Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 426: Tu La (length: 11768)

Milo tỉnh lại ở Sở Chấp Pháp phía nam thành phố.
Nằm trong văn phòng quen thuộc bừa bộn, vừa mở mắt ra hắn đã không thể phân biệt được mình hiện tại đã trở về thế giới thật hay vẫn còn đang ở trong ảo cảnh vực sâu ý thức kỳ lạ kia.
Vô thức sờ soạng ngón tay trái, hắn thở dài.
Chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út cho thấy lúc này hắn vẫn ở trong thế giới hư ảo.
Sau đó, Milo phát hiện đầu mình quấn băng gạc, sau gáy đau nhức, đưa tay sờ thì thấy chút mùi máu tanh, chắc là lúc ngất xỉu ở đầu đường đã bị va đập vào đầu.
Điều khiến Milo không thể chấp nhận là cảm giác đau đớn từ vết thương quá chân thật.
Cùng với mọi thứ trong phòng, tất cả những vật vô cùng quen thuộc với hắn, bàn ghế cũ kỹ, tài liệu văn bản bám đầy bụi trên bàn, đầu mẩu thuốc lá bị dẫm bẹp trên sàn, và cái mùi ẩm mốc lâu năm đặc trưng của những tòa nhà cổ, đây đúng là tổ làm việc của đội trinh thám hình sự Sở Chấp Pháp phía nam, không thể tìm ra bất cứ sai sót nào.
Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đang truyền đến cho Milo một thông điệp - đây chính là thế giới thực, những gì trong đầu ngươi mới là giả.
...
Có lẽ, nếu ý chí của Milo yếu ớt hơn một chút, rất có thể hắn sẽ nhanh chóng mất phương hướng trong đó.
Nhưng dù sao hắn cũng được xác định là sinh vật cấp Ám Ảnh, dù tạm thời mất đi những năng lực do Linh Thị ban tặng, ý chí của hắn vẫn kiên định.
"Vậy ta phải làm thế nào để tỉnh lại?"
Milo dùng tay xoa mặt.
Cố nén cơn đau đầu, hắn đứng dậy đi lại trong phòng làm việc.
Trên bàn làm việc bày hồ sơ về vụ nổ súng ở đầu đường, hung thủ Yan bị đội trinh thám hình sự truy bắt trong quá trình kháng cự bạo lực và đã bị tiêu diệt tại chỗ.
"..."
Trong ảo cảnh này, đội trinh thám hình sự có vẻ rất sung túc nhân lực, vì chỉ trong vài tiếng đã lôi ra toàn bộ thông tin về Yan, bao gồm cả những nơi ẩn náu của hắn trong nội thành và ngoại ô, thậm chí còn tìm ra mấy vụ giết J nữ mà hắn đã thực hiện nhiều năm trước dưới danh nghĩa "Khai Thang Thủ".
Milo lắc đầu.
Hắn không xem xét kỹ những tài liệu kia, cho dù thế giới này có chi tiết, tỉ mỉ đến đâu, hắn cũng không cần truy tìm tới cùng.
Milo tin chắc rằng đầu óc mình có vấn đề, tất cả mọi thứ xuất hiện ở đây đều bắt nguồn từ ý thức của chính hắn, nếu bản thân cố gắng tìm sơ hở trong những thứ này thì chẳng khác nào tự mình đối đầu với chính mình, đó là một sự vô ích và không có điểm dừng.
...
Rất nhanh, có người gõ cửa ban công của Milo.
Chưa đợi Milo lên tiếng, người đó đã đẩy cửa ban công ra, thò đầu vào.
Trong ký ức của hắn, người thích hành động này chỉ có một người.
...
Là Enid.
Nhưng điều khiến Milo thấy kỳ lạ là, người đang thò đầu vào không phải Enid phiên bản chấp pháp quan mà là...
Trên người nàng mặc trang phục vô cùng trang nhã, chiếc áo khoác nhung chồn nặng nề làm khuôn mặt nàng càng thêm xinh đẹp, dù trong văn phòng ánh sáng hơi âm u, trang sức ngọc ngà trên cổ và cổ tay nàng vẫn lấp lánh một thứ ánh sáng chói mắt.
Milo chưa bao giờ thấy Enid mặc kiểu trang phục này.
Chỉ liếc qua một cái, Milo đã biết, đây là Enid phiên bản tiểu thư quý tộc, hơn nữa là loại đã trưởng thành hơn Enid trong trí nhớ của hắn khoảng năm, sáu tuổi gì đó.
Sau khi vào cửa, Enid quen thuộc dùng gót giày cao gót đẩy cửa lại, hai tay sau lưng khóa cửa, nhìn Milo đang ngồi trên ghế, trên mặt nở nụ cười tinh nghịch đặc trưng, chỉ có điều nụ cười này có thêm vài phần quyến rũ so với thường ngày.
Nàng ném chiếc túi da nhỏ trong tay lên bàn làm việc, rồi cởi chiếc áo khoác nặng nề, trực tiếp đi về phía Milo.
Chưa để Milo kịp mở miệng, nàng đã ngồi thẳng lên đùi hắn, hai tay ôm lấy cổ, cười tủm tỉm ghé sát mặt trêu chọc:
"Ta vừa nhận được tin liền chạy đến xem ngươi đây, thế nào? Có phải ngoan ngoãn hơn bà vợ không hiểu phong tình ở nhà không ~?"
Không hiểu phong tình?
Lông mày Milo hơi nhếch lên, trong lòng thầm nghĩ: Có lẽ ngươi nên thấy Emma thật sự là một người như thế nào.
Hắn nhìn khuôn mặt tinh xảo của Enid, đôi môi đỏ mọng quyến rũ ở ngay trước mặt cùng với chiếc váy liền thân mỏng manh trên người sau khi cởi áo khoác, không nhầm thì hình như đây là...
"Sao lại mặc váy ngủ đến đây rồi."
Milo cúi đầu liếc đôi chân được bao bọc trong lớp vải đen căng ra dưới váy của Enid, trong lòng điên cuồng nói thầm: Hóa ra thế giới nội tâm của ta lại mong chờ Enid như thế này sao?
Mà Enid trước mặt bỗng nhiên nhướng mày, chu môi nói: "Có phải ngươi ngã đến choáng váng rồi không, không phải lần nào ta gặp ngươi cũng mặc như này sao? Sao thế? Chán rồi à?"
Thì ra lần nào cũng như thế...
Milo giật mình.
Lần nào cũng vậy.
Xem ra mối quan hệ tỷ muội khuê mật của bọn họ vẫn đi đến hồi kết ah.
Nhưng sao cốt truyện này nghe cẩu huyết thế nhỉ.
...
Enid kéo Milo, vùi mặt vào cổ hắn, ôm chặt lấy hắn, im lặng một hồi lâu mới lên tiếng:
"Khi bọn họ nói có người chết trong vụ đấu súng, ta đã rất sợ là ngươi..."
"Đâu có dễ chết như vậy, thật là..."
Milo lơ đãng đáp.
Nhưng một giây sau hắn đã nhận ra tay mình không biết từ khi nào đã đặt lên eo và lưng của Enid, nhẹ nhàng xoa dịu nàng.
Hơn nữa hắn còn cảm thấy, Enid đang tựa trên người mình không hề ngoan ngoãn, nàng đang dùng răng mèo cắn nhẹ vào da cổ của Milo.
Ngoài cảm giác đau nhói rất nhỏ do răng nhọn cọ vào, da còn cảm thấy tê dại do đầu lưỡi mềm mại, ướt át lướt qua.
Cảm giác quá kỳ diệu, hơn nữa còn đến từ một người phụ nữ vừa quen thuộc vừa không phải là bản thể, cái cảm giác lẫn lộn giữa thực và ảo đó thật khó tả.
Trong đầu Milo lập tức nảy sinh một suy nghĩ rất hợp lý: nếu đây là ảo cảnh, vậy thì cũng chẳng sao cả phải không?
Không biết là do ý thức chủ quan hay thói quen, tay Milo đã bắt đầu từ eo Enid dần dần di chuyển xuống dưới.
Nhưng một giây sau, trong đầu hắn lập tức xuất hiện một cảm giác kỳ dị khác.
Một cảm giác áy náy.
Áy náy với người vợ chính thất Emma.
Điều này khiến Milo cảm thấy khó hiểu, đồng thời kinh ngạc.
Bởi vì theo lý mà nói, khi đã biết rõ mọi chuyện trước mắt chỉ là hư vô thì hắn không nên xuất hiện cảm xúc này.
Vậy nên, Milo lập tức tỉnh ngộ.
Chờ đã.
Dừng lại.
Thảo, chút nữa thì rơi vào bẫy rồi!
...
Milo đẩy Enid ra, đứng lên.
Hắn có cảm giác, nếu cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ nhanh chóng biến thành "Milo" trong này mất.
Phải dừng lại.
Enid loạng choạng suýt nữa ngã, nàng nhìn Milo đang hoảng hốt, trên mặt ửng hồng mang vẻ khó hiểu: "Ngươi sao vậy?"
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa phòng làm việc lại vang lên.
Sau đó là giọng của chấp pháp quan Butch: "Lão đại? Ngài tỉnh chưa?"
"Cút đi đồ chết tiệt Butch!" Milo gần như là theo phản xạ mà hung hăng quát về phía cửa.
Nhưng ngoài cửa, Butch cuống quýt hạ giọng nói: "À, dạ... Phu nhân ngài chạy đến rồi."
Nghe vậy, người sốt ruột không chỉ có mỗi Milo.
Enid, người một giây trước còn đang tìm cách khơi gợi ham muốn của Milo, giờ giống như con mèo nhỏ vừa trộm ăn vụng đang cuống cuồng bước giày cao gót chạy quanh phòng.
Nàng nhặt chiếc áo khoác lông chồn của mình, bắt đầu lục lọi khắp nơi, muốn tìm chỗ trốn.
Cuối cùng chọn không gian dưới gầm bàn.
Nhưng vừa chui vào chưa được nửa giây, phát hiện chỗ đó ngàn vạn lỗ hổng, lại vội vàng bò ra, kết quả tất chân vướng phải chiếc đinh sắt trồi ra ở cạnh bàn, suýt nữa vấp ngã.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, một bên hạ giọng thúc giục Milo giúp đỡ, một bên sốt ruột giậm chân.
Cuối cùng phải xé rách tất chân mới thoát được sự khống chế của góc bàn, rồi sau đó chạy loạn khắp phòng làm việc.
Nhìn Milo mặt không đổi sắc đang đứng một bên xem trò vui, nàng tức giận, không nhịn được nhỏ giọng mắng:
"Ngươi thất thần làm gì! Mau ra cản bà vợ ngươi lại đi!"
Cùng lúc đó, tiếng của Emma đã vọng tới từ hành lang bên ngoài.
Nàng đang hỏi Butch về hướng đi của Milo, Butch ấp úng cả buổi, nói mình cũng không rõ lắm, có thể giúp nàng tìm một chút.
"Cái gì gọi là ngươi cũng không rõ lắm?"
Giọng của Emma đã mang theo vài phần rõ ràng mất kiên nhẫn.
Còn trong phòng, Enid vẫn đang tìm chỗ ẩn nấp.
Nhìn bộ dạng luống cuống của nàng, Milo chỉ tay vào chiếc rèm cửa sổ cạnh bệ cửa, rủ từ trần nhà xuống tận sàn.
Enid như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức chui vào.
...
Lúc này, ở cửa phòng bắt đầu có tiếng động tay nắm cửa chuyển động.
Còn Milo thì không nhanh không chậm đi đến chiếc bàn gần cửa ra vào, cầm chiếc túi da nhỏ tinh xảo mà Enid làm rơi lên, đưa về phía sau bức màn.
Vừa vén bức màn lên, Enid lại càng giật mình, thấy là Milo thì hung dữ liếc hắn một cái, sau đó cầm lấy túi da ném thẳng ra ngoài cửa sổ, rồi nhanh chóng đóng bức màn lại, còn giật vài cái cho bức màn trông có vẻ bình thường hơn một chút.
Trong phòng, Milo nhìn cái hiện trường xử lý giống như Tu La tràng kỳ quái, mặt đầy đau khổ.
Chẳng lẽ trong tiềm thức ta lại mong muốn cuộc sống là như thế này sao?
Đây là cái cốt truyện biến thái cẩu huyết gì vậy.
Milo liếc nhìn đám tơ đen vẫn còn dính trên bàn kia, căn bản không muốn dọn dẹp.
Hắn mở khóa cửa.
Cửa phòng vừa mở ra, đầu hắn đã bị Emma túm một cái kiểm tra kỹ càng.
Sau khi xác nhận thương thế của Milo không nghiêm trọng, vẻ lo lắng trên lông mày Emma mới từ từ biến mất.
Nàng nghiêm túc nhìn vào mắt Milo, trầm mặc một hồi lâu.
Cuối cùng đột nhiên tiến đến ngửi cổ áo Milo một chút, mở miệng hỏi:
"Nàng lại nhanh chân hơn ta một bước?"
Lần này đến lượt Milo trợn mắt.
Cái gì vậy?
Ý là ngươi đều biết hết rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận