Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Chương 705: Truyền giáo người mong đợi

**Chương 705: Người truyền giáo mong đợi**
"Ngươi không biết rằng nếu tiếp xúc quá thân mật với Hi nhân sẽ bị nhiễm tội sao? Nhân loại."
Âm thanh đó được truyền đến từ vị trí rìa của khu rừng.
Ngôn ngữ, khí chất, thái độ, ngữ khí...
Milo thậm chí không cần tế phẩm cũng có thể biết được đối phương chắc chắn đến từ một Thần Điện nào đó, chỉ là không rõ cụ thể là thuộc Thần Điện nào mà thôi.
Ngược lại hắn không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào, trái lại bên cạnh Freya tr·ê·n mặt đột nhiên lộ vẻ lạnh lùng.
Vậy chẳng lẽ Hi nhân là chủng tộc không thể động vào sao?
...
"Lại là Hi nhân nguyên thủy chưa từng được tịnh hóa, xem ra vùng cao nguyên này đã sa đọa quá lâu, tội ác sinh sôi nảy nở khắp nơi."
"Còn có tên nhân loại ngu dốt kia, ngay cả Linh Thị cũng không thể mở, cho dù ngươi có được bài thơ kia thì có thể làm gì? Đóng vai một nhân vật bình thường sống hết một đời ở bình nguyên chẳng lẽ không tốt hơn là c·h·ết cóng ở Lãnh Nguyên sao?"
Không rõ có phải tất cả mọi người thuộc thế lực Thần Điện đều có bộ dạng như vậy không, dù sao trong ký ức của Milo thì phần lớn là như thế, thậm chí khi hai bên còn chưa đối diện, phía Thần Điện đã bắt đầu giáo hóa Milo - "nhân loại vô tri" này, bởi vì bọn hắn đã mặc định rằng những kẻ trèo lên Lãnh Nguyên thời gian này đều là nhắm vào bài thơ kia mà đến.
Đám người Linh Thị ở mộng cảnh đối với điển tịch cổ xưa có sự si mê vượt xa thế giới tỉnh, đương nhiên không thiếu những nhân loại bình thường ảo tưởng một bước lên trời.
...
Freya đã gỡ trường cung từ sau lưng xuống, lắp tên ngắm chuẩn vào vị trí phát ra âm thanh ồn ào kia.
Mà Milo vào thời khắc mấu chốt này lại thất thần.
Đúng vậy, hai mắt hắn nhìn mông lung, có chút mờ mịt quay đầu nhìn về phía dãy núi.
Bởi vì hắn chợt nghe thấy một vài âm thanh mịt mờ hơn, thu hút sự chú ý của hắn.
Âm thanh kia không liên tục, hơn nữa rất khẽ...
So với tiếng nói mớ nỉ non của hài đồng khi ngủ say càng thêm mơ hồ...
Nhưng trong lòng Milo lại nảy sinh một loại cảm giác, rằng những lời nói vụn vặt đứt quãng kia là một linh hồn nào đó đang cố gắng giãy dụa truyền đạt cho hắn một vài tin tức, hơn nữa chỉ nói riêng với hắn.
Bởi vì rõ ràng những người xung quanh đều không bắt được âm thanh này, người của Thần Điện cũng vậy.
...
"Nếu thấy tình huống không ổn, lập tức bỏ chạy."
Freya duy trì tư thế lắp cung k·é·o dây, nàng hạ giọng nhắc nhở Milo đang thần du bên cạnh.
Nhưng Milo không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn ngây ngốc nhìn về phía dãy núi xa xôi.
...
"Đụng vào... hỏa diễm t·ử v·ong... Không... không phải ý định của ta..."
"Ta đã... nhẫn nại... quá lâu, quá lâu..."
"Xin... xin hãy chấm dứt đau đớn của ta... như lời người truyền giáo đã hứa..."
"Xin... thương xót, thương xót cho ta..."
"Vĩ đại... Chủ nhân của sự sợ hãi..."
"Lấy đi cái này... ngọn lửa nguyền rủa này..."
"Chỉ có ngài... mới có thể hứng chịu... phần nguyền rủa này..."
...
Đó là một âm thanh xa lạ lại vô cùng già nua.
Nó đang dốc hết khả năng để truyền tin tức cho Milo.
Đối với Milo mà nói, bất kỳ câu đơn lẻ nào cũng đều là câu đố, hắn không thể bắt được bất kỳ cảm giác quen thuộc nào trong âm thanh này, có thể xác định đây hoàn toàn là một linh hồn xa lạ.
...
Vậy hẳn đó là "Thích Khóc Quỷ" trong truyền thuyết?
Nhưng so với tiếng gào thét vang vọng sơn cốc vài phút trước đó, động tĩnh mà Milo nghe được lúc này giống như tiếng nói nhỏ của ai đó trước lúc lâm chung, thật yếu ớt.
...
Nếu linh hồn phảng phất như tùy thời có thể d·ậ·p tắt kia thật sự đang nói chuyện với một mình Milo...
Dù sao nó đã nhắc đến "Chủ nhân của sự sợ hãi".
Như vậy Milo có thể đoán được cái gọi là "người truyền giáo" được nhắc đến trong tiếng nói nhỏ kia là ai.
...
Nhưng!
Chẳng lẽ không có ai cảm thấy tình tiết này rất quen thuộc sao?
Những lời nói nhỏ vụn vặt từ sâu trong u ám, khơi gợi suy nghĩ sâu xa của những linh hồn ngu muội, khiến hắn lầm tưởng là một loại chỉ dẫn nào đó, cuối cùng dấn thân vào vực sâu vô tận.
Đây chẳng phải mánh khóe mà đám Cựu Thần ngủ say dưới lòng đất ở thế giới tỉnh đã dùng đến phát chán rồi sao?
Milo đã chứng kiến vô số lần, những kẻ sau cùng bị đưa lên đài hành hình hoặc bệnh viện tâm thần đều tuyên bố bản thân là "người được chọn".
Lý trí cảnh báo Milo, hắn hiện tại không còn là thân phận thượng vị giả nữa, tất cả những sự đầu độc của linh hồn cổ xưa kia đều có hiệu quả với hắn... sao?
...
Milo duỗi ngón tay ấn chặt vị trí động mạch cổ.
Mạch đập lại hoàn toàn bình thường.
...
Khi Freya ở trong trạng thái sẵn sàng nghênh chiến, Milo ở bên cạnh cứ thế khi thì nhìn đông nhìn tây, khi thì gãi cổ, một bộ dạng không yên lòng.
Cho đến khi bóng dáng nhân viên Thần Điện xuất hiện trong tầm mắt, Milo vẫn không biểu hiện bất kỳ cảm giác nguy cơ nào.
Bởi vì hắn p·h·át hiện bản thân đã bắt đầu tiếp nhận được một tia sợ hãi từ một linh hồn yếu ớt khác ở dãy núi truyền tới...
Điều đó tựa như Thích Khóc Quỷ đang thể hiện cho Milo thấy sự yếu đuối của bản thân, hay nói cách khác là bày tỏ thành ý, tương tự như một lời c·ầ·u· x·i·n h·è·n· ·m·ọ·n.
Mà nội dung ẩn chứa trong một tia sợ hãi kia vượt quá tưởng tượng của Milo.
Một loại khoảnh khắc hắn phảng phất nhìn thấy tế đàn khổng lồ bị ngọn lửa t·ử v·ong màu đen thiêu đốt, cùng với tất cả những tội nhân bị xử trảm dưới tế đàn, đống đầu lâu chất chồng kia vẫn còn đội mũ tế tự.
Hắn nhìn thấy hưng thịnh và suy tàn của một bộ lạc, yêu và hận của cả gia tộc. Tiếng kêu thê lương thảm thiết của thê nhi và tiếng Xi..Xiiii.., cuối cùng đều bị sự lạnh lùng của bậc thượng vị thôn phệ, hóa thành phong ấn vĩnh hằng.
Tất cả hình ảnh chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng đủ để r·u·ng động, cũng đủ đau đớn.
...
Tế tự ở trên cao nguyên lạnh giá, ngày nay gần như đã diệt sạch.
Mà một loại thổ dân khác – người vượn lạnh, lại trở thành nô bộc của một chủng tộc cao cấp.
Nền văn minh đã từng có thuộc về mảnh đất này, cho đến một thời khắc, bọn hắn chạm đến thứ được gọi là "c·ấ·m kị", vì vậy như lời đồn miêu tả, lực lượng của chư thần từ Thần Điện giáng xuống trách phạt, hay nói cách khác... tàn sát.
Linh hồn bị coi là c·ấ·m kị, sau khi đã trải qua tất cả đau đớn k·h·ủ·n·g· ·b·ố trong cuộc đời, bị áp chế đến một nơi trong dãy núi Lãnh Nguyên.
Tháng năm dài đằng đẵng là v·ũ k·hí mạnh mẽ nhất của Chư Thần, nó khiến cho ký ức của linh hồn hỗn loạn, nghiền nát ý chí, chỉ có như vậy, đem ngọn lửa c·ấ·m kị áp chế đến trạng thái yếu nhất, mới có thể cuối cùng chôn vùi.
Cho đến một mùa đông bình thường không có gì lạ.
Người truyền giáo thần bí đi vào Lãnh Nguyên.
"Thăm viếng" linh hồn c·ấ·m kị dần bị mọi người quên lãng, khiến nó một lần nữa nhớ lại tất cả những ký ức bị nỗi đau thay thế, tộc nhân đã mất, thê nhi bị nghiền nát...
Nó đã nhận được lời hứa của người truyền giáo.
Chỉ cần nó duy trì được mầm lửa sắp tắt, cho đến ngày Chủ nhân của sự sợ hãi hàng lâm, phong ấn của Chư Thần sẽ bị xé nát, nó có thể được giải thoát.
...
Mà thân ảnh của vị truyền giáo thần bí kia khom lưng, lại có màu đỏ thẫm.
...
Milo đột nhiên nở một nụ cười khổ.
Thầm nghĩ Phù Thủy Đỏ có lẽ không biết được, sau đó một loạt biến cố trọng đại sẽ phát sinh, khiến cho Milo lưu lạc đến tận đây.
Chủ nhân của sự sợ hãi...
Hóa ra trong mong muốn của Phù Thủy Đỏ, Milo đi đến bước này đã có năng lực xé nát phong ấn của Chư Thần.
Liên tưởng đến cảnh ngộ và kết cục sau này, thật khiến người ta thổn thức...
Phù Thủy Đỏ thực sự đã tận tâm làm hết phận sự, bất kể là vì Milo hay vì màu đỏ tươi cổ xưa trong lòng nàng.
...
...
"Ngươi định ngẩn người đến khi nào?"
Freya dùng khuỷu tay huých Milo.
Lúc này đoàn Kỵ Sĩ Thần Điện đã gần trong gang tấc, mà Milo lại thoát ly cùng Cựu Thần du hành ngoài không gian, Freya không thể ra tay, nếu không nàng thật sự muốn nhéo Milo một cái thật mạnh.
...
"Nhân loại, ngươi là chủng tộc được Chư Thần chiếu cố, chỉ cần mở Linh Thị, ta có thể bỏ qua cho sự vô tri và nhiễm tội của ngươi."
"Đừng ngại ta tinh lọc Hi nhân này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận