Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 84: Quỷ binh khí (length: 12364)

Đêm khuya, đại sảnh hội nghị của tổng bộ chấp pháp.
Ba người đàn ông trung niên ngồi quây quần trước bàn hội nghị dài, lần lượt là Nero và hai vị thanh tra chấp pháp khác của thành Willow, một người đầu trọc, một người mắt trái bị bịt.
Ba người, ba điếu xì gà lớn, cả phòng họp rộng lớn ngập trong khói thuốc… “Người đã phái đi rồi, cứ xem vài ngày nữa có kết quả gì không.” Nero cầm ly rượu whisky có đá lạnh lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
“Chỉ có hai người, trong đó một người còn là kẻ mới vào nghề, chẳng phải là đi chịu chết sao?” Thanh tra bịt mắt nhả ra một ngụm khói đặc lên phía trên.
“Tuần tra theo thông lệ thôi.” Nero lắc đầu.
“Trước đó tổ tuần tra do Ikem được phái đi từ chỗ ta đã bị tiêu diệt toàn bộ rồi.” Thanh tra đầu trọc có giọng nói rất trầm, nhưng trong giọng nói không hề có bất cứ cảm xúc nào, cứ như đang miêu tả một chuyện bình thường rất qua loa.
“Không phải cứ đông người là làm xong chuyện.” Nero thản nhiên đáp lời.
“Ta còn tưởng ngươi sẽ luôn che chở cô nhóc kia như bảo bối, sao lần này lại đột nhiên quyết tâm vậy?” Thanh tra bịt mắt còn sót một con mắt phải nhìn về phía Nero, con ngươi hơi đục bình tĩnh nhìn Nero.
Nero giơ ngón tay chọc lên hướng trần nhà: “Đám người điên Solomon ở thị trấn Ikem làm quá lố, trước khi sự việc bị phơi bày hoàn toàn, chấp pháp đội phải ngăn chặn tình hình, hai ngươi một người tiếc tiền một người tiếc mạng, vậy chẳng phải chỉ có ta lo liệu sao? Đừng ở trước mặt ta mà châm chọc.” “Sao lại là châm chọc.” Thanh tra đầu trọc dùng ngón tay gõ nhịp nhàng lên mặt bàn: “Nếu chỉ là điều tra sơ bộ, vậy chắc trong lòng ngươi còn có sắp xếp tiếp theo, nói sao? Hay là… Thanh tra Nero nổi tiếng tự mình dẫn đội đi một chuyến? Hay là nói, nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn không dám bước vào cái địa phận kia?” “Hừ.” Nero không trả lời thẳng lời của đối phương.
Ngược lại thanh tra bịt mắt lên tiếng:
“Cấp trên giao vụ án Ikem cho chúng ta, đương nhiên sẽ không để mình ngươi gánh vác, vậy đi… đợi tin người chết của hai tiểu gia hỏa mà ngươi phái đi truyền về, vụ án sẽ do người của ta tiếp nhận, chuyện chuyên môn giao cho đội chuyên nghiệp xử lý, thế nào?” “Đã có tin người chết truyền về rồi, nhưng là tin người chết của sát thủ chặn đường, nguồn tin của Solomon còn linh thông hơn cả hai ngươi đấy.” Nero liếc mắt nhìn hai người bên cạnh, không hề che giấu vẻ trào phúng trong mắt.
“Nhanh vậy?” Thanh tra đầu trọc cúi đầu liếc đồng hồ: “Vậy là động thủ trên đường rồi?” “Thủ đoạn quen dùng của Solomon thôi, tìm vài tên tép riu vô danh tiểu tốt ra tay trước một lượt để chào hỏi, hay là coi như thị uy, báo cho thuộc hạ ngươi hai đứa nhóc kia đừng mừng sớm quá, đại phiền phức còn ở phía sau.” Thanh tra bịt mắt nói với Nero: “Nói thật, cấp trên thúc ép thế nào là chuyện của bọn họ, trước khi chưa có nắm chắc tuyệt đối thì không cần thiết phải để người của chúng ta đi chịu chết, đợi hai đứa nhóc kia đến Ikem rồi thì báo cho chúng đi dạo một vòng rồi quay lại thôi, chuyện ở Ikem không phải ta và ngươi có thể giải quyết được.” “Đừng dẫm lên vết xe đổ, đừng quên chuyện của bộ trinh thám hình sự Sở chấp pháp phía nam.” Thanh tra đầu trọc thản nhiên nhắc nhở.
“Đó là hai chuyện khác nhau, đừng đánh đồng.” Sắc mặt Nero âm trầm.
… … Bốn tên tay sai thuê mướn cuối cùng chỉ giữ lại được một cái mạng, bởi vì hai người còn lại mỗi người chỉ còn lại một nửa, nửa đêm khi xe lửa dừng lại ở nhà ga, đội chấp pháp địa phương mang thi thể cùng hai tay sai đi, Rebecca cùng quan chấp pháp địa phương sau khi trao đổi đơn giản liền trở lại xe lửa, không hề chậm trễ hành trình.
Trong khoang hạng nhất, Milo nhìn Rebecca đang ngồi đối diện mình và chăm chú lau chùi vuốt hổ bằng khăn.
Đây là lần đầu Milo nhìn thấy Rebecca sử dụng vũ khí ngoài súng hỏa mai và hai đoản kiếm.
Trước đây, hắn và Carl đã chết có quan niệm tương tự về việc lựa chọn vũ khí, đó là phải dùng điều kiện ưu tiên là tính hiệu quả cao và đơn giản, những vũ khí hào nhoáng mang đậm màu sắc truyền thống đều bị họ lên án, ví dụ như súng hỏa mai và những thanh kiếm tinh xảo trong kho vũ khí của Sở chấp pháp.
Đương nhiên cũng kể cả hai dao găm có thể lắp ráp và tháo rời của Rebecca.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì.” Rebecca cúi đầu, nghiêm túc lau sạch vết máu ở các góc khuất của vuốt hổ.
“Ngươi chắc chắn cảm thấy vũ khí đơn giản thô bạo dùng tốt hơn.” “Chẳng phải là vậy sao?” Milo cầm lấy một vuốt hổ khác đã được lau sạch trên mặt bàn, nghĩ một lúc, thấy thứ này nhỏ mà nặng trịch, trọng lượng rất lớn.
“Đó là vì ngươi chưa từng thấy thứ vũ khí ma quỷ thực sự nào.” Rebecca thản nhiên đáp.
“Vũ khí ma quỷ gì?” Milo thật sự chưa từng nghe đến thứ đồ này, không chỉ có hắn, trong trí nhớ của Carl cũng không có ghi chép về danh từ này.
“Một loại vũ khí không có bất kỳ ghi chép rõ ràng nào, nghe nói là loại vũ khí mà một tổ chức sát thủ nào đó từ thế kỷ trước khai sáng, họ kết hợp kỹ thuật luyện kim với kỹ thuật cơ khí du nhập từ nước ngoài, chế tạo ra rất nhiều vũ khí giết người lợi hại… Ngay từ khi mới thành lập, hệ thống chấp pháp đã luôn tìm kiếm và điều tra tài liệu về loại vũ khí này, hy vọng kế thừa được những kỹ thuật này, chỉ là do súng đạn xuất hiện mà hạng mục điều tra kia đã bị chậm rãi gác lại.” Rebecca dùng ngón tay gõ vào một đồ đằng quan chấp pháp rất nhỏ phía trên một bên của vuốt hổ, nói:
“Quyết tử liêm đao chính là một trong số các loại vũ khí ma quỷ.” “Lại tăng thêm một kiến thức ngoài lề hữu dụng.” Milo lẩm bẩm.
“Ngươi nói vô dụng thì đừng có dùng.” Rebecca trước nay không có ham muốn thắng thua quá lớn trong những cuộc tranh luận bằng lời, nàng thường chọn cách nói thẳng.
Sau khi lau chùi vuốt hổ hoàn toàn sạch sẽ, nàng cầm nó trong tay và nắm chặt lại.
Răng rắc.
Những cạnh góc xuôi theo nắm đấm nặng nề của vuốt hổ đột nhiên bung ra như đóa hoa, theo tiếng kim loại va vào nhau rất thanh thúy, những “cánh hoa” nhọn hoắt lộ ra trong không khí, kết cấu tinh xảo của nó phơi bày không thể nghi ngờ.
Milo ngẩn người ba giây nhìn kết cấu của vuốt hổ biến dạng, cuối cùng cũng đã hiểu tại sao một thứ khí cụ cùn lại có thể đánh mấy tên xui xẻo trên sân thượng xe lửa da tróc thịt bong… “Vũ khí ma quỷ?” Thật sự là lòe loẹt, nhưng lần này Milo không hề có chút khinh thị nào, theo nhận thức có trình độ kỹ thuật vượt xa thời đại này của hắn thì loại kết cấu cơ khí tinh xảo này dù ở thế giới gốc của hắn cũng không dễ gặp.
Bởi vì vuốt hổ là một loại vũ khí cùn cần duy trì độ bền cấu trúc chính, nên kết cấu bên trong càng phức tạp thì càng khó giữ được độ bền của khung tổng thể. Nói trắng ra, những thứ có kết cấu càng đơn giản thì càng không dễ bị hư hỏng.
Nhưng món đồ chơi nhỏ xấu xí thoạt nhìn kia trong tay Rebecca có thể tìm được điểm cân bằng giữa phức tạp và cường độ, đây là một điều hiếm thấy.
“Sau khi vũ khí nóng xuất hiện, không ai còn nghiên cứu mấy thứ này nữa.” Rebecca thả vuốt hổ ra, thu lại món đồ chơi nhỏ có lực sát thương hai mặt này.
Đúng là có lẽ là vậy.
Thử nghĩ xem, khẩu súng lục ổ quay Remington bên hông của Milo, chỉ cần bóp cò nhẹ nhàng đã có thể hạ gục một con ngựa, với sức sát thương và công nghệ có thể hỗ trợ sản xuất hàng loạt vũ khí như vậy thì việc đi nghiên cứu những công nghệ mơ hồ đã biến mất trong dòng sông lịch sử có chút không thực tế.
Nhưng mọi chuyện đều không có gì là tuyệt đối.
Tựa như rõ ràng là Giáo hội quy tụ những học giả ưu tú nhất quốc gia lại thích nghiên cứu thần học vậy.
Bản thân chuyện này đã là một chuyện mâu thuẫn.
Nên việc một chấp pháp quan như Rebecca hứng thú với cổ vũ khí cũng không có gì đáng trách.
… “Thôi được rồi, hay là nói vài lời về mấy tên xui xẻo kia đi.” Milo xoa xoa trán:
“Ngươi đã tiếp xúc với bang hội Solomon chưa?” “Một đám dân liều mạng cởi quân trang ra liền bán mạng vì lợi ích.” Rebecca đưa ra một câu trả lời ngắn gọn rất có tính khái quát:
“Từ khi trưởng thành ta chưa từng tiếp xúc với người của bang hội này nữa rồi, có rất nhiều người nói rằng, bang hội này chỉ mới xuất hiện sau khi chiến tranh miền tây kết thúc, nhưng thật ra không phải.” “Vậy là bắt đầu từ khi nào?” Milo nhíu mày, thông tin trước đây hắn có được từ miệng Nero nói bang hội Solomon do quân nhân giải ngũ thành lập sau khi chiến tranh miền tây kết thúc, nhưng bây giờ nghe ý của Rebecca thì hình như bang hội này có một câu chuyện dài hơn.
“ Trước khi chiến tranh ở miền tây nổ ra, vương thất đã tiến hành khai thác thuộc địa gần 40 năm ở vùng biển đông nam. Từ lúc đó, trong quân đội đã xuất hiện hành vi cấu kết giữa các công ty vũ khí và công ty khai thác để cướp đoạt tài nguyên. Tại các thuộc địa, hành vi của bọn chúng còn ngang ngược và hung hăng hơn nhiều so với trong nước. Chỉ là do giao thông trên biển khó khăn cộng thêm việc tin tức bị bưng bít, nên không ai biết đến mà thôi." Rebecca nhẹ nhàng nói.
"Hiện tại nhiều người cho rằng Solomon là tên của thủ lĩnh băng hội, cũng có người nói đó là tên gọi chung của cả một tổ chức lãnh đạo tối cao, nhưng thật ra từ thời đại cướp đoạt thuộc địa, ở hải ngoại đã có cái danh xưng Solomon này."
"Sao ngươi biết những điều này?" Milo chợt thấy hứng thú.
"Ta sinh ra trên một hòn đảo nhỏ ở biển Nam, gia tộc ta đã trải qua thời đại cướp đoạt thuộc địa. Lúc ta vừa hiểu chuyện, đã nghe thấy danh xưng Solomon trong miệng những người lớn." Rebecca bình tĩnh nói: "Sau 13 tuổi, cả nhà ta theo làn sóng người di cư đến sinh sống ở đại lục, lúc đó chiến tranh miền tây còn chưa bùng nổ."
"Kiến thức bên ngoài hữu ích tăng lên." Milo âm thầm ghi nhớ những điều Rebecca nói.
"Ta kể với ngươi những điều này là để nói cho ngươi biết, chuyến công tác bên ngoài lần này tuy chỉ là điều tra sơ bộ, nhưng không có nghĩa là nó đơn giản nhẹ nhàng. Nội tình và thủ đoạn của Solomon không hề thua kém Giáo Hội, càng không thua kém tầng lớp quý tộc. Tại những khu vực hẻo lánh, bọn chúng mới thật sự là những kẻ nguy hiểm." Rebecca trịnh trọng nói với Milo:
"Ngươi chỉ là một người mới vừa vượt qua kỳ thi chấp pháp, ta không có yêu cầu gì ở ngươi. Trong chuyến công tác này, việc duy nhất ngươi cần làm là bảo vệ tốt bản thân, những chuyện khác cứ giao cho ta. . . Đương nhiên, ngươi cũng không cần quá áp lực tâm lý, cẩn thận làm việc là được. Ừ. . . Đừng có chạy lung tung, làm việc không được manh động, hãy ở trong tầm mắt của ta, ta có thể đảm bảo ngươi còn sống trở về thành Willow, hiểu không?"
Milo ngơ ngác nhìn nàng.
Hắn vốn tưởng rằng, sau trận chém giết trên tàu hỏa vừa rồi, Rebecca sẽ quở trách một chút về hành vi không thích hợp của hắn.
Không ngờ nàng lại nói ra những lời này.
Milo nhếch mép cười:
"Được rồi Lão đại, ta đảm bảo sẽ không chạy loạn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận