nhìn nhau, cả hai đều rất mơ hồ.
Chỉ có bé Finn hoàn toàn không để ý tới chuyện ngoài cửa sổ, vẫn ngồi đó hí hửng làm cơm.
"Lẽ nào sự tình nghiêm trọng đến mức phải đưa cả người nhà đi điều tra? Vô lý a." Kang trầm ngâm một chút, rồi nhanh chóng lắc đầu:
"Không đến mức, không đến mức, lão Kang ta quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ làm điều gì trái với lương tâm, có bị bắt đi điều tra ta cũng không sợ, cho dù lục soát hết cái nhà này cũng chẳng tìm được món hàng cấm nào, ta sợ cái gì chứ."
Nói xong, ông ta liền đi mở cửa.
Ngược lại, Emma, sau khi nghe Kang nói tới ba chữ "hàng cấm", lặng lẽ đứng dậy đi lên lầu hai.
Điều này khiến lòng tự tin Kang vất vả lắm mới xây dựng lên sụp đổ một nửa.
Nhưng không còn cách nào, ông ta chỉ đành kiên trì mở cửa, thầm nghĩ dù sao chuyện trong nhà cũng phải xử lý, đành coi như của đi thay người vậy.

Cửa phòng cót két một tiếng mở ra, bên ngoài đúng là hai chấp pháp quan mặt che kín mít.
Kang cố nặn ra một nụ cười vô cùng méo mó:
"Chấp pháp quan tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì?"
Vốn ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đối phương túm vai bẻ ngón áp giải, nhưng chấp pháp quan bên ngoài lại không làm vậy, mà chỉ lên tiếng hỏi: "Milo Valrocan ở đây phải không?"
"Ách..." Kang đang do dự có nên vùng vẫy chút không.
Kết quả, bé Finn từ trong bếp giơ chiếc thìa lên, hét: "À đúng, anh ấy là nhị ca của con!"
Kang "tặc" một tiếng.
"Tặc..." Chấp pháp quan nhét vào lòng Kang hai món đồ, một là dùi cui ngắn mà lính canh trong nhà lao dùng, một là giấy chứng nhận lính canh của Milo.
"Anh ta chưa về nhà à? Vậy thì phiền ông đưa hộ hai thứ này, anh ta sơ ý để quên ở chấp pháp sở."
"Ối chao!"
Kang thoáng chốc có chút choáng váng.
"Ách… Hắn không bị đuổi việc sao?"
"Đuổi việc? Đuổi cái gì mà đuổi? Anh ta đã được thả vô tội rồi, Thanh tra tiên sinh đích thân ra lệnh, vụ án không còn liên quan gì tới anh ta nữa."
Hai chấp pháp quan lười nhiều lời với Kang.
Hai người họ cũng bị kéo đi làm ồn ào cả đêm, phải dẫn chó nghiệp vụ đi tuần mấy tiếng liền ở ngoại ô, cả đêm không ngủ, giờ thì mệt mỏi muốn xỉu, chẳng còn tâm trí đâu mà phí thời gian ở đây, chỉ muốn nhanh chóng về giao ca.
Họ vứt lại một câu rồi không quay đầu mà đi luôn.

"Cái này là..."
Kang đóng cửa, ôm dùi cui và giấy chứng nhận về phòng.
Ông có chút ngơ ngác.
Rõ ràng hôm qua ông nhận được tin từ Chấp Pháp Sở là Milo bị nghi liên quan tới vụ giết người, lại còn là vụ án giết người hàng loạt, Kang còn phải trằn trọc cả đêm đấu tranh tư tưởng, cuối cùng mới quyết định mang hết của cải đi kiếm người, kết quả còn chưa kịp ra khỏi nhà thì mọi chuyện đã xong xuôi?
Vậy tại sao người vẫn chưa về?
Lúc này, Emma vừa nãy lẻn lên lầu, bình tĩnh bước xuống cầu thang, ra bếp múc một bát cháo mạch rồi về chỗ ngồi, ung dung bắt chéo chân, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nàng quay sang nhìn cha mình:
"Anh ấy không sao hả?"
"Ta cũng không biết, nhưng chấp pháp quan vừa nói vậy, ta thật sự chẳng hiểu nổi nữa, hết vào rồi lại ra, chẳng phải giày vò người sao?" Kang sờ cái đầu hói trơ trụi phần giữa của mình, thở dài bất đắc dĩ:
"Haizz."
Bé Finn vô tư vẫn đang làm cơm.
Còn Emma vừa uống cháo, vừa mở quyển sách dày cộp trên bàn.
Nàng liếc qua dùi cui và giấy chứng nhận của Milo, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chiếc rương gỗ giả 5 vạn rune của cha, tiện tay mở nắp rương ra.
Một mùi tiền giấy cũ kỹ xộc ra từ trong rương, tiền mặt các mệnh giá lớn nhỏ được xếp chồng lên nhau chỉnh tề trong rương, trên cùng còn đặt một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng, chế tác rất tinh xảo nhưng kiểu dáng không còn là xu hướng những năm gần đây, trông có vẻ là một món đồ cổ.
Emma đưa hai ngón tay thon dài lên gạt mở nắp đồng hồ.
Bên trong nắp hiện lên một bức ảnh chụp một người phụ nữ trẻ tuổi.
Nàng nhìn chăm chú vào ảnh người phụ nữ trong nắp đồng hồ hồi lâu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Kang:
"Người này... Hình như không phải là mẹ."
...
"Á khụ khụ khụ khụ!! Cái này..."
Kang lập tức ho sù sụ lên… Miệng thì lẩm bẩm gì đó kiểu "Cái thời tiết mắc toi này làm sao thế này", "Sao ta cảm thấy đầu óc choáng váng cổ họng cũng không thoải mái lắm vậy", "Có tuổi rồi quả nhiên không thể thức đêm"...
Hai chị em trong bếp đều ngừng ăn, giữ nguyên tư thế cầm thìa nhìn chằm chằm cha mình, ánh mắt đó chẳng khác gì ánh mắt của chấp pháp quan chuyên thẩm vấn phạm nhân ở Chấp Pháp Sở.
Dù lão Kang có khuôn mặt chai lì trải qua bao gian nan vất vả mấy chục năm, cũng không chịu nổi hai ánh mắt soi mói này.
Ngay lúc ông đang định lảng sang chuyện khác thì cửa phòng cót két mở ra, phá vỡ bầu không khí gượng gạo.
Người bước vào là Milo.
Sau khi chia tay Dilasha ở Giáo Hội, Milo mua một chiếc bánh mì que trên đường, vừa đi vừa gặm về.
Cả ngày hôm qua, ngoài vài miếng bánh mì Yan đưa vào buổi sáng, hắn chẳng ăn thêm gì, vì còn bận bị thẩm vấn, truy tìm hung thủ, nên căn bản không có thời gian ăn cơm, cũng không thấy đói, cho tới khi uống chén trà của Thanh tra Nero, rồi ra khỏi Chấp Pháp Sở thì mới bắt đầu cảm thấy bụng dạ trống rỗng, hai chân run rẩy.
Hắn vừa lảo đảo vào bếp, liền cầm bát cháo mạch còn lại trong nồi, húp lấy húp để.
Sau khi dọn sạch đáy nồi, hắn mới ngước mắt nhìn những người nhà mình.
"Dậy sớm vậy?"

Sự xuất hiện của Milo có thể nói là đã cứu Kang một mạng, Kang liền chộp lấy cơ hội mà công kích Milo.
"Con trai suốt ngày không biết làm mấy trò quỷ gì, người ở Chấp Pháp Sở nói con có liên quan tới vụ án giết người hàng loạt, ta nói con có thể bớt chút không cho ta thêm phiền phức được không, còn nữa, đừng có đi lang thang làm gì, lúc không có việc gì thì xuống xưởng phụ ta làm việc đi, xem con đấy mấy năm nay không làm nên trò trống gì còn phá còn hơn xây, lần nào cũng để ông đây phải lau đít cho con."
Milo đương nhiên không biết hắn chưa về một đêm, lão Kang đã đem toàn bộ của cải của mình lôi ra hết.
Lúc này thấy cả nhà đang chằm chằm nhìn hắn chờ giải thích, thì nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Có chút phức tạp, hay là con thay đồ đã, lát nữa còn phải đi trực."
Nói xong hắn liền nhanh như chớp chui vào phòng mình.
Lúc này, bé Finn từ trên ghế nhảy xuống đi tới bếp lò, ngậm thìa, đáng thương nhìn cái nồi đã bị Milo vét sạch đáy.
Emma liếc mắt, đứng dậy bế Finn quay lại bàn ăn, đổ phần cháo của mình vào bát của bé.
"Cảm ơn tỷ tỷ~"
Bé Finn cười hì hì, tiếp tục ăn cơm.
...
Chẳng mấy chốc, Milo đã thay một bộ đồng phục sạch sẽ, từ trong phòng đi ra, tiện tay cầm lấy dùi cui và giấy chứng nhận trên bàn ăn.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn quay trở lại phòng, lấy ra chiếc bánh mì que đã gặm dở, xé thành từng miếng nhỏ, ném vào bát Finn.
Phát hiện ra vị tỷ tỷ trên danh nghĩa đang nhìn mình chằm chằm, thế là hắn giật ra vài mẩu bánh mì đưa cho cô: "Này, há miệng ra."
Emma không hề thay đổi biểu cảm, cứ lạnh lùng nhìn Milo.
Milo đã quá quen với thái độ của vị băng sơn mỹ nhân này rồi, nhưng hắn cứ thích thỉnh thoảng trêu chọc cô một chút.
Còn chưa kịp rụt tay về thì bé Finn đã há miệng gặm hết những miếng bánh mì trong tay Milo rồi.
Bên kia Kang có vẻ như vẫn chưa mắng đã ghiền:
"Con trai, nếu một ngày nào đó con thật sự giết người ở ngoài, nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng có về nhà, cũng đừng nói con có quan hệ gì với chúng ta, con có biết mấy con quỷ hút máu ở Chấp Pháp Sở đòi bao nhiêu tiền bảo lãnh không hả? 5 vạn rune đó, ta một tháng quần quật làm cũng chỉ kiếm được chút rune thôi, không chịu nổi con giày vò vài lần đâu."
Emma chậm rãi dời mắt sang cuốn sách của mình, lạnh lùng nói:
"Với cái thân thể này của hắn thì giết được ai chứ."
Milo đưa tay xoa đầu bé Finn: "Ai ai cũng bảo vụ án xong rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, con đẹp trai như vầy thì sao lại đi giết người chứ... Không có việc gì thì con đi trực trước nhé, tối về ăn cơm."
Vừa định quay người rời đi, chợt thấy trên bàn có một chiếc rương gỗ nhỏ lạ mắt với một vật gì đó lấp lánh màu vàng.
Hắn ghé sát lại nhìn.
"Ôi, cô gái xinh đẹp quá, ai vậy nhỉ?"
Hắn cầm lấy đồng hồ, cẩn thận xem xét bức ảnh đen trắng hơi ố vàng bên trong nắp.
Người phụ nữ trong ảnh mặc trang phục và cách ăn mặc rất giản dị, nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp của nàng, mái tóc xoăn sóng lớn phủ một nửa vai, đoan trang nhã nhặn nhưng lại rất có khí chất.
Cái vật này tràn ngập cảm giác cũ kỹ không nghi ngờ gì chỉ có thể là của lão Kang. Milo nhìn tấm ảnh người phụ nữ với mái tóc xoăn khác biệt, rồi lại nhìn lên mái tóc thưa thớt của lão Kang, cuối cùng dời mắt sang Emma tóc dài đen thẳng bên cạnh, trên mặt chậm rãi nở nụ cười suy tư.
"Ta xem nào ta xem nào." Finn bé nhỏ đứng trên ghế, lắc lư xem qua chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay Milo, rồi lại hứng thú ngồi xuống ăn cơm tiếp.
Đứa trẻ con đến tuổi này còn chưa có khái niệm thẩm mỹ cơ bản, đương nhiên không biết trong chiếc đồng hồ bỏ túi này đang "cất giấu" một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, càng không hiểu ánh mắt nháy nhau giữa những người lớn đang ám chỉ điều gì.
Emma thì dứt khoát đóng sách lại, lẳng lặng chờ đợi người cha của mình giải thích.
Trong lòng Milo như nở hoa, hắn thích nhất xem những cốt truyện gia đình luân lý kiểu này, nhất là chuyện dưa hấu cổ đại không liên quan gì đến mình, ăn cực kỳ thích thú.
Đầu lão Kang lúc này đã đổ mồ hôi.
Hai vấn đề nan giải lớn nhất của hắn là mái tóc còn lại trên đầu, và cách xử lý quan hệ cha con không được tốt với Emma.
Người ta thường nói con gái là người tình kiếp trước của cha, nhưng lão Kang người làm cha như cái "vú em" lại hoàn toàn không siêu cấp, hai chị em Emma và Finn đang lớn lại thiếu vắng vai trò của người mẹ, với tư cách một người đàn ông quê mùa, Kang dù có làm gì cũng không thể bù đắp phần tình cảm mẹ mà hai đứa con thiếu.
Tính cách của cô nàng Emma này vốn từ nhỏ đã kỳ quái cổ quái, lại thêm chứng bệnh kỳ lạ, lão Kang sống cùng con bé càng ngày càng thận trọng, có đôi khi thậm chí trông giống như Emma mới là người chủ gia đình này vậy.
Tỷ như cục diện trước mắt này.
Về phần người phụ nữ trong chiếc đồng hồ kia. . .
Thời trẻ người đàn ông nào mà chẳng có vài tri kỷ hồng nhan, lén lút cất giữ chút hoài niệm cũng chẳng phải chuyện gì to tát, vấn đề là cái hoài niệm này bị con gái phát hiện ra.
. . .
"Cộc cộc cộc."
Lại một hồi gõ cửa cứu được lão Kang một mạng.
Hắn như được đại xá, quay đầu bỏ chạy đi mở cửa.
Kỳ lạ là, người gõ cửa lần này vẫn là hai vị chấp pháp quan lúc trước đến thăm.
Hai người bọn họ không hiểu sao đi đường vòng quay trở lại.
Vừa liếc mắt chấp pháp quan đã thấy Milo trong phòng, ném cho hắn một tập tài liệu văn bản:
"Chuẩn bị tham gia kỳ thi chấp pháp quan tháng sau, ý của Thanh tra tiên sinh."
Nói xong, hai vị cứu tinh của lão Kang liền không ngoảnh đầu rời đi.
. . .
Kang chậm rãi khép cửa phòng, lúc này hắn đang ra sức tiêu hóa tin tức chấp pháp quan vừa mang đến, lẩm bẩm trong miệng: "Hai vị này mỗi lần đến nhà đều có thể mang đến tin tức tốt sao?"
Theo lý thuyết, bị chấp pháp quan gõ cửa không phải chuyện tốt lành gì, trong đất nước chấp pháp nghiêm minh này, chấp pháp quan gõ cửa cũng giống như "NYPD, mở cửa" nhưng hôm nay hai vị này trước sau hai lần đến thăm đều mang tin tức tốt, chuyện này quả thật hiếm thấy.
Milo thì mở tập tài liệu kia ra.
Nội dung văn bản là một thông báo có dấu của Sở Chấp Pháp, nội dung hoàn toàn viết tay, hết sức ngắn gọn, chủ yếu là thông báo hắn tham gia kỳ thi chấp pháp quan lần tới.
Đây là ý gì?
Thanh tra Nero?
Milo nhớ trước khi đi Nero từng hỏi về chức vụ hiện tại của mình.
Hắn muốn cho ta vào đội chấp pháp?
. . .
"Thằng nhãi con, hôm qua rốt cuộc ngươi đi làm gì? Bọn họ trực tiếp cho ngươi tham gia luôn à?"
Lúc này Kang mới kịp phản ứng, một tay túm lấy văn kiện trong tay Milo, nhiều lần xác nhận tin tức trên đó.
"Mẹ nó đúng là số chó mà, tai họa hóa phúc à? Ai, ngươi biết lương một tháng của chấp pháp quan là bao nhiêu không? Ít nhất cũng phải gấp ba bốn lần cái lão công nhân như ta đấy, nhãi con mày sắp phất rồi."
Milo bị bàn tay thô của lão Kang đánh liên tiếp vào người, cảm thấy tức ngực khó chịu.
Nói thật, hắn cũng không hiểu tình huống hiện tại cho lắm, dù sao vài giờ trước hắn còn là nghi phạm trọng yếu của Sở Chấp Pháp, trên tay vẫn đeo vòng khóa hành hình sẵn sàng kích hoạt, thân phận thay đổi 180 độ như thế thật là quá kỳ lạ.
Kỳ thi của Sở Chấp Pháp không phải cứ muốn là tham gia được.
Trước tiên, ngươi phải tốt nghiệp từ các trường đại học do vương thất phê chuẩn, hơn nữa còn phải là chuyên ngành liên quan đến luật pháp, còn phải qua nhiều vòng xét duyệt, xác nhận lý lịch trong sạch, không có tì vết gì mới được tham gia.
Với một bộ chế độ sàng lọc hoàn chỉnh như vậy, chỉ riêng điều đầu tiên thôi cũng đủ để gạt Milo ra ngoài rồi.
Thế mà hôm nay chỉ cần một tờ thông báo đã quyết định được chuyện này, có chút gì đó quá ảo diệu.
. . .
Dù sao thì Kang cũng vui mừng ra mặt.
Ước gì ngay lập tức dọn dẹp đến xưởng luyện kim, cầm tin này đi khoe khoang với toàn bộ tạp vụ.
Mà hai chị em trong bếp vẫn bình tĩnh như trước.
Finn bé nhỏ không hiểu chấp pháp quan là thứ gì.
Emma nghi hoặc nhìn chằm chằm vào mặt Milo rất lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu:
"Có phải tối qua ngươi bị Thanh tra kia cho lên giường rồi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận